Asaka Myōe đã sớm biết Phương Thành rất giống em trai nàng.
Đêm nay Phương Thành ngỏ ý muốn đưa Asaka Myōe về nhà, nàng không phản đối, cho đến tận lúc mở cửa vào nhà cũng không ngăn cản, còn lấy danh nghĩa châm trà để Phương Thành một mình ở trong phòng khách.
Đây là tư tâm của nàng, chính là hy vọng mẹ nhận lầm Phương Thành là Asaka Thành.
Chỉ là mẹ nàng cuối cùng vẫn tự mình nhận ra.
Phương Thành rất kỳ quái: “Tại sao phải để mẹ cậu nhận lầm?"
Asaka Myōe vẫn cúi đầu, ngón tay căng thẳng kéo thả vạt áo: “Mẹ từ sau khi Tiểu Thành qua đời vẫn rất đau khổ, tớ hy vọng sau khi mẹ nhìn thấy cậu có thể vui vẻ hơn... Xin lỗi, tớ lợi dụng cậu."
Asaka Myōe hướng Phương Thành cúi người rất sâu.
Phương Thành lại cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, bởi vì có một vấn đề quan trọng chưa làm rõ -- đêm nay tại sao nàng muốn tự sát, vết thương trên người lại từ đâu ra.
Nhưng nếu Asaka Myōe không muốn nói, còn dùng cái cớ này để đối phó, Phương Thành đương nhiên sẽ không chủ động hỏi.
Tình huống của hắn cũng đang rối như tơ vò.
Phương Thành nhìn Asaka Myōe đang cúi đầu, bỗng nhiên nói: “Asaka, xin lỗi như cậu rất không hợp lẽ thường."
"A?"
Asaka Myōe đứng lên, ngạc nhiên hỏi: “Lẽ thường gì?"
"Xin lỗi còn lộ cả oppai(vú), đây là lẽ thường sao?"
"Phương-kun cậu thật đáng ghét."
Asaka Myōe đỏ mặt che ngực, giận dỗi mắng.
Phương Thành cười ha ha, đưa tay cốc nhẹ vào đầu của Asaka Myōe một cái: “Cũng không còn sớm, tớ về đây."
Nàng nhìn thấy Phương Thành cầm chén hồng trà đặt trên bàn uống hết một hơi, thở ra hơi nóng thật dài.
"Cậu không thấy nóng sao?"
"Tạm được, đây không phải là mê man hồng trà* chứ!?"
"Cái gì mê man hồng trà?"
"Không có gì."
Lúc Asaka Myōe đưa Phương Thành đến cửa, một bà cụ tóc hoa râm từ cầu thang bên cạnh chầm chập đi xuống, dường như đi đứng có chút bất tiện.
"Myōe-chan, con muốn ra ngoài à?"
Asaka Myōe liền vội vàng đi tới đỡ nàng: “Bà Matsuda, quấy rầy bà rồi sao?"
"Không có không có, bà còn chưa ngủ."
Bà Matsuda mặt mũi hiền lành, nàng cười tủm tỉm đánh giá Phương Thành, giọng nói ôn hòa: “Đây là bạn trai của con à?"
Asaka Myōe xấu hổ nói: “Không phải, cậu ấy là bạn học của con, đang chuẩn bị đi về."
Dứt lời, nói với Phương Thành: “Vị này chính là bà chủ nhà, đối xử rất tốt đối với mẹ con tớ."
Phương Thành vẫn rất kính già yêu trẻ, mỉm cười chào hỏi: “Thừa bà, chào buổi tối."
"Tốt, tốt, cậu nhóc đẹp trai thật."
Bà Matsuda đánh giá Phương Thành từ trên xuống dưới: “Myōe-chan là cô gái tốt, hai đứa phải ở chung thật tốt."
Asaka Myōe căng thẳng nhìn Phương Thành, rất sợ hắn nói năng bậy bạ.
Phương Thành ở trước mặt bà cụ lại rất đàng hoàng: “Đương nhiên, con người của con thích nhất giao lưu sâu hơn với các cô gái xinh đẹp, sống chung hoà thuận."
Bà Matsuda thoải mái nở nụ cười, bỗng nhiên lại hỏi: “Cậu nhóc, con có theo tôn giáo nào không?"
Nụ cười của Phương Thành nhất thời nhạt thêm vài phần: “Không ạ, bà có đề cử nào tốt không ạ?"
"Đương nhiên là có, đương nhiên là có."
Bà Matsuda trông rất hưng phấn, từ trên người móc ra một quyển kinh thư bằng da màu đen: “Bà là người từng trải, bà bảo con này, thế nhân đều có nguyên tội, bình thường cực khổ đều là vì nguyên tội khiến cho vận rủi quấn thân, chỉ có thờ phụng Cực Lạc Chi Thần, mới có thể rửa sạch tội nghiệt, tiến nhập thiên quốc Vĩnh Lạc cực lạc..."
