Sau khi rời sân tập dưới lòng đất, Kanzaki Rin mang theo Phương Thành đến tiệm thịt quay, thực hiện đúng lời hứa để hắn cho nó mới thôi.
Phương Thành không khách sáo gọi cả bàn thịt, sau đó nhìn thấy Kanzaki Rin lén nhòm ví tiền, trông vô cùng đau lòng.
Suy nghĩ một chút, Phương Thành âm thầm trả lại một đĩa dưa chuột chua ngọt.
Sau đó gọi thêm 3 dĩa thịt quay lớn.
Cô ta không nỡ liên quan gì mình.
Sau khi ăn uống no nê, Kanzaki Rin bèn lái xe đưa Phương Thành về nhà.
Nửa đường, Kanzaki Rin bỗng nhiên nói: “Masumi thật ra là người rất tốt, tôi hy vọng hai người không nên nảy sinh mâu thuẫn."
Phương Thành chống cằm, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính xe.
Nghe lời này của Kanzaki Rin, hắn chợt nhớ tới cảnh Takeda Masumi ‘quấy rối tình dục’ hắn sau khi vừa tắm xong.
Phương Thành cười ha ha: “Trong mắt của cô thì chị ta đương nhiên là người tốt, nhưng với tôi thì chưa chắc."
Đương nhiên Takeda Masumi không đột ngột thực hiện hành vi 'quấy rối tình dục' với Phương Thành.
Nếu Phương Thành không đoán sai, Takeda Masumi có lẽ muốn dùng sắc dụ để xò xét nhân phẩm của hắn, cũng vì muốn bảo vệ Kanzaki Rin.
Hơn nữa Takeda Masumi cũng đã hiểu nhầm mối quan hệ giữa Phương Thành và Kanzaki Rin, hai người chỉ là đồng minh lợi ích đơn thuần, trừ cái đó ra thì họ rất ngứa mắt nhau.
Kanzaki Rin không phản bác Phương Thành, cô dừng lại, chỉ có tiếp tục nói: “Bắt đầu từ ngày mai, cậu cùng tôi đi tìm kiếm tung tích của những Vampire khác."
Phương Thành quay đầu nhìn cô: “Nhanh vậy sao?"
"Đúng, lúc đầu tôi dự định lại mua thêm một số trang bị, nhưng việc huấn luyện của cậu rất có hiệu quả, không cần trì hoãn."
"Bên trường học thì phải làm sao? Tôi đã xin nghỉ 3 ngày rồi."
"Một Vampire như cậu sao cứ luôn nhớ thương trường học?"
Kanzaki Rin nhịn không được quay đầu nhìn về phía Phương Thành.
Phương Thành suýt chút nữa sợ đến mức nhảy dựng lên từ ghế lái phụ: “Nhìn đường nhìn đường, cmm cô nhìn tôi làm gì, nhin đường đi chứ!!"
Kanzaki Rin nghe vậy mới nhìn về phía trước, xoay tay lái tránh đâm phải một xe tải lớn chiếc, chạy giữa dòng xe dày đặc.
Trong cả hành trình cô ấy luôn bình tĩnh, hoàn toàn tương phản với gương mặt căng thẳng của Phương Thành.
"Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, tại sao cứ muốn đến trường?"
Phương Thành thở hắt ra, cảm giác căng thẳng dần biến mất.
"Lỡ một ngày không còn năng lực, tôi còn thể có dựa vào bằng cấp tìm việc làm, người có tiền như cô không thể hiểu nổi loại phiền não này."
Kanzaki Rin không hề hé răng, mãi mới nói một câu.
"Người sống một đời, ai lại không có phiền não?"
Câu này của cô có âm lượng cực thấp, nếu không phải thính lực của Phương Thành cưc mạnh, chắc chắn không thể nghe được.
Đây không phải là trả lời, mà là câu cảm thán.
Sau khi đưa Phương Thành về nhà, Kanzaki Rin lái xe rời đi.
