Tất nhiên, cầm cây thông bồn cầu về nhà là đang nói đùa, Phương Thành đã có cảm tình với cây thông bồn cầu dùng đã lâu ở trong nhà, không muốn đổi.
Nhưng hắn thật sự là muốn bôi đen cây Kim Cương Chử có hình dạng nát bét này, bởi vì các phương pháp tấn công hiện tại của hắn đều là vật lý. Nếu như hắn gặp phải thứ gì đó giống như là vong linh, thì sẽ bị luống cuống.
Hơn nữa, Kanzaki Rin là một cô gái đang ở độ tuổi vị thành niên, rất dễ bị mọi người hiểu lầm khi cầm đồ vật này. Vẫn là do Phương Thành giữ nó cho cô và chịu rủi ro khi bị hiểu lầm.
Hai người đi đến nơi muốn đến đến, ở trước một tòa nhà cao ốc biệt lập, Phương Thành ngẩng đầu nhìn, đã thấy cao khoảng hai mươi tầng, cả tòa nhà tối đen như mực.
Cư dân hoặc đã dọn ra ngoài hoặc đi ngủ sớm.
Cả hai người vào thẳng từ cửa chính, phòng an ninh trống không, thậm chí không có đèn, có thể họ đã sớm bỏ chạy.
Bước vào tòa nhà và đi thang máy, số tầng chỉ có 18, tầng 19 và 20 thì không có.
Kanzaki Rin thản nhiên ấn xuống tầng mười tám, bắt đầu dùng máy tính bảng điều khiển máy bay không người lái ở bên ngoài tòa nhà, bay lên tầng cao nhất để kiểm tra tình hình.
Máy bay không người lái không hề gửi lại hình ảnh, cửa ra vào và cửa sổ ở trên tầng cao nhất đã được đóng lại bằng ván gỗ, và không có một kẽ hở nào từ bên ngoài.
Phương Thành nhìn lên tầng 18 sắp đến, đột nhiên hỏi: “Cô có sợ quỷ không?”
Kanzaki Rin thậm chí còn không có ngẩng đầu: “Chẳng có gì phải sợ.”
Phương Thành gật đầu: “Vậy thì cô đi trước đi, tôi có chút sợ hãi.”
Kanzaki Rin: “...”
Cửa thang máy lúc này vừa mở ra, như có một luồng gió thổi vào khiến cho cả người trong thang máy rùng mình.
Phương Thành hưu một cái vội vàng trốn sau lưng Kanzaki Rin. Cảnh này khiến hắn nhớ đến một bộ phim nổi tiếng: <Night Shift Nurses*>, không phải là ... là <Chuyên gia bắt ma*>.
Kanzaki Rin kinh ngạc nhìn quay đầu lại nhìn hắn: “Cậu thật sự là sợ sao? Cậu là quỷ, làm sao còn có thể sợ quỷ?”
Cô nghĩ Phương Thành chỉ là đang nói đùa.
Phương Thành cũng kinh ngạc nói: “Hai loại quỷ này làm sao có thể nhập làm một được? Cái đó bắt cá với bắt cá đều là cá, cậu dám ta cho tôi sờ ư...”
Kanzaki Rin dùng cùi chỏ cắt ngang lời nói khoác lác của Phương Thành, mặt không biểu cảm bước ra khỏi thang máy.
Phương Thành cũng vội vàng theo sau mông của cô.
Hắn không thực sự sợ hãi mà chỉ là những thứ đồ chơi như quỷ vật này thường xuất quỷ nhập thần, nếu không cẩn thận sẽ bị trúng chiêu. Tốt hơn hết nên để cho Kanzaki Rin dẫn đầu.
Nếu như thực sự có vấn đề xảy ra, Phương Thành cũng có thể kịp thời giải cứu. Và ngược lại là Kanzaki Rin thì có thể sẽ không cứu được.
Đúng vậy, chính là cái đạo lý này.
Đèn trên tầng 18 đã hư từ lâu, hành lang tối đen như mực, khiến người ta không thể nhìn thấy rõ được đường đi.
Thị lực của Phương Thành chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy mọi thứ vào ban đêm, chứ đừng nói đến nhìn thấy dấu vết của các linh thể.
Kanzaki Rin trực tiếp ném cho hắn một cái thiết bị đặc chế để nhìn ban đêm.
Thiết bị nhìn ban đêm này được sản xuất bởi đơn vị nghiên cứu tự nhiên Tokyo, trên cơ sở của bản gốc, nó được bổ sung thêm một chức năng có thể nhìn thấy được các linh thể.
