Mục lục
Ta Bị Vampire Cắn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Thành từ trong bóng tối bước ra, trên bàn tay có vết thương, máu tươi đang chảy thành dòng.

Máu chảy xuống tập hợp không tản, hình thành hình dạng trường mâu, còn nhanh chóng ngưng kết thành kết tinh.

Đây là kết quả từ việc Phương Thành cố gắng rèn luyện trong khoảng thời gian này, hiện nay còn chưa làm được tự do điều khiển lượng lớn huyết dịch như Kiba Taishi, nhưng khống chế chút ít huyết dịch lại dùng Dòng Máu Cương Thiết ngưng kết thành trường mâu rồi bắn ra ngoài, lại chính là một loại thủ đoạn công kích không tệ.

Ít nhất mạnh hơn nhiều so với tay không tấc sắt lao lên vật lộn, với sức mạnh hiện tại của Phương Thành, trường mâu bắn ra đủ để đâm xuyên tấm thép.

- A!!

Trung niên bị găm trên tường đau đớn thét rống lên.

Hai tay của y nắm lấy trường mâu, muốn rút ra khỏi mình, nhưng ngay lúc đó lại một cây trường mâu bay tới, xuyên thủng bờ vai của y, khiến y găm sâu vào vách tường.

Người trung niên phát ra tiếng kêu rên đau khổ thứ hai, hoặc phải nói là gào thét.

Thân thể của y nhanh chóng bành trướng, làn da cùng quần áo bên ngoài căng phồng rồi vỡ ra, lộ ra da thịt màu nâu đen.

Trong nháy mắt, người trung niên bèn biến thành một con cóc có hình thể rất lớn, so với xe máy mà Phương Thành yêu thích còn lớn hơn, phần lưng mọc đầy cục u xấu xí.

Con cóc này chính là yêu quái Ogama trong truyền thuyết, giờ cuối cùng lộ rõ nguyên mẫu.

Tay chân của Ogama giống như người bình thường, có thể dễ dàng cầm nắm đồ vật, nó dùng hai tay nắm lấy hai cây trường mâu găm trên người, dùng sức rút ra, nắm trong tay, như nắm binh khí thương.

Trường mâu thứ ba của Phương Thành đã ném tới, nhưng lại găm vào khoảng không, hai chân cóc của Ogama đạp một cái, hình thể lớn vậy mà treo ở ống nước trên vách tường chui lên, ngay sau đó biến mất không thấy gì nữa.

Phương Thành lập tức nhớ tới tư liệu về Ogama vừa xem qua, yêu quái này có năng lực giống tắc kè hoa hoàn mỹ dung nhập hoàn cảnh xung quanh, cùng loại với hiệu quả ngụy trang quang học.

Giờ là đêm khuya, yên tĩnh không tiếng động, Phương Thành định dùng thính giác tuyệt vời của mình để nắm bắt động tĩnh của Ogama, kết quả nghe đến bộp một tiếng, ống nước trên tường bị kích phá, dòng nước phun ào ào ra ngoài.

Được lắm, yêu quái này cũng không phải không có não, còn biết tạo ra tiếng động để quấy nhiễu phán đoán.

"Nè, tình huống thế nào rồi, cần tôi qua hỗ trợ không?"

Giọng nói của Rin Kanzaki vang lên từ tai nghe không dây, nàng đang ngăn chặn một đầu đường tắt khác, nghe tiếng động tĩnh nên chuẩn bị tới tiếp viện.

Phương Thành vội nói: "Đừng, cô đừng tới đây, nếu không tôi trực tiếp đầu hàng địch làm phản."

Nếu nói một mình Phương Thành đối phó Ogama, độ khó là phổ thông, thì có thêm đồng đội Kanzaki Rin, e rằng độ khó lập tức sẽ tăng đến cấp địa ngục.

Mỗi một mạng của hắn đều không dễ kiếm, không muốn tùy tiện lãng phí.

"Cậu!"

Kanzaki Rin tức đến khó thở, người trong Cục muốn nàng hỗ trợ có thể xếp từ Tokyo tới Hokkaido, lại bị thằng khốn này đuổi như đuổi tà.

"Cậu cái gì mà cậu, ngươi tự hào với thực lực phụ trợ của mình lắm sao?"

