Kanzaki Rin cùng Kamikawa Takumi đi về phía sân bên ngoài biệt thự, người chung quanh đều rất tự giác rời đi, để cho hai anh em một nói không gian chuyện với nhau.
Người của Cục đều biết Kamikawa Takumi có cô em gái, bởi vì y thường khoe khoang khắp nơi, nhưng thân phận cụ thể của cô em gái này lại có rất ít người biết, được bảo mật rất kỹ.
Kamikawa Takumi cùng Kanzaki Rin thực ra là anh em cùng cha khác mẹ, vô cùng ít người biết điểm này, hai anh em khi còn bé cũng chưa từng gặp mặt.
Cha mẹ của Kanzaki Rin là nhân viên kỳ cựu của Cục, sau đó chết trong một nhiệm vụ bí mật, vừa mới trưởng thành Kamikawa Takumi tìm tới cửa, chuẩn bị chăm sóc cô em gái tuổi nhỏ bất lực.
Nhưng Kanzaki Rin lại làm ra biểu hiện trưởng thành khiến người ta kinh ngạc, sống một mình, đến trường, huấn luyện, trở thành thực tập sinh của Cục giải quyết tai hoạ, đi lên con đường cũ của cha mẹ, tất cả đều dựa vào chính mình hoàn thành.
Kamikawa Takumi chẳng bao giờ thấy nàng khóc qua.
Có một cô em gái thông minh cùng kiên cường như vậy, đương nhiên đủ để cho Kamikawa Takumi cảm thấy tự hào, nhưng càng khiến y nhức đầu là Kanzaki Rin chưa bao giờ thừa nhận y, tận lực giữ một khoảng cách, thậm chí không muốn gọi y một tiếng onii-chan.
"Hai tháng không gặp, Rin-chan em gầy quá, mỗi ngày có ăn cơm ngon hay không? Buổi tối không nên thức đêm, trước khi ngủ đừng chơi smartphone."
Kamikawa Takumi càu nhàu giống như một người cha già.
Nếu như Phương Thành nghe được câu này của Kamikawa Takumi, khẳng định có ý kiến trái ngược, phú bà ăn uống rất mạnh, nàng làm gì mà gầy, rõ ràng là mỡ toàn tụ đến ngực.
Kanzaki Rin cũng rất bực mình, Kamikawa Takumi thường thức đêm suốt đêm chơi game, ăn uống chưa bao giờ quy luật, có tư cách gì nói nàng?
"Được rồi, thằng ranh Aoki Yusuke kia còn đang theo đuổi em sao?"
Kamikawa Takumi bỗng nhiên đổi đề tài, cùng giống các cha già khác, luôn ưa thích quan tâm vấn đề tình cảm của con gái cưng nhà mình: “Anh nhớ em đã từ chối rất nhiều lần, hắn rất có nghị lực đấy, Rin-chan luôn được săn đón, không giống như anh không ai thích, chỉ có thể cô độc vẽ manga, chị dâu tương lai của em có lẽ vẫn còn là trứng đã thụ tinh."
Kanzaki Rin khó chịu trừng mắt nhìn y: “Anh cho rằng đây là phiền phức do ai gây ra cho tôi? Aoki tiếp cận tôi còn không phải vì muốn tạo quan hệ với anh."
"Ai nha đừng nói vậy, cứ như anh bị gay để mắt tới, anh cảm thấy hắn có ít nhất 50% là thích em."
"Tặng cho anh vừa đẹp."
"Anh không có hứng thú đối với đâm mông, chỉ thích loli mặc vớ trắng."
Kanzaki Rin thật sự không có hứng nói chuyện phiếm với kẻ không đứng đắn này, trực tiếp hỏi: “Araiwayama Takashi đã nói gì với anh?"
Vừa rồi trong biệt thự cách hơi xa, Araiwayama Takashi lại cố ý hạ thấp giọng, cho nên không nghe rõ.
"Rin-chan, anh em chúng ta hiếm khi gặp nhau, việc gì phải trò chuyện về đề tài của lão trung niên đầu trọc chứ?"
"Tôi về đây."
"Ai đừng, lão chỉ bảo anh tìm thời gian dọn dẹp vài Vampire trong Tokyo, đám côn trùng này đúng là muốn chết, hại thời gian anh vẽ manga cũng bị tước đoạt."
Kanzaki Rin không khỏi lo âu, nhưng đây cũng nằm trong dự liệu, Vampire không an phận như quái vật khác, Cục sẽ không dễ dàng để chúng tồn tại trong thời gian dài.
"Anh chuẩn bị lúc nào hành động?"
