(liếm cẩu: Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh. Ngoài ra, còn là loại người không biết liêm sỉ, éo biết nhục đi nịnh bợ người khác bất chấp mọi tình huống, bất chấp đúng sai, như Hoà Thân nịnh vua Càn Long)
Phương Thành đập mạnh đôi đũa xuống bàn, quát Kanzaki Rin: “Không phải tôi đã bảo cô không cần đến rồi sao?"
Kanzaki Rin: “Gì?"
Gojo Ware: “Ủa?"
Maeda Kenichi: “Ủa?"
Phương Thành nói với hai người kia: “Thật ngại quá, tôi có hơi sợ sau khi nhìn thấy hai người qua mắt mèo, nên mới gọi hỏi Rin chuyện gì đang xảy ra, không ngờ cô ấy lại trực tiếp chạy tới."
Câu nói quá mức kinh người, khiến cho Maeda Kenichi cùng Gojo Ware đồng loạt đứng bật dậy từ trên ghế.
Gojo Ware trố mắt ra nhìn, Maeda Kenichi kinh ngạc đến mức lắp bắp: “Cậu cậu cô cô... quan hệ của hai người là gì?"
Gã ít khi tương tác với Kanzaki Rin, nhưng cũng biết thiếu nữ này gần đây đã nổi tiếng như thế nào trong số các thực tập sinh, rất nhiều người theo đuổi thậm chí bao gồm cả không ít thành viên chính thức.
Không ngờ nàng lại bao nuôi trai ở bên ngoài, à không đúng, nên gọi là bạn trai.
Nếu như tin tức này truyền về, chẳng phải sẽ gây nên một trận gió tranh mưa máu sao?
"Chúng tôi có quan hệ gì sao?"
Phương Thành mỉm cười, thành thật trả lời: “Chúng tôi chỉ là bạn bè rất bình thường, không có quan hệ gì."
Tôi tin cậu cái quỷ, còn gọi cả tên mà dám nói đó chỉ là quan hệ bình thường?
Phương Thành bĩu môi nhìn sang Kanzaki Rin: “Không tin thì cứ hỏi cô ấy."
Maeda Kenichi cùng Gojo Ware đồng loạt quay đầu.
Lúc này Kanzaki Rin đã bình tĩnh lại, cũng hiểu Phương Thành làm vậy là để giải vây cho mình.
Nhưng người này cố tình nói mập mờ như vậy, chẳng phải sẽ dễ khiến người ta hiểu lầm sao?
Trước ánh mắt tò mò của Maeda Kenichi và Gojo Ware, Kanzaki Rin chỉ có thể làm theo mạch suy nghĩ của Phương Thành để tránh xảy ra sự cố, dù sao thì sự hiểu biết giữa hai người quá kém.
Nàng đưa tay lên vuốt vuốt lọn tóc dài bên tai, khẽ gật đầu: “Đúng, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường, tôi sợ giữa hai người xảy ra hiểu lầm, cho nên tới xem một chút."
"Thì ra là thế."
Maeda Kenichi trông như bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhưng trong lòng lại không tin.
Nếu chỉ là bạn bè bình thường, gọi điện thoại nói một tiếng là được, cần gì đích thân tới? Rõ ràng là lo lắng muốn chết.
Y lý giải sự im lặng của Kanzaki Rin sau khi bước vào vừa rồi là hoảng sợ sau khi mối quan hệ bí mật tan vỡ.
"Nếu là bạn của Kanzaki, vậy chắc chắn không thành vấn đề, làm phiền rồi, chúng tôi xin tạm biệt..."
Maeda Kenichi nói, đồng thời nháy mắt ra dấu với Gojo Ware đang lơ đãng.
"Gấp cái gì, ngồi xuống uống ly trà sáng lại đi cũng không muộn."
Phương Thành vừa cười vừa nói, nói với Kanzaki Rin: “Cứ đứng ở đó làm gì vậy, còn không mau qua đây rửa chén?"
Maeda Kenichi cùng Gojo Ware đều giật nảy mình, giọng điệu này thật quá gợi đòn rồi.