Phương Thành thuận miệng trả lời, Ogama đã công kích tới.

- Bạch!

Kèm theo tiếng rít, một thanh trường mâu đột nhiên từ trên đỉnh đầu rơi xuống, rơi ngay vào đầu của Phương Thành.

Phương Thành đưa tay đi bắt, ngay khi trường mâu chạm vào bàn tay, lập tức lần nữa hóa thành chất lỏng, đáng tiếc hiện hắn khống chế cùng ngưng kết đều cần tiếp xúc huyết dịch, còn chưa làm được cách không điều khiển.

Huyết dịch hòa tan trong tay của Phương Thành hóa thành một đoàn cầu, hắn dùng sức ném về phía trước, biến thành huyết châu phun đầy trời.

Ogama trốn ở phía trên không kịp đề phòng, bị huyết châu xối khắp mặt mũi, trực tiếp bại lộ vị trí.

Nó lấy làm kinh hãi, hai chân đạp một cái, lập tức hướng ngay lúc phun ra nhảy xuống khỏi ống nước, chuẩn bị lợi dụng ống nước tẩy sạch huyết dịch trên người.

Phương Thành nhanh chóng ngưng tụ ra thanh trường mâu thứ tư, bỗng ném về phía Ogama trong không trung.

Ogama vậy mà lật người ngay trong không trung, hai tay nắm trường mâu hất lại, keng một tiếng, đánh bay trường mâu quăng ngược tới Phương Thành.

Nếu không thể ý ngoại hình con cóc của nó, một kích này quả thực chính là hồi mã thương trong sách giáo khoa.

"Đù, yêu quái còn biết võ thuật?"

Phương Thành không nhịn được giật mình, dưới chân phát lực đạp một cái, bỗng nhiên phóng về phía Ogama, huyết dịch chảy ra từ bàn tay nhanh chóng ngưng tụ thành một cây trường thương.

Ogama cũng không thèm tẩy huyết dịch trên người, thân thể của nó rơi xuống từ không trung, hai đùi chống đỡ mặt tường, để mình dùng thế nhất tự mã(xoạc) gác trong không trung.

Phương Thành đã nâng trường thương đâm tới, Ogama cũng quơ trường mâu nghênh kích.

Keng keng keng tiếng va chạm liên tục, song phương như võ tướng vào thời còn dùng vũ khí lạnh kịch liệt công thủ.

Phương Thành cũng không biết trường thương thuật, nhưng dựa vào thể năng cường đại, cũng có thể múa trường thương giống như bị động kinh.

Đâm bên trái một cái, quét bên phải một cái, rồi chọc bên trái một cái, nhưng đều bị Ogama đỡ được.

Khác với Phương Thành chỉ toàn dựa vào sức mạnh, chiêu thức của Ogama lại chặt chẽ cẩn thận, hiển nhiên là từng học trường thương thuật chính quy.

Ngươi có thể tưởng tượng một con cóc lớn hai chân xoạc trên tường, sử dụng thương thuật đều có tính thưởng thức cùng tính thực dụng cực mạnh.

Phương Thành tấn công không chỉ không chiếm được tiện nghi, ngược lại suýt bị Ogama dùng trường mâu đâm trúng, không thể không lùi ra phía sau một khoảng cách.

Hắn nhịn không được hỏi: "Mày từng học võ thuật?"

"Mày nghĩ sao?"

Ogama hai tay nắm trường mâu, múa ra từng đóa từng đóa thương hoa, tựa như lão tướng quân trên sân khấu.

Phương Thành nhìn thấy cảnh tượng này, không nhịn được sợ hãi than: "Yêu quái biết võ, thần tiên cũng không ngăn nổi, thời đại thật sự là thay đổi."

Ogama nghe vậy cười lạnh nói: "Thời đại đương nhiên khác biệt, nhân loại chúng mày có thể học tập năng lực của chúng tao, vì sao chúng tao không thể học tập đồ của chúng mày? Mày nghĩ rằng chúng tao chỉ là súc sinh không có chỉ số IQ sao?"

"Thật xin lỗi, là tao phân biệt chủng tộc."

Phương Thành cắm trường thương xuống mặt đất, chắp tay nói với Ogama: "Chúng mày cũng là sinh vật có trí khôn, về phương diện sinh vật học thì chúng ta hoàn toàn bình đẳng, tao xin lỗi mày."