Asaka Myōe lúng túng không thôi, mấy lần muốn muốn cắt ngang bà Matsuda, đều bị bà thao thao bất tuyệt truyền giáo chặn lại.
Phương Thành mỉm cười lắng nghe, bỗng nhiên nói: “Tin Cực Lạc giáo này, có thể cho ta tiền sao?"
Bà Matsuda cùng Asaka Myōe đều ngẩn ngơ.
Phương Thành trông có vẻ ngượng ngùng, xoa xoa đôi bàn tay: “Thật ngại quá, con người của con tương đối hiện thực, phải có lợi thì con mới có thể tin vào tôn giáo."
Bà Matsuda vội vàng nói: “Đương nhiên là có chỗ tốt, thờ phụng Cực Lạc giáo có thể rửa sạch nguyên tội trên người con..."
"Có thể đem rửa sạch thành tiền mặt không?"
"Còn có thể tham gia Cực Lạc hỗ trợ hội, sau khi nhập giáo mọi người giúp đỡ cho nhau..."
"Ta hiện tại rất nghèo, nhập giáo sau có thể hay không cho ta tài chính viện trợ?"
"Rửa sạch nguyên tội, còn có thể đi vào thiên quốc Vĩnh Lạc cực lạc, có 72 vị..."
"Con không có hứng thú tiến vào thiên quốc, có thể đổi cơ hội này thành tiền không?"
Bà Matsuda cạn lời, thằng nhóc này há mồm tiền ngậm miệng tiền, quả thực vũ nhục Cực Lạc chi thần thần thánh.
Nhìn bà Matsuda không lên tiếng, Phương Thành vẫn còn tiếp tục nói: “Cpn muốn không nhiều, các người nếu như mỗi tháng có thể cho con một khoản tiền, con có thể giúp các người kéo người mới nhập giáo."
Bà Matsuda có chút kích động: “Con muốn bao nhiêu tiền?"
Phương Thành cười nói: “Không nhiều lắm, 100,000 sẽ giúp các người kéo người, thế nào?"
"Con dự định làm sao kéo?"
"50,000 lưu lại làm kinh phí, 50,000 còn lại phát triển thành viên tuyến dưới, cổ vũ người cũ kéo người mới, tính tiền theo đầu người, càng kéo được nhiều kiếm càng nhiều, đây là một hình thức rất tuyệt, có thể dễ dàng kéo đến lượng lớn tân giáo đồ, bà ơi, bà chắc chắn sẽ thấy thích..."
Khá lắm, mày tưởng bà đây chưa từng bán hàng đa cấp sao?
Bà Matsuda vội vàng cắt đứt Phương Thành đang giới thiệu: “Cậu nhóc, cậu tin giáo không?"
Phương Thành lắc đầu: “Tạm thời không tin."
Bà Matsuda luôn miệng nói: “Không tin tốt, không tin tốt, thanh niên nên đọc nhiều sách, Myōe-chan, nhanh tiễn đồng học con về đi."
Dứt lời, bà Matsuda xoay người bạch bạch bạch lên lầu, tay chân nhanh nhẹn không hề giống người già.
Nhìn dáng vẻ chạy trối chết của bà Matsuda, Asaka Myōe bỗng che miệng cười, càng cười càng không khống chế được, cười đến nỗi chảy cả nước mắt nước mũi, cuối cùng không thể không ngồi xỗm trên mặt đất, vùi mặt vào trong khuỷu tay, bả vai không ngừng rung động.
Nàng đã thật lâu không cười vui vẻ như vậy, dường như ngay cả tâm trạng nặng nề cũng đã vơi đi mấy phần.
Đợi ngẩng đầu lên, nàng mới phát hiện Phương Thành đã bước ra ngoài cửa, vội vàng đuổi theo.
"Asaka, mấy ngày nay xin nghỉ ở nhà chăm sóc mẹ cậu, đừng đi học."
Phương Thành thở ra không khí se lạnh vào đêm, nói với Asaka Myōe cùng đi ra.
Asaka Myōe hơi ngẩn ra, hỏi: “Sao vậy?"
"Có lẽ sẽ gặp nguy hiểm, tốt nhất cậu cứ ở nhà."
Trước khi giải quyết rắc rối Morishita Yamato, Phương Thành không định ló mặt ở trong trường, có thể mê hoặc Morishita Yamato một đoạn thời gian, sáng tạo chút ưu thế về tin tức.
Vấn đề duy nhất ở chỗ, nếu Morishita Yamato tưởng hắn đã bị giết chết, sau đó tới tìm Asaka Myōe gây phiền phức, Phương Thành không thể luôn bảo vệ nàng.
