Đêm khuya, phố xá im lìm, vắng vẻ.
Một chiếc xe hơi chầm chậm đậu ở ven đường, Phương Thành võ trang đầy đủ đẩy cửa xe ra đi xuống.
Số trang bị trên người hắn là tiêu chuẩn phân phối dành cho thực tập sinh của Cục giải quyết tai hoạ, bao gồm áo chống đạn, dụng cụ nhìn ban đêm, hệ thống liên lạc cá nhân, súng gây choáng, v.v… là Kanzaki Rin hai ngày nay đặc biệt kiếm cho hắn, giá cả xa xỉ, thích hợp sử dụng.
Thân phận bây giờ của Phương Thành là thực tập sinh của Cục giải quyết tai hoạ, đương nhiên là giả, nhưng giả cũng đủ rồi, các loại giấy chứng nhận đều đầy đủ hết.
Phú bà là sâu mọt trong nội bộ chính phủ, quả nhiên danh xứng với thực, Phương Thành không hiểu nổi một thực tập sinh như nàng, làm sao làm được những chuyện này.
Kanzaki Rin cũng theo xuống xe, trang bị của nàng giống với Phương Thành, trong tay còn cầm một chiếc máy tính bảng, dùng ngón tay vuốt lên trên, cốp sau của xe tự động mở ra, một vài máy bay không người lái siêu nhỏ bay ra, lặng lẽ chìm vào trong màn đêm.
Lần trước sau khi đánh Kuroishi Yuto, xe vô ý bị hủy, Kanzaki Rin lại lấy được một cái xe mới, là một thương hiệu chắc chắn và bền, giá cả không hề thấp.
Phương Thành cảm thấy chua xót sau khi biết, hắn còn đang nỗ lực thực hiện tài vụ tự do, phú bà ở đại thủ đại cước dùng tiền, tuy mỗi lần đều có thể nhìn vẻ mặt cau có của nàng.
Rõ ràng đều là cô nhi, vì sao ngươi giàu có như thế, mà ta lại bần cùng như vậy.
Thế giới này thực sự là quá không công bằng.
Chuyện cha mẹ của Kanzaki Rin mất sớm, Phương Thành gần đây mới biết được từ trong miệng của Takeda Masumi, nhất thời thân thiết với phú bà hơn nhiều, Rin-chan Rin-chan réo lên không ngừng.
Mọi người đều là một phần tử của cô nhi viện, phải dĩ hòa vi quý, không cần thiết đấu tranh nội bộ.
Nếu như có thể chia một phần tiền, vậy thì càng tốt hơn.
"Đi thôi."
Kanzaki Rin nhìn tin tức được tải lên trên máy tính bảng, gọi Phương Thành, dùng đôi chân dài đi vào hẻm nhỏ bên đường.
Phương Thành đi đằng sau mấy bước, nhìn chằm chằm chân dài cùng mông của phú bà, sau đó đưa ra một kết luận.
So với Asaka Myōe thuộc về tám lạng nửa cân, đều loại mắn đẻ.
Kanzaki Rin dường như cảm giác được ánh mắt LSP(dâm dục) của Phương Thành, quay đầu trừng hắn: “Qua đây."
Đợi Phương Thành đi tới, nàng nhét máy tính bảng vào tay của Phương Thành: “Trong đó có của tư liệu mục tiêu, đợi lát nữa tốc chiến tốc thắng, đừng kéo dài thời gian."
Đêm nay là đêm đầu tiên Phương Thành cùng Kanzaki Rin hợp tác đi săn giết quái vật, Kanzaki Rin từ hôm qua bắt đầu chọn thích hợp mục tiêu cùng thời cơ săn giết.
Trên máy tính bảng là một con cóc lớn xấu xí, trong tay vẫn nắm một thanh mâu thương.
