Phương Thành thở hồng hộc, dọc theo con đường này hắn đều dựa vào liên tục sử dụng Đoản Cự Đột Tiến mới có thể đuổi theo, nguồn thể lực dồi dào cũng bị tiêu hao hơn phân nửa.
Cũng may mắn Komatsu Kōgawa trộm xe xong còn rêu rao khắp nơi, nên có rất nhiều người nhìn thấy, nếu không... Phương Thành còn rất khó tìm.
Hắn giờ cực kỳ tức giận, uy danh một đời nay bị hủy, vừa giết yêu quái, thì quay đầu đã bị trộm xe máy.
Cái này rất giống ngươi vừa kiếm được Pentakill, với lượng máu còn sót lại chuẩn bị về nhà kết quả lại bị tiểu binh đi ngang qua chém phát đi luôn.
Vài thanh niên trông giống như thợ sửa xe, sau khi tĩnh hồn lại cũng tràn ngập lửa giận, nhất là chứng kiến Komatsu Kōgawa bị gạch đánh ngã trên mặt đất chảy rất nhiều máu.
"Thằng chó mày muốn chết sao?"
"Không thể tha cho mày được, thằng súc sinh này!!"
Bọn họ gầm to lao vào Phương Thành.
Nanmiya Saya chạy tới chỗ xe máy đỡ dậy Komatsu Kōgawa, nhìn thấy một màn này lập tức hét lớn: “Dừng tay!"
Nhưng đám thanh niên này đã máu nóng xông lên đầu, hoàn toàn không để mắt đến lời của nàng.
Người lao lên trước tiên giơ nắm đấm, dùng sức đấm thẳng vào mặt của Phương Thành.
Phương Thành cầm máy tính bảng trong tay trái, tay phải chộp lấy nắm đấm vung tới, bẻ xuống một cái.
Chỉ nghe răng rắc một tiếng, xương tay đã bị vặn gãy.
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết của thanh niên vừa ra khỏi miệng, đã bị Phương Thành bay lên đá một cước vào ngực.
Cả người gã bay ra ngoài, đụng ngã lăn mấy người phía sau.
Phương Thành lúc này mới đi lên, một người một quyền, đánh ngã toàn bộ bọn họ, bị thương nhẹ nhất cũng là gãy xương sườn.
Còn có một tên giùng giằng muốn đi qua ôm lấy hai chân của Phương Thành, bị một cước đá ra.
"Ta kêu ngươi dừng tay không nghe thấy sao?"
Nanmiya Saya hùng hổ, mang theo cờ lê nhào lên, đánh về phía bắp đùi của Phương Thành.
Tốc độ và lực lượng của một kích này mạnh hơn nhiều nếu so với đám thanh niên này.
Phương Thành né về phía sau, Nanmiya Saya quơ cờ lê truy kích, động tác nhanh nhẹn sắc bén, bài bản rõ ràng.
"Hừm?"
Phương Thành kinh ngạc phát hiện, chiêu thức công kích của Nanmiya Saya rất quen thuộc.
Gần đây hắn luôn theo Takeda Masumi học tập chiến đấu đặc chủng, trong đó bao gồm đao thuật.
Nanmiya Saya hiện tại đem cờ lê thành đao, thể hiện ra đao thuật gần như giống đúc Masumi Takeda, cho thấy rõ ràng là đồng môn.
Bất đồng duy nhất là Nanmiya Saya dùng tay trái tấn công, dường như là người thuận tay trái.
Lẽ nào cô gái này là học sinh của Takeda Masumi?
Phương Thành lại né một hồi, mới chắc chắn đao thuật của Nanmiya Saya giống y của Takeda Masumi.
Hắn lui về phía sau né tránh cờ lê vung tới, chợt lao đến khoảng trống phía trước Nanmiya Saya, gần như dán sát mặt nàng.
Con ngươi của Nanmiya Saya co rụt lại, muốn lui lại cũng đã không kịp, bị Phương Thành đấm vào bụng với cơ bụng tám múi, cả người lập tức cong thành con tôm, nôn thốc nôn tháo.
Học sinh của Takeda Masumi thì đã sao, Takeda Masumi cũng bị hắn đè xuống đất đánh đấy thôi, huống hồ là học sinh.
"Thằng khốn nạn..."
Nanmiya Saya chịu đựng đau nhức, ném cờ lê vào Phương Thành.
