Nhìn thấy người đàn ông đeo mặt nạ giống như sát thần đi về phía mình, toàn thân Morishita Yamato run như cầy sấy.
Nhưng tốt xấu vẫn là con trai của lão đại xã hội đen, Morishita Yamato miễn cưỡng duy trì sư trấn định: “Mày là... mẹ?"
Phương Thành: “? ? ?"
Hắn vô thức sờ sờ lồng ngực của mình.
Rốt cuộc là ánh mắt gì, mới có thể coi cơ thể tràn ngập khí khái đàn ông như ta trở thành phụ nữ, hơn nữa còn là mẹ của mày?
Nhưng Phương Thành đã hiểu lầm, bởi vì Morishita Yamato lướt qua hắn, rơi vào người phụ nữ toàn thân trần trụi trên mặt đất, nhận ra đây là mẹ của mình.
"Mày làm gì mẹ của tao rồi?"
Sắc mặt của Morishita Yamato lập tức chuyển sang tái nhợt, trong đầu nhất thời hiện ra vô số hình ảnh dâm dục, mà nữ chính đều là mẹ của gã.
Những hình ảnh này làm cho đôi mắt của Morishita Yamato phun lửa, hận không thể bay vào tham... à là hận không thể xông lên liều mạng với người mang mặt nạ này! !
"Chờ đã, đừng hiểu lầm, tao đối với loại thục phụ ngực chưa nở như mẹ mày hoàn toàn không có hứng thú."
Phương Thành đối người đối quỷ đều cũng có ranh giới cuối cùng, sẽ không chà đạp vợ và con gái của kẻ thù để trả thù, tuy làm như vậy có thể sẽ rất thoải mái, nhưng cũng có thể rất khó chịu.
Hắn giải thích với Morishita Yamato: “Người X mẹ của mày không phải tao, là một tên đô con, nhưng mày đừng lo, hắn đã bị tao giết, không cần lo nón xanh trên đầu của cha mày..."
Morishita Yamato biến sắc, vô thức thốt lên: “Mày giết hắn rồi?"
Phương Thành vẫn cảm thấy gia đình này rất đắt loạn, nhưng không ngờ lại loạn đến mức này, nhìn điệu bộ của Morishita Yamato, có vẻ gã đã sớm biết chuyện này.
Vật họp theo loài, bội phục bội phục.
Phương Thành cảm khái nói: “Sớm biết thì tao đã tha cho hắn một mạng, để hắn tới nói cảm tưởng với mày."
Morishita Yamato theo dõi hắn bằng ánh mắt nghi ngờ: “Giọng của mày sao nghe quen tai như vậy?"
Phương Thành cười nói: “Có lẽ tao có giọng giống với cha mày, không đúng, cha mày mang nón xanh rồi, ta cũng không mang nón xanh, mày có thể coi tao là anh họ của mày."
Morishita Yamato cũng nhận ra, vừa giận vừa sợ hô to: “Phương Thành?! Là mày?!"
Lời nói chưa dứt, Phương Thành đã Đoản Cự Đột Tiến vọt tới trước mặt gã, một quyền đánh vào trên bụng của gã.
Morishita Yamato trong nháy mắt bị đánh thành con tôm, há mồm ói ra lượng lớn thức ăn từ trong dạ dày.
"Tao không phải Phương Thành nào cả, chỉ là một người bạn của chính nghĩa đi ngang qua mà thôi, theo tao được biết, Phương Thành là một anh chàng siêu cấp đẹp trai phẩm học kiếm ưu tâm địa thiện lương lấy giúp người làm niềm vui, mày đừng đổ oan người ta."
Phương Thành cầm tóc của Morishita Yamato, kéo gã lên.
Morishita Yamato tức giận trừng mắt với Phương Thành: “Có gan mày hãy giết tao, nếu không... tao nhất định phải giết mày!"
- Phằng!
Phương Thành bắn một phát vào trên đùi của Morishita Yamato.
"A! !"