Trước khi đi, cô dặn Phương Thành: “Chuyện bên trường học cứ giao cho tôi giải quyết, bảo đảm cậu có thể lấy được bằng tốt nghiệp, trong khoảng thời gian này đừng phân tâm."
"Nể mặt cô đã giúp tôi, tôi sẽ không tố cáo cô lợi dụng quyền lực làm việc riêng."
"Hừm!"
Phương Thành nhìn đèn đuôi xe biến mất, bỗng nhiên ý thức được Kanzaki Rin trên người cô gái này cũng có rất nhiều chuyện xưa.
Nàng còn vị thành niên, lại cứ như đã trải qua thế gian hiểm ác, suy nghĩ chín chắn, cư xử lão luyện không kém gì kẻ lọc lõi như Phương Thành.
Nhưng đồng thời ở trên người cô không hề nhìn thấy sức sống thanh xuân mà một cô gái nên có.
Ai, con gái vẫn nên hoạt bát, dễ thương mới được.
Phương Thành về đến nhà, đầu tiên là tập luyện 3 giờ như hằng ngày, đạt được 1 điểm thể năng, mở máy vi tính ra tiếp tục xem tư liệu về Vampire.
Ba ngày nay, mỗi lần hắn về nhà đều xem tư liệu về quỷ hút máu nhiều lần, học thuộc trong đầu.
Những thứ này là tử địch của hắn, sao cẩn thận một chút cũng không quá đáng.
Lúc mới xem được phân nửa, Asaka Myōe ở đã gửi cho hắn nhiều ghi chép bài vở trên LINE.
Sau khi biết Phương Thành trong thời gian ngắn không thể đến trường, mỗi đêm Asaka Myōe đều chủ động gửi ghi chép cho hắn. Đây đều được cô ghi lại trên lớp một cách chi tiết, đến tối nhập lại vào máy tính rồi gửi cho hắn.
Nếu như không phải Asaka Myōe đã dứt khoát từ chối hắn, đừng nói nguyên chủ, ngay cả kẻ sỏi đời như Phương Thành cũng sẽ hiểu lầm cô nàng yêu thầm mình, nếu không... có ai lại nhiệt tình quá mức như vậy.
Tuy nhiệt tình quá mức cũng rất đáng ghét, nhưng Asaka Myōe đúng là một cô gái rất dịu dàng.
Phương Thành cũng không nói gì cợt nhả, hắn save lại toàn bộ, 3 ngày thôi mà tổng cộng đã tới mấy vạn chữ rồi.
...
Sáng sớm hôm sau, Kanzaki Rin đã mang theo huyết heo nhấn chuông cửa rồi.
À, còn cả bún nữa.
Xem ra cô ấy thích món bún đậu hầm huyết heo hơn là món huyết heo vào ngày hôm qua.
Sau khi ăn xong điểm tâm, lần đầu săn giết Vampire của hai người rốt cục bắt đầu.
Phương Thành ngồi ở trên vị trí kế ghế lái phụ, vừa kéo dây an toàn, vừa nói: “Tokyo lớn như vậy, cô đi đâu tìm?"
Kanzaki Rin ném tới một tấm bản đồ thành phố Tokyo, sau đó nổ máy xe lao như tên bắn.
Phương Thành chịu đựng cảm giác dụi mạnh về phía trước, mở bản đồ ra nhìn, trên đó vẽ sẵn tuyến đường, bắt đầu từ khu Edogawa, gần như đi qua toàn bộ thành phố Tokyo.
Kanzaki Rin vừa lái xe vừa giải thích: “Những nơi tôi chọn là những khu vực thường xuyên xảy ra những vụ mất tích và phát hiện xác chết gần đây, chắc chắn phải có Vampire quanh đó."
Phương Thành bỏ bản đồ xuống: “Nơi này lớn như vậy, sau khi đến làm sao tìm được?"