Ogama nao nao, trong mắt lóe lên một vệt kinh ngạc, nó biết rõ nhân loại cực kỳ chán ghét và xem thường yêu quái, cho rằng yêu quái chỉ có lực lượng súc sinh.

Không ngờ tối nay vậy mà có thể đụng phải một người thừa nhận yêu quái cùng nhân loại hoàn toàn bình đẳng.

"Nếu như không phải tình huống như tối nay, có lẽ chúng ta có thể trở thành bạn."

Ogama lắc trường mâu: "Nhưng đây chỉ là vọng tưởng, nhân loại cùng yêu quái làm sao có thể chung sống hòa bình, tới đi, để chúng ta quyết thắng bại."

"Tốt!"

Phương Thành móc súng lục ra từ bên hông, phằng phằng phằng bắn hết hộp đạn.

Ogama chủ quan không kịp đề phòng, nên không kịp né, trên thân bỗng phọt ra vô số máu tươi, kêu thảm mất đi cân bằng, ngã trên mặt đất.

Phương Thành đổi hộp đạn, nhắm ngay Ogama ngã trên đất lại trút thêm một lượt đạn, lại rút trường thương ném tới, đâm xuyên tim nó, sau đó mới cẩn thận đi tới.

Ogama nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích, toàn thân đều là lỗ đạn, trên người còn cắm một cây trường thương.

Nhưng nó chưa chết, còn có thể dùng giọng bi phẫn nói với Phương Thành đang đi tới: "Mày... không nói võ đức... hèn hạ vô sỉ..."

"Không thể nói như thế a cóc huynh, tao cũng là thuận theo trào lưu thời đại biến hóa."

Phương Thành nhẹ thổi bay khói trên họng súng, cười nói: "Yêu quái chúng mày còn biết võ thuật, vậy tao móc ra vũ khí nóng rất hợp lý mà?"

Ogama tức đến mức nói không nên lời âm thanh, thoi thóp nằm rạp trên mặt đất, nếu không phải Phương Thành vừa bắt đầu đã dùng vũ khí lạnh, Ogama sao sẽ không có phòng bị.

Cho dù có súng, muốn đánh trúng nó cũng không dễ dàng như vậy, nhưng nó bị Phương Thành mê hoặc, còn tưởng rằng sở học cả đời mình cuối cùng có đất dụng võ, không ngờ thằng nhãi này bỗng dưng móc súng.

Kanzaki Rin nghe thấy tiếng súng, vội chạy tới từ một đầu đường tắt khác.

Nàng nhìn qua Ogama nửa chết nửa sống, vô cùng nghiêm túc nói với Phương Thành: "Cậu lấy đâu ra súng?"

Cục giải quyết tai hoạ quản lý súng rất nghiêm ngặt, Kanzaki Rin với tư cách thực tập sinh đến nay cũng không thể súng lục, không ngờ thực tập sinh giả mạo như Phương Thành, ngược lại còn dùng súng sớm hơn cả nàng.

Đương nhiên nếu như Kanzaki Rin muốn có một hai khẩu súng, cũng không phải không lấy được, chỉ là nguy hiểm vượt qua lợi nhuận, tạm thời còn chưa muốn dùng.

Chờ sau khi trở thành thành viên chính thức, quang minh chính đại dùng súng cũng được.

"À, buổi tối ra ngoài dạo phố, nhặt được trong thùng rác."

Phương Thành thuận miệng nói, khẩu súng lục này thật ra là vào thời gian trước hắn lấy từ trong tay bảo vệ ở trong nhà của Morishita, cũng không có vứt bỏ.

Đạn thì mua từ chợ đen, giá cả quá rẻ, mua nhiều còn giảm giá đồng thời còn tặng ống giảm thanh, nhưng hiệu quả vẫn như thường.

Nghe Phương Thành nói bậy, Kanzaki Rin nhịn không được trừng hắn, dễ dàng đoán được súng này từ đâu ra.

Nhìn thấy Kanzaki Rin tới, Phương Thành trực tiếp rút ra trường thương từ trên thân của Ogama, đưa cho nàng: "Yêu quái này cô giết đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK