Phương Thành nghe Kanzaki Rin nói muốn tạm biệt một đoạn thời gian, hơi ngẩn ra: “Phải đi bao lâu?"
"Không chắc nữa, nhanh thì một tháng, lâu thì nửa năm cũng có thể."
Kanzaki Rin đánh giá vẻ không nỡ rõ rệt trên mặt của Phương Thành, nghi ngờ nói: “Cậu thật hình như luyến tiếc tôi?"
Phương Thành gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, tôi quá luyến tiếc cô, không đi được không."
Phiếu cơm dài hạn muốn chạy, hơn nữa còn lâu như vậy, đổi thành ai cũng sẽ luyến tiếc.
Kanzaki Rin cũng không dễ dàng bị mắc lừa như vậy, tức giận nói: “Tôi xem cậu luyến tiếc ví tiền của tôi mới đúng?"
"Nhưng ví tiền của cô cũng có một phần của tôi mà."
Phương Thành nhắc lại chuyện cũ, khinh bỉ nói: “Tôi đã lên mạng điều tra, thành viên của Cục giải quyết tai hoạ giết chết quái vật sẽ nhận được tiền thưởng kếch xù, mà chúng ta sau mỗi lần hành động liệp sát cô liền nuốt riêng tiền thưởng."
"Tiền của tôi còn không phải tiêu hết ở trên người cậu?"
"Phú bà khác còn có thể tặng iPhone 12 đó, mà tôi chỉ là ăn của cô vài bữa cơm mà thôi."
"Cậu chỉ ăn thôi đã đủ ăn sụp tôi."
Kanzaki Rin không phải muốn tiếp tục dây dưa chuyện tiền thưởng, trực tiếp nói sang chuyện khác: “Huấn luyện nội bộ này có thể nâng cao năng lực tác chiến của người có năng lực, tôi phải đi."
"Ghê dzậy?" Phương Thành kinh ngạc nói: “Vậy sau này chẳng phải là cô phải đi thường xuyên?"
Nếu là như vậy, phải gia hạn hiệp nghị hợp tác, sau này tiền thưởng chia một nửa, tiền cơm cũng phải cấp theo tháng mới được.
"Được lần nào thì phải cảm tạ lần nấy."
Kanzaki Rin không thể không giải thích rõ: “Huấn luyện sẽ tiêu hao lượng lớn tài nguyên trân quý cùng kinh phí, Cục giải quyết tai hoạ một năm mới làm một lần."
Từ góc độ tiêu tiền tới luận chứng, quả nhiên khiến cho Phương Thành hiểu hết được sự quý giá của cơ hội huấn luyện.
Nếu máy móc sẽ khó có được như thế, đương nhiên không có cách nào khác ngăn không cho Kanzaki Rin đi, thực lực của nàng tăng cao, đối với Phương Thành mà nói cũng tốt.
Chí ít mỗi lần săn giết quái vật, không cần để cho một mình Phương Thành xông lên phía trước.
Phụ trợ ũng nên được đặt lên hàng đầu, thì khả năng chiến thắng sẽ cao hơn.
Trước khi đi, Kanzaki Rin lại căn dặn Phương Thành một việc: “Trong khoảng thời gian tôi không có ở đây, cậu nên cẩn thận ở yên tại nhà, nếu không... bị người mưu hại, có thể tôi không giúp được cậu, thật gặp rắc rối, có thể đi tìm Masumi, chị ấy còn làm được nhiều chuyện trong Cục hơn cả tôi..."
Lần trước người tố cáo nặc danh, cùng với người thôi miên Morishita Yamato, đến giờ cũng không điều tra ra manh mối gì, thậm chí ngay cả hai người này có phải là cùng một người hay không cũng không thể phán đoán, bởi vì manh mối lưu lại quá ít.
Điều duy nhất có thể xác định chính là có người đang âm thầm nhằm vào Phương Thành, lúc nào cũng có thể động thủ lần nữa.
Trong khoảng thời gian Kanzaki Rin đi tham gia huấn luyện không có ở đây, nếu như kẻ núp trong bóng tối lại nhằm vào Phương Thành, mà Kanzaki Rin không thể ở trong Cục yểm trợ cho Phương Thành đánh, vậy rất tồi tệ.