Kanzaki Rin mỉm cười: “Đương nhiên là dựa vào lỗ mũi của cậu rồi, hy vọng khứu giác của cậu có thể xuất sắc hơn chó."
Phương Thành không hề giận dữ, ngược lại dùng mũi ngửi một cái: “Trước khi cô tới đây, có phải từng đánh rắm ở trong xe hay không?"
Chứng kiến Kanzaki Rin lộ ra khuôn mặt chết lặng, Phương Thành biết kỹ năng khứu giác nâng cao có được khi chạm vào xác chết khá hiệu quả.
"Dựa vào thành phần từ cái rắm của cô để phán đoán, tối hôm qua sau khi trở về hẳn là ăn..."
"Đủ rồi!"
Ô tô chạy thẳng đến khu Edogawa, dựa vào kỹ năng lái xe thần sầu của Kanzaki Rin, sáng sớm xuất phát thì buổi trưa đã đến nơi.
Hai người không hề nghỉ ngơi, mà tiếp tục chạy vào một khu nhà cho thuê giá rẻ đã từng phát hiện xác chết.
Kanzaki Rin giảm tốc độ, Phương Thành cũng không đùa bỡn nữa, mà kéo kính xe xuống, lợi dụng khứu giác bắt đầu mò kim đáy biển.
Căn cứ tài liệu, Vampire càng cao cấp thì khứu giác thì sẽ càng nhạy cảm.
Chưa từng nuốt chửng Vampire đồng loại, khứu giác sẽ ở trong phạm vi 500m.
Phương Thành có được khứu giác cấp cao khi chạm vào xác chết, theo một ý nghĩa nào đó coi như là nuốt chửng sức mạnh của một Vampire, khứu giác của hắn ở trong phạm vi 1.000m.
Vampire rất ghét mặt trời, nhưng không phải không thể ra ngoài vào ban ngày, chỉ cần làm xong công tác chống nắng là được.
Hơn nữa khứu giác 1000m đã có thể bao phủ rất nhiều khu nhà cho thuê giá rẻ.
Chiếc xe đang đi qua ngõ hẻm nhỏ hẹp, Phương Thành dùng khứu giác loại bỏ vô số mùi vị xông vào mũi.
Mùi nước hoa, mùi xăng, mùi mồ hôi, mùi rác rưởi, còn có... hả?
Phương Thành đột nhiên mở hai mắt ra hét lên: “Dừng xe!"
Kanzaki Rin lập tức đạp phanh, cô quay đầu nhìn về phía Phương Thành: “Tìm được rồi?"
Giọng nói khá nôn nóng, cô không nghĩ nhanh như vậy đã có thể tìm được mục tiêu.
Phương Thành không trả lời, mà yên lặng xuống xe.
Kanzaki Rin vội vàng mang theo trang bị, xuống xe bám sát hắn, vô cùng cảnh giác quan sát chung quanh.
Xuyên qua dòng người, hai người tới một chỗ ‘ngôi nhà', chính là gian hàng vỉa hè.
Phương Thành ngồi xuống ghế, nói với chủ cửa hàng: “5 xiên mực nướng, 1 takoyaki, một tô mì udon, cảm ơn."
Kanzaki Rin nhìn Phương Thành, ánh mắt trợn trừng, miệng khẽ mở.
Giờ này khắc này, cô thực sự thực sự rất muốn móc ra súng kích điện, chích mạnh vào đầu của Phương Thành một phát. Xem xem bộ não của cậu ta có hình thù như thế nào, sao lúc này vẫn còn có lòng dạ ăn uống.
Ánh mắt của ông chủ cũng rơi vào trên người cô gái cực kỳ xinh đẹp này.
Cơn giận ngập trời của Kanzaki Rin đang không chỗ có thể phát tiết, lại phát hiện ánh mắt dâm tà của chủ quán, lập tức trừng mắt quát:
"Nhìn cái gì?"
"Cho tôi một phần như vậy."