“Đánh lén lúc mình không chú ý, người trẻ tuổi bây giờ thật sự không giảng võ đức!”
Ý nghĩ cuối cùng xuất hiện trong đầu của nhân viên bảo vệ là không cam lòng, sau đó lập tức ngã xuống.
Phương Thành thản nhiên rút khẩu súng trên người của y, những nhân viên bảo vệ này đều là thủ hạ mà Morishita Kengo rất tín nhiệm, được điều từ công ty xây dựng khét tiếng, có bối cảnh xã hội đen, với loại thành phần này thì khỏi phải nghĩ, Phương Thành động thủ cũng không hề có chướng ngại tâm lý.
Động tĩnh ở đây đã thu hút sự chú ý của các nhân viên bảo vệ khác gần đó, Phương Thành nhanh chóng nhặt xác và ném ra ngoài hàng rào, sau đó dùng Đoản Cự Đột Tiến lẻn vào sân của biệt thự.
Tất cả các camera dọc đường đều bị hắn dùng bi thép làm cho cho nổ tung. Việc này chắc chắn sẽ khiến những người trong biệt thự giật mình, nhưng hiện tại không thành vấn đề.
Tránh né các nhân viên bảo vệ đang vội vàng tới kiểm tra tình hình, Phương Thành chạy tới bên cạnh biệt thự, lấy đà nhảy lên lầu hai, vươn tay nắm lấy mép cửa sổ quay người đi vào.
Sau khi vào biệt thự, Phương Thành cũng không vội vàng hành động, mà từ trong ba lô lấy ra một bình lớn nước ép tỏi, cởi quần áo ra và đổ lên người.
Đây là phương pháp dân gian nghe được từ Takeda Masumi, có thể che giấu hiệu quả khứu giác của Vampire. Nhưng cũng không nhất thiết phải là giữa những con Vampire với nhau.
Phương Thành bôi nước tỏi lên khắp người, tất nhiên là không bôi vào bộ phận nhạy cảm. Có lần hắn đã vô tình bôi dầu trúng tiểu đệ, là chua xót hay thoải mái thì ai đã bôi rồi mới biết được.
Mặc lại quần áo, Phương Thành chỉ cảm thấy mũi sặc đầy mùi tỏi, khứu giác cao cấp quả thực bị ảnh hưởng một chút.
Hắn lấy ra khẩu súng lục, kiểm tra đạn, mở chốt an toàn rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
Bây giờ đã gần 5 giờ sáng, ngoại trừ nhân viên bảo vệ, tất cả mọi người trong biệt thự đều đang ngủ, ngoài hành lang trống rỗng không có bất kỳ người nào.
Phương Thành không vội, bởi vì các nhân viên bảo vệ vẫn đang tìm kiếm ‘kẻ đột nhập’ trong sân, vì vậy hắn đã đi tìm kiếm từng phòng một.
Có một vài người đang ngủ trong phòng, không phải là người trong gia đình ba người Morishita, ngược lại Phương Thành lại không động thủ.
Khoảng vài phút sau, Phương Thành nghe thấy tiếng nổ lớn từ bên ngoài biệt thự, tiếp theo là tiếng hét thất thanh của nhân viên bảo vệ và sau đó là tiếng súng nổ rầm rầm rầm giống như tiếng bắp rang.
Có vẻ như là con Vampire kia đang đuổi đến, tác dụng của nước ép tỏi đối với cơ thể quả nhiên là rất tốt.
Phương Thành phải thêm tăng tốc, đẩy một cánh cửa nhưng không đẩy ra được, chắc là đã bị khóa từ bên trong.
Hắn dùng hai tay ra sức, khóa cửa bị sức lực cực lớn trực tiếp phá vỡ, cửa phòng rầm một tiếng và bị đẩy ra.
Bên trong cánh cửa là một căn phòng được trang trí xa hoa lộng lẫy. Ở giữa có một chiếc giường lớn màu trắng như tuyết, đang nằm trên đó là một đôi cẩu nam nữ toàn thân trần truồng.