Lỡ như bị Cục phát hiện thân phận của Phương Thành, vậy thật sự xong đời.
Nghe Kanzaki Rin không ngừng lải nhải dặn dò, Phương Thành không nhịn cười được: “Cô còn dong dài hơn so với mẹ già đã qua đời của tôi, chẳng lẽ thật muốn làm mẹ tôi?"
Sắc mặt của Kanzaki Rin lập tức tối sầm lại, chỏ hắn một chỏ, xoay người đi về phía cửa chính.
Vừa ra đến trước cửa, nàng bỗng dừng bước, quay đầu nói với Phương Thành: “Nếu cậu không cẩn thận đụng phải Cây Bút của Thần Kamikawa Takumi, tuyệt đối không nên cố chiến đấu với hắn... nếu như hắn muốn giết cậu thì…"
Trên mặt của cô hiện lên nét do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Cậu hãy nói ra tên của tôi, có thể bảo đảm an toàn của cậu."
"Báo ra tên của cô thì không sao, thể diện lớn vậy sao?"
Phương Thành kinh ngạc nhìn nàng: “Kamikawa Takumi, chẳng lẽ là cô..."
Kanzaki Rin mặt lạnh nắm chặc nắm tay.
Nếu như Phương Thành dám nói là tình nhân của cô hoặc là hai người có một chân, đêm nay nàng không thể không cùng thằng khốn này đồng quy vu tận.
Phương Thành nói ra nửa đoạn sau: “Chẳng lẽ là một đứa con trai khác của cô?"
Kanzaki Rin: (눈_눈)
Nếu như hai người đều là con trai của mẹ, chân sớm bị cắt đứt mấy trăm lần.
Chứng kiến Kanzaki Rin mặt đen lại muốn đi, Phương Thành gọi nàng lại: “Chờ đã, có chuyện cô đã đáp ứng tôi, có phải quên mất rồi hay không?"
Kanzaki Rin mới nhớ lại chuyện địa chỉ của Hồ Tiên Ốc mà Phương Thành nói.
Nàng hai ngày nay luôn vội vã xử lý chuyện về hình chiếu Tà Thần, nhưng lại quên giúp hắn tìm.
"Tôi tranh thủ trước lúc tham gia huấn luyện giúp cậu tìm ra địa chỉ."
Nàng bỏ lại những lời này xong bèn bỏ đi --
...
Phương Thành bị chơi xỏ.
Kanzaki Rin nói đi là đi, biến mất rất nhanh, hôm sau bèn không thấy tăm hơi, bên trường học cũng xin nghỉ dài hạn.
Đã nói giúp hắn tìm địa chỉ của Hồ Tiên Ốc, kết quả không có gì cả, hiện tại smartphone cũng không gọi được.
Phương Thành đi tìm Takeda Masumi, khuê mật cơ bắp này cũng cảm thấy vui rất vẻ thay phú bà.
Nàng cũng cho Phương Thành phổ biến kiến thức về giá trị của khóa đào tạo nội bộ này, 90% những người trong Cục không có tư cách tham gia.
Người có tư cách tham gia, tối đa cũng sẽ không vượt quá 2 lần.
Trừ phi bạn có thể thể hiện tiềm năng có thể so sánh với ba quân át chủ bài, khi đó huấn luyện nội bộ chính là cửa lớn của nhà bạn, tiến tiến vào vào cũng không có vấn đề gì.
Nói chung, đợi sau khi Kanzaki Rin kết thúc huấn luyện, thực lực tăng trưởng chắc chắn sẽ khiến người ta kinh ngạc.
Phương Thành không mấy chờ mong, nếu như Kanzaki Rin trở nên quá mạnh mẽ, sẽ càng thêm không kiêng nể gì chôm tiền thưởng.
Chuyện Hồ Tiên Ốc cũng chỉ có thể gác qua một bên, đợi Kanzaki Rin huấn luyện trở lại hẵng nói.
Không có phú bà, cuộc sống của Phương Thành lập tức trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Hắn hiện tại dựa vào mình mỗi ngày gia rèn luyện thể năng và huấn luyện các hạng năng lực, bên sân huấn luyện cũng không cần đi, Takeda Masumi đã bị hắn móc sạch, không có thứ gì mới có thể dạy.