Còn không bằng để nàng đợi ở nhà đừng đến trường.
Còn tưởng muốn thuyết phục Asaka Myōe sẽ rất khó, không ngờ sau khi nàng nghe xong chỉ bình tĩnh nhìn Phương Thành một lúc, ngay cả nguyên nhân cũng không hỏi, gật đầu nói: “Tớ sẽ xin nghỉ ở gia vài ngày, cũng không lâu lắm."
"Cậu không hỏi vì sao à?"
"Phương-kun làm như vậy chắc chắn có lý do. Tớ tin tưởng cậu."
Phương Thành ngồi trên mô-tô, quay đầu nhìn Asaka Myōe đứng trên bậc thang.
Mái tóc dài cùng làn váy của nàng bị gió đêm thổi bay, giống như một đóa hoa xinh đẹp mảnh mai, bất cứ lúc nào cũng sẽ héo úa.
Asaka Myōe cũng đang nhìn Phương Thành, ánh trăng luồn ra khỏi đám mây, chiếu ở trên người hắn, trông vô cùng ấm áp.
"Cậu dễ dàng tin tưởng người khác như vậy, sớm muộn sẽ bị người bán."
"Nhưng Phương-kun chắc chắn sẽ không làm như vậy, đúng không?"
"Cậu sai rồi, tớ muốn bán cậu, cậu còn phải giúp tớ đếm tiền."
"Đếm xong có thể chia cho tớ một chút hay không?"
Asaka Myōe hiếm thấy nói một câu dí dỏm, hai người đều cười.
Phương Thành đêm nay đưa Asaka Myōe về nhà, lúc đầu dự định tiện đường nhìn nàng có phải bị bạo lực gia đình dẫn tới muốn tự sát hay không, nhưng tình huống của nhà nàng, hình như cũng không gọi là bạo lực gia đình?
Vậy hắn không tính xía vào, dù sao mình còn có chuyện phiền toái cần xử lý.
Nhưng giờ Asaka Myōe vô tình bị hắn liên luỵ, cần ở nhà tránh nguy hiểm.
"Asaka."
"Hửm?"
"Tớ không giúp được cậu gì cả..."
Phương Thành nhìn về phía trước, chậm rãi nói: “Nhưng bảo đảm an toàn của người thân cậu thì không có vấn đề, có việc gọi điện thoại cho tớ, buổi tối đừng có đi nhảy sông, nếu không... muốn mò xác của cậu cũng không biết đi đâu kiếm."
Asaka Myōe mím môi, ‘ừ’ nhỏ một tiếng.
Phương Thành vặn ga, trong tiếng nổ của động cơ, mô-tô chở hắn giống như mũi tên rời cung bay ra ngoài.
Asaka Myōe kinh ngạc nhìn bóng dáng hắn biến mất, trên mặt bỗng hiện ra nụ cười khổ.
Đúng vậy, Phương-kun cũng chỉ là một học sinh lớp 11 mà thôi, có thể giúp được mình gì chứ?
Lôi hắn vào chỉ hại hắn, khổ nạn của mình, tại sao lại để người khác phải gánh?
"Myōe - chan..."
Giọng nói của bà chủ nhà Matsuda bỗng nhiên vang lên.
Nàng đứng trong cửa, nửa người giấu trong bóng đêm, khuôn mặt già nua hiền lành dễ gần, lúc này lại có vẻ hơi âm u.
Giọng nói của bà cũng không còn hiền hoà như ban nãy, ngược lại còn rét lạnh hơn cả gió đêm bên sông.
"Lần sau đừng nên nghĩ quẩn như thế... nghĩ cho mẹ của con nhiều hơn, vào đi."
Toàn thân Asaka Myōe run rẩy, nàng cúi đầu, vẫn không nhúc nhích.
Sau một hồi lâu, Asaka Myōe một lần nữa ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời cao.
Ánh trăng đã bị mây đen che đậy, vạn ngôi sao đều tăm tối, ngay cả một tia ánh sáng cũng không có.
Nàng như chết lặng, cúi đầu, xoay người đi vào trong cánh cửa.
.
Chú thích:
*mê man hồng trà: bắt nguồn từ một bộ phim 18+ đồng tính nam của Nhật, nhân vật nam phản diện đã mời một câu trai trẻ đang phơi nắng trên bàn công uống hồng trà pha ma túy, sau đó lão cưỡng hiếp cậu trai trẻ, từ đó fan gọi ly trà đó là mê man hồng trà. Chuyện này nổi tiếng còn là vì cậu trai trẻ đóng phân đoạn này sau này là một vận động viên bóng chày khá có tiếng của Nhật