"Chí ít chờ khi anh có trong tay một vài tựa sách mới."
"Tôi thấy anh sớm muộn cũng chết đột ngột."
"Rin-chan đang quan tâm Onii-chan sao? Ô ô... vui quá đi."
Kanzaki Rin ngẩng đầu nhìn bầu trời rõ ràng là sáng sớm nhưng có chút âm u, cứ như tâm trạng của nàng vào lúc này.
...
Phương Thành đổi quần áo dơ trên người, sau đó đi bộ đến nơi giấu mô-tô, bèn thấy một người đang ngồi xổm trong bụi cây xanh biếc, dùng hai chiếc móc sắt mở khoá xe.
Phương Thành: “..."
Đm, chiếc mô-tô này lẽ nào kèm theo thuộc tính 100% bị trộm?
Hắn đi tới, vỗ bả vai của đối phương: “Huynh đệ, cậu làm vậy không tốt đâu?"
Kẻ trộm xe hoảng sợ, quay đầu nhìn thấy một người.
Gã ngầm hiểu, nhìn chung quanh một chút, nhỏ giọng nói: “Giúp tao canh chừng, sau đó chia mày phân nửa."
Phương Thành vươn năm đầu ngón tay: “Không được, tao muốn hết."
Kẻ trộm xe xụ mặt xuống: “Người anh em, mày muốn bắt nạt người hiền lành sao?"
"Đương nhiên là thay trời hành đạo."
Năm ngón tay của Phương Thành nắm thành quyền, một quyền đánh cho gã chấn động não, không mất mấy tháng e rằng không bò xuống giường nổi.
Ném kẻ trộm xe vào trong bụi cây xanh biếc, hắn ngồi trên mô tô, đeo tai nghe lên, trong nhịp điệu âm nhạc nghênh ngang rời đi.
Về đến nhà đã là hơn 7 giờ sáng, Phương Thành tắm rửa, không vội nghỉ ngơi, mà bắt đầu thí nghiệm 2 hạng năng lực mới tới tay.
Tiên Huyết chi Triều, sau khi loại năng lực này tới tay, Phương Thành bèn ý thức được năng lực này kết hợp hoàn hảo với Dòng máu cương thiết.
Dòng máu cương thiết dùng tốt thì dùng tốt, nhưng nhược điểm cũng hết sức rõ ràng, đó chính là lượng máu chảy ra không đủ, cùng với khó khống chế cùng nặn hình.
Kuroishi Yuto tối đa cũng chỉ có thể biến mình thành ‘nhím biển’ lớn, bởi vì trong cơ thể có rất nhiều máu, nặn hình cũng chỉ có thể đắp nặn huyết dịch ra dạng gai nhọn đơn giản, bởi vì khống chế quá khó khăn.
Mà Tiên Huyết chi Triều có thể giải quyết hoàn hảo 2 khuyết điểm này, đầu tiên là số lượng khá lớn, có thể chế tạo ra rất nhiều máu, thứ nhì là dễ dàng khống chế, sau khi đắp nặn ra hình dạng mà mình muốn mới dùng Dòng máu cương thiết đọng lại, quả thực là cặp đôi hoàn hảo.
Hơn nữa một cái tên gọi sắt thép đại biểu mãnh nam, một cái tên gọi huyết triều đại biểu nữ nhân, nam nữ phối hợp, ai dám nói không phải là một đôi?
Phương Thành tràn đầy phấn khởi phối hợp sử dụng 2 năng lực, trước lấy ra một chút máu, dùng tính dẻo của Tiên Huyết chi Triều, lại dùng Dòng máu cương thiết ngưng kết.
Một khẩu Armstrong Cyclotron Jet Armstrong Cannon đã hoàn thành và đây là một phiên bản Red Collector's Edition.
Vấn đề duy nhất là độ thành thạo không đủ, không thể tạo ra quá nhiều máu, khống chế không tốt.
Nhưng vấn đề này chỉ cần luyện tập nhiều hơn là được.
Sau khi chơi đùa với năng lực mới một lúc, Phương Thành lại vào phòng tắm, hướng về phía cái gương sử xuất Dòng Máu Điên Cuồng.
Nếu như loại năng lực này do mình sử dụng vẫn xấu xí như trước, đồng thời đánh mất mấy phần lý trí, vậy cũng chỉ có thể bỏ xó.
Ta Phương Thành cho dù chết, chết ở bên ngoài, từ tháp Tokyo nhảy xuống, cũng sẽ không trước mặt người ngoài sử dụng kỹ năng xấu vãi này.