Đôi cẩu nam nữ này vừa mới bị động tĩnh ở bên ngoài biệt thự đánh thức. Người đàn ông đã vén chăn bông lên, chuẩn bị xuống giường để xem tình hình.
Khi cánh cửa bị đẩy ra một cách thô bạo, hai người họ cùng nhau nhìn sang, Phương Thành cũng vừa nhìn qua hai người, nhất thời choáng váng.
Nữ nhân kia là một phụ nữ xinh đẹp khoảng hơn 40 tuổi. Vừa nhìn thấy tướng mạo của người phụ nữ, Phương Thành lập tức nhận ra đó là mẹ của Morishita Yamato — Morishita Sayuri, trong tư liệu có hình của bà ta.
Người đang ngủ chung giường với bà ta, không phải là Morishita Kengo, mà là một thanh niên cường tráng ở độ tuổi đôi mươi.
Chết tiệt, có chuyện lớn nha...
“A...!”
Morishita Sayuri lôi kéo chăn bông và hét lên sợ hãi.
Phản ứng của người thanh niên cường tráng cũng rất nhanh, anh ta nhanh chóng lấy ra một khẩu súng lục từ trên tủ đầu giường, đưa tay chỉ về phía Phương Thành.
- Phanh!
Phương Thành giơ tay lên bắn một phát, trực tiếp nổ đầu.
Kỹ thuật bắn súng hiện tại của hắn đã cùng trình độ với Takeda Masumi, có thể coi là bách phát bách trúng.
Bên ngoài tiếng súng không dứt, xen lẫn với tiếng súng ở bên trong, không có gì thu hút.
Morishita Sayuri ngây người nhìn người yêu của mình ngã xuống và há miệng muốn hét lên.
Phương Thành nhanh chóng sử dụng Đoản Cự Đột Tiến, chạy đến cạnh giường, bịt miệng Morishita Sayuri trước khi bà ta hét lên.
“Suỵt!”
Phương Thành đưa họng súng lên miệng và làm một động tác im lặng: “Đừng la hét, nếu không ta sẽ bắn vào đầu của ngươi, nghe hiểu tiếng Nhật của ta thì hãy gật đầu, nếu nghe không hiểu thì ta sẽ lấy súng bắn nát đầu ngươi.”
Morishita Sayuri mở to đôi mắt sợ hãi và chậm rãi gật đầu.
Phương Thành lại liếc nhìn người tình đang nằm trên mặt đất, trong lòng có chút nặng nề.
Khi hắn mới xuyên, ngay cả một phú bà cũng không dám giết, nhưng hiện tại giết người cũng không chút gánh nặng tâm lý nào. Còn có thể gọi hắn là một sinh vật máu lạnh.
Mặc dù những người này có chết cũng không hết tội, nhưng Phương Thành biết, chính mình sợ rằng không phải đơn giản là bị Isis ảnh hưởng đến nhu cầu sinh lý. Ngay cả tính cách cũng có thể đang dần thay đổi theo phương hướng không thuộc về mình.
Vết cắn mà Blood Queen thực hiện chắc chắn không đơn giản chỉ là hút sạch máu của Phương Thành, hẳn là còn sót lại thứ gì đó trong cơ thể hắn.
Lắc đầu, hắn không hề để tâm tới cái ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu này.
Không phải của mình thì không phải của mình, thủ vững điểm mấu chốt, ăn được ngủ được có thể xem Shibuto và Nako là được.
Vừa định ngoảnh mặt đi, hắn đột nhiên chú ý tới thằng em của người tình này lại to như cánh tay, chỉ nhỏ hơn hắn một chút, chẳng trách được phu nhân sủng ái.
Khá lắm, đây cũng là một ngôi sao trong giới phú bà.
Phương Thành đột ngột kéo chăn bông trên giường ra, để lộ cơ thể Morishita Sayuri, không thể không tấm tắc lên tiếng.
Hơn 40 tuổi, mà bà ta có thể giữ được vóc dáng như tuổi 30. Hy vọng rằng lão bà của ta trong tương lai cũng có khả năng như vậy.
Khi Morishita Sayuri nhìn thấy người đàn ông đeo mặt nạ nhìn chằm chằm vào thân thể của mình không rời mắt, mong muốn sống sót đột nhiên nảy nở trong lòng và đã từ từ bình tĩnh lại.