Phương Thành quay đầu né tránh, bèn chứng kiến Nanmiya Saya giơ tay phải nãy giờ vẫn không động, đấm vào mặt của Phương Thành.
Cú đấm này mang theo tiếng xé gió, tốc độ và sức mạnh vượt xa cực hạn của người bình thường.
Phương Thành có chút kinh ngạc, giơ tay lên đỡ.
- Bịch!
Một làn sóng không khí mờ nhạt nở rộ từ nơi hai nắm đấm va chạm.
Cú đấm đã bị chặn lại, nhưng cả hai bên đều lộ vẻ giật mình rõ ràng.
Nanmiya Saya giật mình khi Phương Thành đỡ được cú đấm này, mà Phương Thành lại giật mình vì sức mạnh của cô gái này đột nhiên trở nên kinh khủng như vậy, kẻ địch trước đây từng đụng phải đều không thể sánh bằng.
Dưới chân hắn phát lực, trượt đến mặt bên Nanmiya Saya.
Nanmiya Saya cũng xoay người, đồng thời giơ tay lên muốn tiến hành phòng ngự, thể hiện ý thức chiến đấu tuyệt vời.
Nhưng tốc độ của nàng quá chậm, còn chưa chuẩn bị xong tư thế đã bị Phương Thành kê chỏ đập ngay mặt, sau đó bị một cú đánh mạnh vào mạng sườn, cả người bị đánh văng ra ngoài và đập mạnh vào cửa tiệm sửa xe.
"Chị đại!"
Đám thanh niên nằm dưới đất phát ra tiếng rên vừa kinh vừa sợ.
Phương Thành bẻ bẻ cổ, đi về phía chiếc xe máy như một trùm phản diện.
"Dừng... dừng tay..."
Nanmiya Saya cố ngồi dậy, mặt đã sưng vù.
Nàng chỉ cảm thấy toàn thân như nát vụn, xương sườn đau đớn cực kỳ mãnh liệt, có thể đã gãy xương sườn.
Phương Thành không để ý tới nàng, bước tới kéo xe máy của mình lên, vỗ nhẹ bụi bặm trên ghế xe, đặt máy tính bảng và mặt nạ lên đó, sau đó mới đi về phía Nanmiya Saya.
"Không cho phép tới gần chị đại!"
"Thằng chó má này!"
Phương Thành cũng không quan tâm bọn họ, bước tới và nhấc Nanmiya Saya lên khỏi mặt đất.
Nanmiya Saya lạnh lùng nhìn Phương Thành, nhưng trong lòng đã có chút tuyệt vọng, đây rõ ràng chỉ là thằng oắt học sinh 11, lại chỉ cần vài ba đấm là có thể đấm cho nàng thành như vậy.
Chắc chỉ có cô giáo Takeda ngày xưa dạy đánh cận chiến cùng đao thuật cho nàng, mới có thể đối phó được hắn.
Kōgawa chết tiệt, hại chết mọi người!
Trong lòng nghĩ như vậy, Nanmiya Saya ngoài miệng lại thở dốc nói: “Có gì cứ nhằm vào tôi... khụ khụ... đừng tổn thương người của tôi... Nếu không... tôi liều mạng với cậu..."
Phương Thành quay đầu liếc nhìn người nằm đầy đất, kỳ quái nói: “Không phải tôi đã tổn thương rồi sao?"
Nanmiya Saya: “..."
Phương Thành nở nụ cười: “Cô nói cứ nhằm vào cô đúng không? Đề nghị này tôi rất thích."
Nói xong, hắn cầm lấy áo của Nanmiya Saya, dùng sức xé mở.
"Dừng tay a a a!"
Mấy người thanh niên trên mặt đất kêu khàn cả giọng, lệ rơi đầy mặt, tựa như khổ chủ nhìn nữ thần bị lưu manh làm nhục.
Đương nhiên cảnh tượng X-rate được tưởng tượng bởi bộ não bẩn thỉu và thô tục của họ đã không xuất hiện.
Phương Thành xé áo của Nanmiya Saya, thứ đầu tiên thu hút hắn chính là hai con thỏ trắng lớn giấu ở bên trong.
"Nuôi lớn như vậy không dễ a."
Phương Thành thật lòng ca ngợi: “Chớ kiêu căng tự phụ, tiếp tục duy trì."
Nanmiya Saya xấu hổ và giận dữ muốn chết, tức giận nhìn hắn chằm chằm.
Ánh mắt của Phương Thành ngay sau đó đã bị tay phải của Nanmiya Saya hấp dẫn.