Ogama, một loại yêu quái trong truyền thuyết ở vùng nông thôn Nhật Bản, sống ở các vùng núi và thung lũng, vẻ ngoài là con cóc hình thể to lớn, có thể bắt chước nhân loại sử dụng dùng vũ khí, còn có thể giống như tắc kè hoa như vậy ẩn dấu màu da của bản thân dung nhập vào cảnh vật chung quanh, sẵn sàng nuốt chửng con mồi bất cứ lúc nào.
Chứng kiến con cóc, Phương Thành vô thức muốn đọc thơ, nhưng ngẫm lại cũng không cần tìm đường chết.
Là thị dân tuân thủ tốt luật pháp, cần phải tiết kiệm đạn thay quốc gia.
Nơi này là tầng thứ tư của khu cho thuê tập thể, hoàn cảnh phức tạp quy hoạch mất trật tự, rất nhiều nơi đều có góc chết của camera giám sát, nơi này là điểm nóng của tội phạm, cũng là bãi rác hấp dẫn quái vật.
Mặc dù không đến nỗi vô chính phủ giống như vùng ngoại ô, tầng thứ tư cũng có thể duy trì trật tự xã hội nhất định, trị an không tốt còn chưa tính, thỉnh thoảng có người chết là chuyện thường tình.
Nếu như vẫn không rõ, cứ so với thành phố Mê-hi-cô ma túy hoành hành là được.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, tính nguy hại của quái vật còn kém hơn ma túy, bởi vì quái vật tối đa cũng chính là đêm khuya không kềm chế được dục vọng, chạy ra ngoài ăn người.
Mà ma túy không chỉ giết người, còn ngành sản xuất ma túy độc hại, nguy hại tiềm ẩn đối với xã hội và con người chắc chắn không thấp hơn so với quái vật.
Chẳng qua ma túy cũng là loài người tạo ra vì quyền lợi, mà quái vật là khác giống, đương nhiên sẽ mang đến lớn sợ hãi hơn.
Trên máy tính bảng ngoại trừ tư liệu về mục tiêu, cũng có hình ảnh truyền về từ máy bay không người lái, con yêu quái xui xẻo này đã bị khóa.
Phương Thành trả lại máy tính bảng, Kanzaki Rin yên lặng thu, hai người vô bước khẽ.
Lúc cách mục tiêu còn không xa, Kanzaki Rin ra dấu với Phương Thành.
Phương Thành gật đầu, im lặng dùng khẩu hình hỏi: “Cô đang nói gì?"
Kanzaki Rin có chút cạn lời, hiểu ý giữa hai người thật sự là vô vọng.
Nàng cũng dùng phương thức tương tự, lặng lẽ lặp lại những gì mình định nói: Trước sau bao vây!
Phương Thành cái hiểu cái không, lấy máy tính bảng từ trên người của Kanzaki Rin, gõ gì đó, sau đó đưa cho nàng xem.
Kanzaki Rin cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy trên máy tính bảng xuất hiện hình ảnh chỉ có trong hentai, bên cạnh còn viết một câu -- trước sau bao vây?
Kanzaki Rin: “. . ."
Nàng muốn phải nói đúng là trước sau bao vây không sai, nhưng hình ảnh này có nghĩa là gì??
Lúc này cậu còn có hứng vẽ GHS(hình ảnh tượng trưng), cmn cậu không phải Vampire, mà là hấp khào quỷ(kẻ thích xxx mông) sao?
Kanzaki Rin hít sâu một hơi, nén giận, điều bản đồ 3D xây dựng bởi máy bay không người lái trên máy tính bảng, chấm vào 2 vị trí: “Trước sau bao vây."
Phương Thành hiểu rõ gật đầu, giơ ngón tay cái với Kanzaki Rin, sau đó xoay người rời đi.
Kanzaki Rin thở dài, tìm thời gian nhất định phải nâng cao độ ăn ý với thằng này, nếu không... sớm muộn sẽ xảy ra chuyện.
Nàng cũng di chuyển tới vị trí trước, nhanh chóng chẳng mấy chốc đi đến lối vào của một con hẻm nhỏ khá phổ thông, lập tức nghe được tiếng cót két từ bên trong truyền đến.