Theo năng lực sử dụng, Phương Thành cảm thấy một cổ lệ khí từ trong lòng dâng lên, có loại muốn xung động phá hoại.
Mà bề ngoài của hắn cũng xuất hiện biến hóa rõ ràng, con ngươi trở nên đỏ đậm, tròng trắng mắt bị màu đen bao trùm, một đầu tóc đen với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được dần dần chuyển sang trắng bệch.
Đường nét của ngũ quan cùng gương mặt cũng trở nên càng thêm hoàn mỹ, nhìn từ bất kỳ góc độ nào cũng đều không có loại góc chết kia.
Đồng thời, khí chất cả người xảy ra biến hóa cực lớn, dùng một từ thô tục để miêu tả, đó chính là tà mị quyến cuồng, thường xuất hiện ở trên người các loại nhân vật như bá đạo tổng tài, hoa đô binh vương, Long thần chiến thần.
Trừ cái đó ra, cũng chưa từng xuất hiện miệng nứt ra đầy răng nhọn, ngoài da cũng không có hiện ra huyết quản dữ tợn.
Nếu như nói Vampire khác dùng kỹ năng này chính là lý trí -5, chiến lực +5, Phương Thành dùng chính là lý trí -1, giá trị nhan sắc +5, khí chất +5, chiến lực +?
Hắn ngơ ngác nhìn hình tượng mới của mình trong gương, khá lắm, quá được ấy chứ, đây lại là một kỹ năng làm đẹp?
Dòng Máu Điên Cuồng, từ nay về sau mày chính là kỹ năng bản mệnh của tao!
Người nào dám không cho ta dùng, ta sẽ liều với kẻ đó.
-Leng keng!
Lúc Phương Thành đang đắm chìm trong vẻ đẹp vô song của mình không thoát ra được, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng chuông cửa.
Hắn chỉ có thể tiếc nuối rời khỏi trạng thái Dòng Máu Điên Cuồng, đi ra bên ngoài mở rộng cửa.
Ngoài cửa là Kanzaki Rin, nàng đã có một đoạn thời gian không đến đây từ sáng sớm rồi.
Phương Thành mở rộng cửa xong thấy nàng chỉ có hai tay không, không khỏi nói: “Cô lại tới ăn cơm chùa?"
Kanzaki Rin không phản bác như thường ngày, mà lạnh lùng đẩy hắn ra, đi vào trong, lấy dép đi trong nhà của bản thân ra thay, rồi tiến vào phòng khách.
Dáng vẻ tới để hỏi tội.
Phương Thành cũng cảm thấy chột dạ, dù sao tối hôm qua đã làm gì hắn người trong cuộc rõ ràng nhất.
Lúc này mới chưa đến 2 giờ đã bị phát hiện?
Không thể nào! Nàng tên Kanzaki Rin, cũng không phải tên Edogawa Corin.
Lúc Phương Thành cùng đi theo đến phòng khách, Kanzaki Rin đã ngồi sô pha chủ vị, hai tay khoanh, nhếch một chân lên.
Phương Thành nhìn nàng bởi vì hai tay khoanh mà bộ ngực trông càng thêm hùng vĩ, cùng với cặp đùi đẹp thon dài mang vớ đen, suy nghĩ một chút, từ trong túi lấy ra smartphone, nhắm ngay nàng chụp một tấm hình cái tách.
Kanzaki Rin: “..."
Nàng vừa định phát hỏa, nhưng nghĩ lại, ảnh chụp càng mất thể diện hơn đều bị hắn chụp qua, cũng không ngại có thêm một tấm bình thường.
Phương Thành cầm smartphone nhìn một chút, dường như có chút không hài lòng, nói với Kanzaki Rin: “Bỏ dép ra, tôi chụp lại tấm khác."
Kanzaki Rin cau mày nói: “Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"
"Trường học có người trả giá cao mua hình của cô..."
Kanzaki Rin cởi dép ném thẳng vào mặt của Phương Thành: “Cậu đừng nói sang chuyện khác, Morishita Yamato một nhà đều do cậu làm?"
Phương Thành quay đầu né tránh dép bay tới, cười nói: “Cô cũng đổ oan nha, tôi là đây thị dân ba tốt tuân thủ luật pháp, tôi cũng không biết cô đang nói gì..."
"Không biết?"
Kanzaki Rin vỗ bàn đứng phắt dật, tức giận điên cuồng nói đến phun nước miếng vào Phương Thành: “Cậu cho rằng hành động của mình rất bí ẩn? Nếu không phải tối hôm qua tôi giúp cậu xoá bỏ hình ảnh theo dõi, cậu đã sớm bị phát hiện, tên khốn này!!"