Cả hai đeo thiết bị nhìn ban đêm vào, một trước một sau dọc theo hành lang đi về phía cầu thang.
Có những cơn gió u ám ở trong hành lang tối tăm, khiến da đầu người ta tê dại, những tiếng bước chân vang vọng trong bóng tối, có thể nghe thấy rõ ràng.
Thông thường ở dưới tình huống như thế này, các cô gái sẽ sợ hãi hoặc khẩn trương. Nhưng Phương Thành thấy rằng Kanzaki Rin một chút khẩn trương cũng không có, cử động của cô còn rất tự nhiên.
Phẩm chất tâm lý của cô rõ ràng đã vượt xa hầu hết mọi người, điều này không được bình thường khi xuất hiện ở một cô gái tuổi vị thành niên.
Đầu cầu thang ban đầu được chủ thuê nhà đóng đinh vào tấm ván, nhưng lúc này tấm ván đã bị hư hỏng, xuất hiện lỗ thủng mà người lớn có thể dễ dàng chui vào.
Phương Thành và Kanzaki Rin nhìn nhau, trong lòng nảy sinh nghi ngờ.
Chẳng lẽ là có người sớm đã tới?
Theo những gì Kanzaki Rin điều tra được, thì chủ nhà đã không mở con đường dẫn lên hai tầng trên kể từ khi anh ta chặn nó. Cục giải quyết tai họa cũng không có cử người đến xem xét.
Ai sẽ đi đến một nơi có quỷ này chứ?
Trên thế giới này, việc phát sóng trực tiếp chương trình khám phá ngôi nhà ma ám là không phổ biến, bởi vì nó thực sự sẽ giết người.
Có một việc ngoài ý muốn xảy ra, nên trong lòng của hai người đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, lập tức chui vào khe hở và đi dọc theo cầu thang lên tầng mười chín.
Bầu không khí âm u ở tầng mười chín càng rõ ràng hơn, gió lạnh thổi qua, hành lang phủ đầy bụi, hai bên cửa phòng đều được đóng bằng ván gỗ.
Kanzaki Rin lấy tay chạm vào Phương Thành và ra hiệu cho hắn nhìn xuống dưới đất.
Phương Thành nhìn xuống và thấy trên mặt đất có vài đường dấu chân lộn xộn, ước tính có ít nhất năm người.
Mụ nội nó, thực sự có người không sợ chết mà chạy đến một nơi quỷ ám để chơi, còn lôi kéo theo nhiều người tới như vậy?
Các dấu chân trực tiếp kéo dài từ lối vào của cầu thang, dẫn lên đến tầng trên cùng.
Đi theo dấu chân lên đến tầng cao nhất, môi trường ở đây đột ngột thay đổi, không có khói bụi hay gió u ám, thậm chí ánh đèn hành lang cũng xuất hiện. Sàn nhà và tường nhẵn nhụi, ngăn nắp và có vẻ như thường xuyên có người quét dọn.
Thoạt nhìn thì có vẻ rất bình thường, nhưng thực ra lại là dị thường lớn nhất, rõ ràng đây là nơi mà thổ linh thường xuyên quanh quẩn, môi trường đều bị nó tác động nên biến thành bộ dáng khi còn sống.
Nhưng tất cả những điều này đều là giả, để đưa ra một ví dụ đơn giản nhất, chính là chiếc máy bay không người lái vẫn còn ở bên ngoài tòa nhà theo dõi. Hình ảnh được quay lại cho thấy tất cả các cửa ra vào và cửa sổ trên tầng cao nhất đều bị chặn lại bởi những tấm ván gỗ.
Nhưng Phương Thành và Kanzaki Rin nhìn thấy, hành lang của cửa sổ quả thực trong suốt, họ có thể nhìn thấy mặt trăng ở bên ngoài.
Thông qua thiết bị nhìn ban đêm, không có nhìn thấy được dấu vết của linh thể và một vài đường dấu chân đi lên ở phía sau cũng đã không thấy.
Kanzaki Rin lấy từ trong túi ra hai chuỗi hạt có khắc đầy kinh văn và tự đeo một chuỗi vào người.
Phương Thành vốn tưởng rằng sẽ đưa một chuỗi cho mình, nhưng vừa đưa tay ra, thì liền thấy cô đã treo sợi dây kia lên cây súng gây choáng và chủ động đi về phía trước.
Phương Thành: “...”