Morishita Yamato ôm bắp đùi kêu rên: “Xin mày đừng! ! !"
"Tao còn tưởng mày khí phách lắm chứ, chỉ vậy thôi sao?"
Phương Thành thiệt cạn lời, hắn cho rằng Morishita Yamato sẽ giống như người đàn ông cùng mình liều mạng, nhưng gã lại sợ hãi, đúng là to xác rẻ tiền.
Nhưng tỉ mỉ nghĩ lại cũng có thể hiểu, Morishita Yamato từ nhỏ lớn lên trong sự bảo vệ của cha mẹ, mưa dầm thấm đất dưỡng thành tính cách hung bạo, động cái là đòi đánh đòi giết.
Người như thế đã quen xuôi chèo mát mái, ngoài vẻ ngoài mạnh mẽ thật ra là một tâm hồn yếu đuối chưa từng trải qua sóng gió, có chút khó khăn sẽ rất dễ dàng tan vỡ.
Có câu thành ngữ hình dung vô cùng chuẩn xác về người như thế này, đó chính là miệng cọp gan thỏ.
Vừa nghĩ tới mình vì kẻ như vậy mà lo nghĩ, mấy đêm liền đều ở bên ngoài thức đêm đi dạo phố, chơi game cũng không có thời gian, Phương Thành liền giận không chỗ phát tiết.
Hắn chĩa họng súng vào đầu của Morishita Yamato: “Giờ tao sẽ cho mày một cơ hội để nói lại, tao là ai?"
Morishita Yamato mở miệng: “Đồng minh của chính nghĩa?"
Phương Thành cho hắn thêm một phát: “Chúc mừng mày đáp đúng, người tìm mày là tao, liên quan gì đến Phương Thành?"
Morishita Yamato ôm đầu gào hét, trong lòng vô cùng uất ức, mày nghĩ tao ngốc sao!
"Giờ trở lại chính đề, tại sao mày muốn tìm người giết Phương Thành, tao khuyên mày đừng khôn vặt, nghĩ cho kỹ rồi trả lời."
Phương Thành ép hỏi, hắn rất muốn biết rõ về mưu đồ của Morishita Yamato.
Đến cùng là nguyên nhân gì, mới có thể bởi vì một mâu thuẫn nho nhỏ mà muốn tìm người giết mình.
Morishita Yamato dầu gì không ngốc, biết nếu mình nói thật khẳng định chỉ có một con đường chết, vội vàng nói: “Không phải tao! Tao chỉ là muốn đánh mày một trận mà thôi, là có người luôn khuyên thuê người giết mày."
Morishita Yamato giờ nghĩ lại cũng không hiểu ra sao, trước đây bị Phương Thành đánh một trận tuy rất phẫn nộ, nhưng còn xa mới tới mức muốn giết người.
Nhưng khi đó chẳng biết tại sao, trong lòng gã lại đột nhiên hiện ra một cổ sát ý, nhất quyết muốn dồn Phương Thành vào chỗ chết.
Hiện tại mới rõ ràng, hành vi của mình có bao nhiêu ngu xuẩn.
"Còn có việc này?"
Phương Thành không ngờ còn có thu hoạch ngoài ý muốn: “Người nào khuyên mày?"
Morishita Yamato vừa muốn hất bỏ cái nồi đen này, biểu tình bỗng nhiên ngẩn ngơ.
Gã không nhớ nổi rốt cuộc là người nào khuyên mình, rõ ràng gã rất quen thuộc người kia mới đúng, còn cho mình tài khoản chợ đen, nhưng giờ nghĩ mãi không ra là ai.
Ấn tượng về người kia đang nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại có một khuôn mặt mờ nhạt không thấy rõ.
Morishita Yamato gấp đến độ cả người chảy đầy mồ hôi, nhất là ánh mắt của Phương Thành càng lúc càng lạnh.
"Tao tốt bụng cho mày một cơ hội giải thích, mày lại vẫn gạt tao?"