Kanzaki Rin là một cô gái kiêu ngạo và độc lập biết bao trong Cục, sẽ để cậu cưỡi ở trên đầu nàng làm vua làm tướng?
Nhưng tình huống Kanzaki Rin trở mặt vẫn chưa xuất hiện.
Nàng hít sâu một hơi, chậm rãi đi tới như một cô vợ nhỏ đang giận dữ, đặt bát đĩa trên bàn vào bồn rửa mặt trong bếp, rồi thuần thục xắn tay áo bắt đầu rửa.
Maeda Kenichi và Gojo Ware vô cùng kinh ngạc, đặc biệt là khi họ thấy Kanzaki Rin đang lúi húi lấy nước rửa chén từ dưới bếp.
Rốt cuộc cô đã rửa chén ở chỗ này bao nhiêu lần, sao lại quen thuộc dữ vậy?
Gojo Ware có vẻ đang hoài nghi nhân sinh.
Phương Thành còn giải thích với hai người: “Cô ấy thường xuyên tới ăn cơm chùa, coi như trao đổi nên chén bát sẽ do cô ấy rửa, giữa chúng tôi thật ra không có quan hệ gì cả."
"Tôi hiểu! Tôi hiểu!"
Maeda Kenichi cũng đáp trả qua loa, suýt chút nữa cười ra tiếng.
Cậu cho rằng tôi là thằng ngu sao? Còn dùng những lời như vậy lừa gạt tôi?
Y lôi kéo Gojo Ware đã mất hồn mất vía, vội tạm biệt rời đi.
Còn đứng ở đây thêm nữa, e rằng cả thế giới quan của kohai cũng đều sẽ sụp đổ.
Phương Thành nói với Kanzaki Rin: “Còn không đi tiễn đồng sự, người lớn rồi mà chút thường thức cũng không biết."
Kanzaki Rin hung ác trừng mắt nhìn hắn, hận không thể vác dao phay phanh thây hắn.
Nàng đè xuống lửa giận, xoa xoa tay, tiễn hai đồng sự ra cửa.
Ba người lặng lẽ đi đến hành lang, cho tới khi đến trước thang máy, Maeda Kenichi mới không kìm được mở miệng: “Kanzaki... em... đâu cần thế, đâu cần như thế."
Theo y thấy, Kanzaki Rin hoàn toàn ở vào thế yếu trong ‘mối quan hệ với Phương Thành, sai đâu làm đấy, không khác gì liếm cẩu.
Trong Cục có nhiều thanh niên tuấn kiệt tiền đồ vô lượng như vậy, Kanzaki Rin chỉ cần ngoắc thôi thì chỉ trong nửa phút đã đủ số lượng để mở trại chó.
Việc gì phải trở thành liếm cẩu cho người khác?
Lẽ nào thanh niên thích ăn đòn trong kia, thật sự có ưu điểm khiến Kanzaki Rin tình nguyện làm liếm cẩu cũng muốn mê luyến?
"Nếu như em có bí mật gì khó nói... chúng tôi hiểu."
Gojo Ware bỗng nhiên choàng tỉnh, dùng ánh mắt ngập tràn hy vọng nhìn Kanzaki Rin, hy vọng nàng có thể giải thích, chắc chắn là có nguyên nhân vạn bất đắc dĩ.
Kanzaki Rin còn có thể nói gì?
Nàng chỉ có thể nghiến răng nuốt hận vào trong bụng, đánh vờ như không đáp: “Không có gì khó nói cả, em thích thế."
Một câu ‘em thích’, tựa như sấm sét giữa trời quang, trực tiếp khiến cho cả người Gojo Ware đều chuyển thành màu trắng xám.
Ngay cả Maeda Kenichi không có gì ý đối với Kanzaki Rin, lúc này cũng giống như vừa mới ăn nguyên cả trái chanh, chua đến mức cả hàm răng cũng sắp rụng.
Một củ cải trắng tươi ngon mọng nước như thế, sao lại để cho lợn rừng chà đạp, còn si mê lợn rừng đến vậy.
Kanzaki Rin nhìn hai người: “Chuyện ngày hôm nay, hy vọng hai anh đừng nói cho ai biết."