Kanzaki Rin móc ra khẩu súng gây choáng, điều một chiếc máy bay không người lái qua lơ lửng trên đỉnh đầu, đi vào bên trong.
Ở trước mặt hắn, có một người trẻ tuổi đã bị mở ngực phanh bụng, dựa trên trang phục quần áo, xác suất lớn là một phần tử hắc đạo.
Người trẻ tuổi này vẫn chưa chết, ngực còn đang phập phồng, dường như phát hiện sự xuất hiện của Kanzaki Rin, hướng nàng quăng tới ánh mắt xin giúp đỡ.
Kanzaki Rin tiếp nhận huấn luyện, đối với máu me ở mức độ này hoàn toàn không có cảm giác, nàng chậm rãi giơ lên súng gây choáng, nhắm ngay người trung niên.
Chỉ là người trung niên nhân áp sát quá gần người bị hại, một thương này xuống phía dưới, yêu quái không có đánh chết, nhưng lại đem người bị hại đưa đi.
Người trung niên cũng phát hiện có người tới gần, y ngẩng đầu, kinh hãi khi nhìn thấy trang bị trên người của Kanzaki Rin, đợi phát hiện chỉ là một thực tập sinh vị thành niên, lại nhếch miệng bật cười.
Hành động của Cục giải quyết tai hoạ luôn là hành động tập thể, do thành viên chính thức mang theo thực tập sinh, chỉ với thực tập sinh thì không thể nào đối kháng quái vật, độ nguy hiểm rất cao.
Kanzaki Rin trước đây dám một mình đi bắt Phương Thành, là bởi vì nàng gan lớn, không sợ chết, muốn dựa vào liều mạng thu hoạch công tích.
Nếu như hành động chung với thành viên chính thức, công lao phân tới tay sẽ rất ít.
Dù cho hiện tại quyền hạn cao có thể xin rất nhiều trang bị mới, một mình Kanzaki Rin thực ra cũng không nắm chắc sẽ đối phó nổi một con yêu quái bình thường, hơi không chú ý sẽ chết.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng phải hợp tác cùng Phương Thành.
"Em gái nhỏ, chỉ có một mình em thôi sao?"
Người trung niên nhân thả đoạn ruột trong tay xuống, chậm rãi đứng lên, cười nói: “Nếu như chỉ có một thực tập sinh là em, vậy đi đi, anh đây không làm khó em."
Kanzaki Rin không chút dao động, trong tài liệu của Cục giải quyết tai họa có vô số án lệ đẫm máu nói cho nàng biết, nếu như dám quay đầu, sau một khắc sẽ bị yêu quái này đánh lén.
Chứng kiến yêu quái đứng lên, nàng không chút do dự bóp cò, súng gây choáng lóe lên hồ quang.
Song do khoảng cách của đôi bên có hơi xa, người trung niên sớm có chuẩn bị, chợt nhảy qua một bên, hồ quang đánh vào ống nước bên tường trên, làm ánh lửa tóe ra.
Kanzaki Rin liên tục bóp cò, từng đạo hồ quang sáng ngời trực tiếp phong tỏa không gian ở phía trước.
Trung niên cũng nhận ra đối thủ khó chơi, thực tập sinh đâu được cấp súng gây choáng
Y không ham chiến, mà là quay đầu đào tẩu sang một hướng khác, chuẩn bị dẫn dụ Kanzaki Rin, rồi lợi dụng hoàn cảnh giết chết thực tập sinh không biết trời cao đất rộng này.
Song không chờ y chạy xa, vừa mới quẹo vào, bỗng một tiếng rít trầm muộn vang lên trong bóng đêm.
Một kết tinh thể màu hồng tựa như trường mâu, mang theo tiếng xé gió bay tới, đột ngột găm vào bụng của trung niên, kéo thân thể của y bay về phía sau, đánh vào trên tường.
Trường mâu màu đỏ cắm thật sâu vào tường, găm chặt trung niên lên trên tường.