Đệch, người phụ nữ này cuối cùng cũng học chơi xấu.
Diện tích ở trên tầng cao nhất không lớn, hầu như không có nhiều phòng và không có phòng nào có khóa nên có thể nhìn thấy ở bên trong.
Cuối cùng cũng tìm thấy điểm cuối của hành lang, đi đến một căn phòng phía trước đang đóng chặt cửa, có thể nghe thấy được động tĩnh nhỏ xíu ở bên trong truyền ra.
Cửa đã khóa, đổi lại trước đây thì phải cần chìa khóa vạn năng, nếu gây ra động tĩnh quá lớn sẽ sớm bị phát hiện. Nhưng bây giờ đã có Phương Thành, chiếc chìa khóa vạn năng hình người.
Hắn lấy dao găm ra, rạch vào trên đầu ngón tay và nhẹ nhàng chặn vào lỗ khóa.
Máu rất nhanh đã chảy vào trong, sau khi lấp đầy khoảng trống, nó lập tức bị máu thép cứng lại.
Một chìa khóa đơn giản đã được làm xong.
Kanzaki Rin đang tìm vị trí tốt để bắn, nếu thực sự muốn chiến đấu, Phương Thành phải lao ra phía trước, còn cô ở phía sau để hỗ trợ.
Trong trường hợp này, đáng lẽ phải ném bom cay trước, nhưng không may, mục tiêu tối nay là linh thể, nên chỉ chuẩn bị một đống đồ vật để trừ tà, chứ không mang theo hơi cay. Phương Thành mở rộng vết thương trên tay, máu chảy ra, trong tay ngưng tụ thành một mũi lao.
Cầm cây lao trong tay, hắn đóng sầm cửa lại.
Bên trong nhà sáng sủa, bài trí rất đơn giản, lối vào là phòng khách.
Có ba người mặc đồng phục đen trắng ở trong phòng khách, đứng thành một vòng tròn theo hướng của một tam giác đều.
Dưới chân ba người họ là một đồ án hình tròn được vẽ bằng máu. Ở giữa là một phần chân tay bị cụt đang chảy máu đầm đìa, còn có một cô gái tóc dài với thân hình mờ ảo đang nằm ở đó.
Phòng khách rất bừa bộn, chỗ nào cũng có dấu vết bị hư hại, rõ ràng là đã từng xảy ra một trận chiến. Ở trong góc phòng còn có một người tay chân đang bị trói nằm trên mặt đất, chính là Satō Hayato.
Trước khi cánh cửa được đẩy ra, ba người họ đang đọc một cuốn kinh đen, và chuyển động của cánh cửa khiến tất cả họ phải ngước nhìn.
Chưa đến nửa giây, Phương Thành đã hiểu rõ, trước mắt đang xảy ra chuyện gì.
Hắn bước nhanh vào trong phòng, hai cánh tay đồng thời cong ra sau, nắm chặt cây lao và ném một cái thật mạnh.
Ngay khi người phía trước kịp phản ứng, thì đã bị cây lao đâm thủng đánh bay, bay qua hơn nửa phòng khách và bị ghim ở trên tường.
Lợi dụng lúc hai người còn lại bị hoảng sợ và đang thất thần trong giây lát. Kanzaki Rin đang trong tư thế chuẩn bị bắn, ngay lập tức bóp cò. Khẩu súng bắn ra một đạo điện hồ khiến cho người thứ hai bị điện giật ngã xuống đất.
Trong nháy mắt mất đi hai người đồng bọn, người cuối cùng cũng có phản ứng.
Gã lăn khỏi chỗ, né tránh mũi lao thứ hai do Phương Thành ném tới, co người lại ở phía sau sô pha, mở quyển kinh màu đen trong tay ra và nhanh chóng đọc.
Khi đọc, da trên người gã nhanh chóng khô lại, cơ thể cũng theo đó co rút lại. Chỉ trong nháy mắt, gã từ một người đàn ông trung niên đã trở thành một ông lão tóc bạc, như thể gã vừa mất đi mấy chục năm tuổi thọ vậy.
Phương Thành đang chuẩn bị ngưng tụ mũi lao thứ ba, thì bỗng nhìn thấy một hư ảnh cao lớn đột nhiên xuất hiện ở trên không trung.
Chú thích:
*Chuyên gia bắt ma: bộ phim kinh dị hài Hồng Kông, do Châu Tinh Trì đóng vai chính
*Night Shift Nurses: game người lớn Nhật Bản về y tá bệnh viện