Bà ta đè tay Phương Thành lại, chậm rãi gỡ ra và run giọng nói: “Đừng giết tôi... bảo tôi làm gì cũng được...”
Trong khi nói, bà ta cũng cố tình tạo ra một tư thế quyến rũ.
Phương Thành ngạc nhiên thích thú: “Thật vậy sao? Làm cái gì cũng có thể ư?”
Morishita Sayuri bẽn lẽn gật đầu, nhưng trong lòng lại nảy sinh ý nghĩ ác độc. Đợi đến khi nhân viên bảo vệ đến giải cứu, bà ta nhất định phải đem thằng khốn này băm cho chó ăn.
Ngay khi Morishita Sayuri nghĩ rằng Phương Thành sẽ nhào lên mình như một con sói đói, lại thấy Phương Thành lấy điện thoại ra và chỉ vào bà ta: “Đứng dậy, đặt tay lên mặt và uốn cong eo 90 độ về phía sau, làm tư thế JOJO thử xem.”
Morishita Sayurin: “???”
Phương Thành thúc giục: “Nhanh lên, không phải bà nói cái gì cũng có thể làm được sao?”
Đôi mắt Morishita Sayuri như đang nhìn một người mất trí: “Cái này ... ta không làm được.”
Phương Thành rất dễ nói chuyện: “Vậy thì đổi kiểu khác, hai chân kẹp lấy đầu, cơ thể cuộn thành vòng tròn làm thế Vô Địch Phong Hỏa Luân được không? Chỉ cần lăn ở trên giường là được.”
Morishita Sayuri xấu hổ cúi đầu: “Chuyện này... tôi cũng không làm được.”
“Vậy bà còn nói cái rắm.”
Phương Thành tung ra một cú đấm, làm cho Morishita Sayuri ngất xỉu và vác lên vai mang đi.
……
Morishita Yamato bị đánh thức bởi tiếng súng dữ dội.
Gã vội vàng mặc quần áo vào, hai nhân viên bảo vệ đã xông vào phòng chuẩn bị đưa gã đến nơi an toàn.
Morishita Yamato ngày thường rất dũng cảm, không sợ trời đất, nhưng lúc này tay chân lại mềm nhũn khi nghe thấy tiếng súng ở bên ngoài vang lên không ngừng, chỉ có thể bị hai nhân viên bảo vệ kéo đi.
Sắc mặt của gã trắng bệch, liên tục hỏi: “Bên ngoài làm sao vậy, ba mẹ của tao đâu?”
Gã biết cha mình nhẫn tâm, đã làm mất lòng rất nhiều người, đây có phải là bị kẻ thù đánh đến tận cửa không?
“Không rõ ràng lắm, thiếu gia, trước tiên cùng chúng ta đi đến nơi an toàn đã.”
Ngay sau khi ba người họ rời khỏi phòng, liền thấy một hắc y nhân đeo mặt đang ở cuối hành lang, trên vai đang vác một người phụ nữ khỏa thân.
Cả hai bên đều choáng váng.
“Đi!”
Hai nhân viên an ninh phản ứng rất nhanh, một người kéo Morishita Yamato cùng quay đầu bỏ chạy, người còn lại nhanh chóng rút súng lục nhắm vào Phương Thành.
- Phanh!
Đáng tiếc, y cho dù có phản ứng nhanh như thế nào đi nữa thì cũng không nhanh bằng Phương Thành. Khẩu súng lục vừa mới đưa lên đã bị bể đầu.
Một nhân viên bảo vệ khác kéo Morishita Yamato chạy không được mấy bước, cũng bị trúng đạn ngã xuống.
Morishita Yamato ngã nhào trên đất, nhìn hai người thuộc hạ của cha mình, thường ngày luôn kính trọng với gã, tất cả đều gục trên vũng máu và biến thành xác chết.
Mặt của gã tái mét, cơ thể vạm vỡ của gã run lên dữ dội.
Phương Thành ném Morishita Sayuri sang một bên và đi về phía Morishita Yamato.