Đây là một cánh tay robot, không phải loại hàng cùi bắp kia, mà là cánh tay chế tạo cực kỳ hoàn mỹ, tràn đầy mỹ cảm.
Hèn gì tay phải Nanmiya Saya của mạnh như vậy, thì ra là máy móc cải tạo tứ chi.
Loại chuyện này chỉ mới nghe nói ở trên mạng, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ngoài đời thực.
Phương Thành còn cố ý kiểm tra chỗ nối tiếp giữa cánh tay robot và bả vai, khảm hợp hoàn mỹ, thịt cùng sắt thép cứ như đã hoà làm một.
Cảm giác được tay của Phương Thành sờ tới sờ lui bờ vai nhạy cảm của mình, Nanmiya Saya hận không thể đấm thật mạnh vào mặt của thằng khốn này.
Phương Thành dùng ngón tay búng nhẹ cánh tay robot, phát ra âm thanh ‘bộp bộp” rõ ràng, hắn hỏi: “Bình thường cần nạp điện không?"
Nanmiya Saya trầm mặc vài giây, mới thấp giọng trả lời: “Không cần..."
"Lúc cô tắm có bị vào nước không?"
"Không..."
"Bán hay không?"
"Không bán!"
Sau khi thỏa mãn lòng hiếu kỳ, Phương Thành vất Nanmiya Saya trên mặt đất: “Các người trộm xe của tôi, việc này giải quyết như thế nào?"
Nhìn đám thương binh nằm la liệt trên mặt đất, Nanmiya Saya rất muốn nói vậy chuyện này giải quyết sao?
Nhưng giờ mình là kẻ yếu, Phương Thành không muốn tiếp tục truy cứu, bọn họ cũng chỉ đành chịu thiệt.
Nanmiya Saya khẽ cắn môi, trầm giọng nói: “Cậu muốn giải quyết như thế nào?"
"Con người của tôi rất biết nói đạo lý, cũng rất dễ nói chuyện."
Phương Thành mỉm cười vươn tay về phía nàng: “Bồi thường tiền là được."
Đám người kia thực ra cũng không có tiền gì, cũng là nguyệt quang tộc có bao nhiêu tiền thì xài hết bấy nhiêu.
Sau khi Nanmiya Saya lấy chút tiền mặt trong tủ ra đưa cho hắn, Phương Thành bèn cầm tiền nghênh ngang rời đi.
Còn như chuyện Nanmiya Saya có phải có quan hệ với Takeda Masumi hay không, Phương Thành không quan tâm, hắn còn phải vội vàng đi tìm Gekkō Hoshiki, hơn nửa đêm rồi, lỡ người ta đóng cửa rồi thì mệt lắm.
Sau khi Phương Thành rời đi, Nanmiya Saya lúc này mới nén đau, dìu tất cả đàn em lên xe van, chuẩn bị đưa bọn họ đến bệnh viện.
"Chị đại... xin lỗi, rõ ràng không liên quan gì đến chị..."
Một thanh niên xấu hổ cúi thấp đầu nói xin lỗi.
Tuy lần này hoạ là do Komatsu Kōgawa đem đến, nhưng bình thường bọn họ cũng không tốt lành gì.
Nanmiya Saya nghiêm cấm bọn họ trộm vặt móc túi, nhưng bọn họ luôn bằng mặt không bằng lòng.
Nanmiya Saya ngồi trên ghế tài xế, phun ngụm nước bọt kèm máu ra ngoài cửa sổ, trầm giọng nói: "Ai kêu chị là chị đại của mấy đứa, nếu không... tốt nghiệp trung học đã đưa mấy đứa vào tù... Chị đã sớm nói mấy đứa sẽ chọc phải người không thể động vào, mấy đứa luôn không nghe... lần này coi như giáo huấn..."
Trong tiếng hét oán hận của Nanmiya Saya, xe van chậm rãi lái ra khỏi tiệm sửa xe, lái đến bệnh viện gần nhất.
Một đầu khác, Phương Thành cũng lái xe máy, đi dọc theo bờ sông Edo.
Nhưng chưa rời khỏi khu nhà thuê ổ chuột này, Phương Thành lại không thể không đạp phanh lại, bởi vì hắn thấy được người quen.
Ở bên bờ sông Edo yên tĩnh, Asaka Myōe hai tay vịn lan can, ánh mắt nhìn ra dòng sông đen nhánh đằng xa, lệ rơi đầy mặt.