"Tao không có lừa mày! ! Người kia đưa tài khoản chợ đen cho tao! Đều là hắn khuyến khích tao!"
"Tốt, là tao khinh mày, không ngờ mày thật sự có dũng khí thấy chết không sờn, dẫu có chết cũng không chịu khai."
Phương Thành nhắm súng ngay giữa hai chân của Morishita Yamato: “Có tin giờ tao để mày và thằng em vĩnh viễn chia ly hay không?"
"Tao thật không lừa mày! Mày cho tao chút thời gian tao nhất định có thể nhớ ra!"
Morishita Yamato gấp đến độ vừa nói vừa nức nở, nhưng tất cả ấn tượng về người kia trong lòng gã đã hoàn toàn biến mất.
Phương Thành thấy biểu tình của Morishita Yamato không giống giả bộ, nhưng chính gã đều nghĩ không ra là ai, có tác dụng chó gì.
Phía ngoài tiếng súng đã dừng lại, thời gian không nhiều lắm, Phương Thành không thể trì hoãn nữa rồi: “Tao hỏi mày một câu cuối cùng, mày hối hận không?"
"Tao..."
Morishita Yamato há miệng, nước mắt lập tức chảy ra.
Gã đương nhiên hối hận, sớm biết là hậu quả này, trước đây nói gì cũng không nghe Aoki Yusuke phân phó đi tìm Phương Thành gây phiền phức.
"Tao hối hận..."
"Lớn tiếng chút, không nghe được."
"Tao hối hận!"
Morishita Yamto kêu khóc: “Van xin mày tha cho tao, tao thực sự cũng không dám nữa!"
"Ban đầu là người nào giật dây mày gây sự với tao?"
Phương Thành đột nhiên hỏi: “Thành thật trả lời tao sẽ không giết mày."
Lúc hắn ở trường học từng điều tra, giữa Kanzaki Rin và Morishita Yamato cũng không có qua lại gì, không hề giống quan hệ giữa người theo đuổi và người bị đeo đuổi.
Như vậy động cơ lúc đó Morishita Yamato tìm hắn gây sự cũng rất khả nghi rồi.
Rốt cuộc là người nào ở sau lưng sai khiến?
Morishita Yamato cứ như bắt được một cọng cỏ cứu mạng, vội vã hô lớn: “Là... là ai ấy nhỉ?"
Gã biểu tình dại ra, rõ ràng vừa rồi trong đầu còn hiện ra cái tên đó, vì sao lại không còn nhớ nữa?
Phương Thành tức xạm mặt lại: “Tao với mày không oán không cừu, cớ gì??"
Bộ dáng này của Morishita Yamato quả thực muốn đổ tội cho người, kết quả ngay cả đối tượng để đổ tội cũng chưa nghĩ ra, thì đã phải chịu tội.
"Tao thực sự không lừa mày! Người giật dây tao tìm mày cùng cho tao tài khoản chợ đêm nhất định là cùng một người."
Morishita Yamato khóc như một đứa trẻ nặng 200 pound bất lực: “Nếu tao lừa mày tùy tiện nói cái tên là được, hà tất làm bộ nghĩ không ra."
Ừm, cũng rất có lý.
Phương Thành nhìn vẻ mặt khóc lóc đầy nước mũi nước mắt của Morishita Yamato, nghĩ thầm hắn nếu không phải là kỹ xảo đủ để treo lên đánh ảnh đế, đó chính là đầu bị người động tay chân, bị người trở thành người chịu tội thay rồi.
"Được rồi, không khóc không khóc."
Phương Thành vuốt Morishita Yamato đầu an ủi: “Tao tin tưởng mày."
Morishita Yamato ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn: “Vậy mày có thể buông tha tao không?"
- Phằng!
Phương Thành một quyền đánh ngã gã: “Đứa nhỏ ngốc, làm sao có thể."
Ngay lúc đánh xỉu Morishita Yamato, Phương Thành cũng đã ngửi được, Vampire bên ngoài tiến vào biệt thự.