Nhưng quan hệ giữa đôi bên đã rất mật thiết, thỉnh thoảng đi vòng cũng không tệ.
Sau vài ngày ăn không ngồi rồi, Phương Thành rốt cục không nhịn được, nửa đêm lái mô-tô ra ngoài đi dạo, tìm kiếm quái vật.
Quái vật trong toàn bộ vòng đô thị Tokyo đều là mảnh nhỏ sinh mệnh cùng mảnh nhỏ năng lực sáng loáng, sẽ chờ Phương Thành đi sờ, hắn làm sao nhịn được.
Huống hồ hai ngày này chỉ tiền cơm thôi đã để Phương Thành rất đau lòng, phải kiếm lại chút tiền của phi nghĩa mới được.
Chuyện trái pháp luật phạm tội không thể làm, vậy cũng chỉ có thể trông cậy vào bọn quái vật tới để hiến tế cho tên quỷ nghèo như hắn.
Tất cả mọi người không phải người, phân ta chút tiền cũng không quá đáng.
"Rét đậm quá lạnh... rét đậm quá lạnh... đát đát đát..."
"Lạnh quá đi, ta ở Đông Bắc chơi bùn, tuy Đông Bắc không lớn, ta ở Đại Liên không có nhà..."*
Kèm theo giọng ca cao vút, Phương Thành cưỡi chiếc mô-tô yêu mến, chạy như bay trên quốc lộ tại tầng thứ tư Tokyo bên bờ sông Edo.
Lúc này đang là đêm khuya, trên quốc lộ một bóng ma cũng không có.
Không có phú bà hỗ trợ, Phương Thành thật không biết đi đâu tìm quái vật, chỉ có thể dùng loại biện pháp đần độn này lang thang khắp nơi.
Hy vọng có thể đụng phải quái vật nào mắt có mắt như mù không, là hy vọng đụng phải quái vật có ánh mắt tốt, phát hiện mỹ nam tử vô hại như hắn, nhân lúc bóng đêm cùng nhau tâm sự chuyện lý tưởng nhân sinh.
Nếu như có thể để hắn sờ trái tim, vậy không thể tốt hơn.
"Tôi lạnh quá a a..."
Phương Thành ca đến phân nửa, bỗng nhiên dùng một chân đạp phanh, quay đầu nhìn về phía hàng rào bảo vệ bên bờ sông, một cô gái trẻ tuổi đeo kính đứng ở đó.
Lại là địa phương quen thuộc, lại là thời gian quen thuộc, lại là chuẩn bị nhảy sông tự vận quen thuộc.
Lúc này trong lòng của Phương Thành chỉ có một ý niệm trong đầu -- Asaka, cậu tới đây để chặn tớ sao? Tái diễn một chuyện hai lần không phải chơi như cậu vậy.
Hắn có lòng muốn làm như không phát hiện trực tiếp bước đi, nhưng chứng kiến Asaka Myōe đã đạp một chân ở trên rào chắn chuẩn bị leo lên, hắn vẫn xuống xe khóa lại, sau đó đi tới.
Vừa mới đi tới, Phương Thành bèn thấy Asaka Myōe cả người đã leo lên hàng rào.
Nàng cũng không nhảy xuống, mà là nhằm vào dòng sông đen nhánh, cùng đô thị sắt thép với ánh đèn rực rỡ ở phía đối diện dòng sông, gào lớn: “Cút mẹ mày đi vận mệnh!! Cút mẹ mày đi thế giới!!"
Phương Thành: “..."
Hắn xoa xoa hai mắt, lại nhìn sang, người trước mắt này đích thật là Asaka Myōe, giờ hắn có thị lực tốt, sẽ không nhìn lầm người.
Nhưng sao Asaka Myōe có thể sẽ gào lên mấy chữ 'Cút mẹ mày đi', thiết kế nhân vật trực tiếp sụp đổ.
Đợi sau khi tới gần, Phương Thành mới chú ý tới một chi tiết.
Tối nay, Asaka Myōe không đeo mắt kính.
.
Chú thích:
*Ta ở Đông Bắc chơi bùn là 1 video giả mạo của cư dân mạng Trung Quốc, còn được dịch là “đúng là mùa đông lạnh giá”. Bài hát gốc là Tunak Tunak Tun,