Maeda Kenichi vội bảo đảm: “Đương nhiên, em cứ việc yên tâm, chúng tôi cũng không phải là người nhiều chuyện."
Tin tức này nếu như tiết lộ ra ngoài sẽ gây nên nhiều sóng gió lớn, cũng không có lợi gì với bọn họ, việc gì phải tiết lộ làm mất lòng người khác?
Đợi sau khi Kanzaki Rin xoay người rời đi, Gojo Ware đờ đẫn, rốt cục không kìm được dùng hai tay bụm mặt, hai vai không ngừng run rẩy.
Gã chính là một trong những người thầm mến Kanzaki Rin, đáng tiếc đoạn tình cảm lưu luyến này đã biến mất trước khi kịp bắt đầu.
Maeda Kenichi vỗ vỗ bả vai của Gojo Ware, thở dài, hoàn toàn hiểu được cảm xúc của gã lúc này.
Ái tình đúng là khiến người ta mù quáng.
Nữ thần mà chú thầm thương mến, nói không chừng chỉ là liếm cẩu hèn hạ của người khác mà thôi.
...
Liếm cẩu hèn hạ Kanzaki Rin quay về nhà, căm tức nhìn Phương Thành: “Cậu đùa như vậy, vui lắm sao?"
Phương Thành cười rất lớn tiếng: “Tôi vui hay không, chẳng lẽ cô còn không nhìn ra?"
Chứng kiến sắc mặt của Kanzaki Rin càng lúc càng đen, Phương Thành mới chịu nín cười: “Cô đúng là loại người không có lương tâm, không phải tôi đang giải vây giúp cô sao?"
Kanzaki Rin nghiến răng nghiến lợi: “Tôi đương nhiên biết, nếu không... tôi đã sớm chặt cậu cho chó ăn."
Vì giúp Phương Thành giải vây, Kanzaki Rin mới nín nhịn đến tận bây giờ, bằng không sớm đã trở mặt với hắn.
Thằng khốn này cố ý dẫn dắt Maeda Kenichi và Gojo Ware suy nghĩ lung tung, giờ họ đã hiểu lầm nàng là một liếm cẩu hèn mọn của Phương Thành.
Tiếc cho thanh danh cả đời nàng, toàn bộ hủy ở trong tay của thằng khốn này.
Mắt thấy Kanzaki Rin dường như có dấu hiệu hắc hóa, Phương Thành không kích động nàng thêm nữa, bèn nói chuyện chính: “Lúc trước cô nói qua điện thoại rằng họ vì nhận được tố cáo mới đến đây để tìm vampire, là sao vậy?"
Nói đến chuyện chính, Kanzaki Rin cũng trở nên nghiêm túc: “Ừ, có người tố cáo nặc danh, tôi hoài nghi thân phận của cậu đã bại lộ, gần đây cậu có để lộ thân bất tử ở trước mặt người khác hay không?"
"Không."
Phương Thành rất vô tội giang hai tay: "Tôi gần đây không ra khỏi cửa, ngoan ngoãn để người ta bao nuôi."
"Cậu muốn gây sự với tôi đúng không?"
"Xin đừng nóng, tôi chỉ đang tự giễu, cô phụ trách một ngày ba bữa của tôi, mỗi ngày đều dùng thức ăn để nhục nhã tôi, vậy chẳng lẽ không phải bao nuôi tôi?"
"Cậu có thể không cần!"
"Đừng, tôi cảm thấy ăn bám là một công việc rất có tiền đồ."
Hai người thảo luận một lúc vẫn không có manh mối gì, chỉ có thể để Kanzaki Rin âm thầm điều tra thân phận kẻ tố cáo nặc danh.
"Được rồi, hành động săn quỷ của bên cô tiến hành thế nào?"
Phương Thành dò hỏi, đã nhiều ngày Kanzaki Rin không có chút tin tức, Phương Thành ở trên mạng cũng không đọc được bất cứ tin tức nào liên quan.
Nhắc tới chuyện này, Kanzaki Rin lập tức nghiêm túc: “Hành động thất bại, có người sớm thông báo cho Vampire biết vị trí bị chúng tôi phong toả, giờ chúng trốn hết rồi.”