Sau khi Fukuda Tarō rời đi, Phương Thành nằm ở trên giường nửa chết nửa sống lập tức bật nhảy.
Hắn cởi quần áo ra, tháo băng vải dính máu xuống, vết thương giải phẫu trên bụng đã hoàn toàn khép lại, quả thận bị lấy khỏi cơ thể cũng lần nữa mọc lại.
Toàn bộ quá trình giải phẩu có thể nói có kinh sợ nhưng không có nguy hiểm, Phương Thành đã khống chế tốc độ khép lại của vết thương, mới không giữa chừng xuất hiện tình huống vết thương khép lại, nếu không... sẽ bị coi là quái vật.
Mà thu hoạch cực kỳ phong phú, một quả thận bán được 50,000 ACU, cho Fukuda Tarō 2,000 ACU tiền huê hồng, còn lời 48,000.
Căn cứ kết quả thí nghiệm của Phương Thành, bộ phận thân thể cắt đi từ trên người hắn sẽ dần dần biến mất, tốc độ biến mất tỷ lệ thuận với thể tích.
Quả thận ở trong phòng khám sẽ biến mất không chút dấu vết trong khoảng 2 ngày, nhưng phòng khám cũng sẽ không nghĩ tới là do Phương Thành gây ra, chỉ cho rằng bị trộm lấy mất.
Phương Thành không chịu nằm viện cũng là sợ bị nghi ngờ, hắn không có chút gánh nặng tâm lý nào khi lừa đảo loại phòng khám đen này.
"Ọc~ "
Bụng lại kêu, sau khi vết thương và thận hồi phục, cảm giác đói bụng lại bắt đầu.
Phương Thành sờ bụng, có chút khó chịu chậc lưỡi.
"Về sau phải chuyển chức thành vua ăn khoẻ, hy vọng không ăn thành tử phì trạch*."
Bất quá tâm tình của hắn vẫn rất vui vẻ, dù sao đã giải quyết xong nguy cơ tài chính.
Huýt sáo thay quần áo khác, Phương Thành rời nhà để lấp đầy bụng, mua thẻ điện thoại mới, thuận tiện cắt tóc, trông rất có sức sống.
Lúc về nhà lại ra siêu thị mua một đống thực phẩm dự trữ, chuẩn bị sau này nấu nướng ngay trong nhà mình.
Tuy tạm thời không cần phiền não vì tiền, nhưng cũng không thể vung tay quá trán, vẫn cần tính toán tỉ mỉ, tự nấu nướng có thể giảm thiểu chi tiêu không cần thiết.
Đặt thực phẩm vào trong tủ lạnh xong, Phương Thành bèn tắm rửa, trở lại phòng ngủ mở máy vi tính, mở một trang word mới.
Vấn đề tiền được giải quyết, nhưng tình cảnh hiện giờ của Phương Thành vẫn không lạc quan như trước.
Hắn cũng không phải một thằng học sinh 11 đần độn mà là một tâm hồn trưởng thành trong cơ thể non nớt, luôn lên kế hoạch trước khi hành động.
Nhất là hôm nay bị người phụ nữ đầu óc có bệnh theo dõi cả một ngày, khiến Phương Thành thấy cảm căng thẳng.
Không sai, Kanzaki Rin cho rằng mình theo dõi thần không biết quỷ không hay, nhưng sáng sớm lúc ra cửa Phương Thành đã phát hiện bóng dáng lén lút của cô ta.
Dù sao tối hôm qua hai người đã rất thù địch nhau, Phương Thành mới không tin cô ta sẽ tốt bụng như vậy, buông tha cho hắn.
Có Kanzaki Rin ở bên nhìn chằm chằm, Phương Thành cũng không dám buông lỏng cảnh giác.
Hắn liên tục ghi xoá trên trang word, rất nhanh đã liệt kê ra 3 hạng mục cần thiết.
Hạng mục công việc thứ nhất là kiếm tiền, càng nhiều càng tốt, cho nên hành vi kiếm tiền bằng cách bán thận không thể ngừng, không thể lại đi tìm Fukuda Tarō, Tokyo cũng không phải chỉ có một mình ông ta làm loại việc này.
Nhưng cái này là cách kiếm tiền ngắn hạn, thời gian dài còn phải tìm phương khác pháp.
Hạng mục công việc thứ hai là uy hiếp, uy hiếp đến từ Kanzaki Rin, uy hiếp đến từ đám Vampire mà cô ta đã kể, thậm chí còn có uy hiếp từ toàn bộ xã hội đối với ngoại tộc như hắn.
Vì vậy trong thời gian ngắn phải nắm được năng lực tự vệ.
Phương Thành không có dã tâm xưng vương xưng bá, nhưng cũng không thể giống như tên lính quèn bị người ta sai khién, ít nhất cũng phải mua chiếc xe thể thao mới được.
Hạng mục cần làm thứ ba là thăm dò bản thân, để xem thân bất tử của mình bắt nguồn từ Vampire hay những nguyên nhân khác.
Nhất là số lần sống lại, phải tìm cách tăng số lần, cái này quan trọng hơn nhiều so với tiền.
Sau khi Phương Thành viết xong và sửa chữa sai sót, một người bạn thân trong phần mềm mạng xã hội với nickname là "Ukikusa", chat với hắn.
"Phương Thành-kun, sao tớ gọi mãi cho cậu không được, thày Togawa luôn hỏi tình huống của cậu, cậu sẽ tới trường chứ?"
Trí nhớ hơn mười năm của nguyên chủ đối với Phương Thành mà nói hơi nhiều, không nhắc cũng khó mà nhớ ra.
Thấy câu chat do nickname có tên Ukikusa gởi tới, Phương Thành mới nhớ tới giờ mình là một học sinh lớp 11, hơn nữa gần đây luôn trốn học.
Ukikusa này là bạn học cùng lớp, còn rất quan tâm hắn.
"Tớ bị mất máy, nên đã đổi sim khác, cậu lưu số này nhé."
Lúc Phương Thành định gửi câu "tớ không đi học nữa", hắn có chút do dự, bèn xoá rồi đổi thành: “Chuyện đi học ngày mai hẵng nói."
Giờ hắn còn chưa cân nhắc kỹ sau này nên làm gì, chuyện đi học cũng không quan trọng gì, nhưng cũng không thể từ bỏ.
Ukikusa: “Tớ hiểu, hy vọng ngày mai có thể gặp cậu ở trường, ngủ ngon."
Trong đầu của Phương Thành lập tức hiện ra một đôi thỏ dịu dàng nói ngủ ngon với khuôn mặt tươi cười.
Chờ đã, tại sao là thỏ?
Phương Thành xoa xoa ót, save word.
Hắn rời phòng ngủ, đến tủ chứa đồ trong tìm ra một cặp tạ tay.
Tạ tay là do nguyên chủ mua lúc còn học sơ trung, song rất nhanh đã vất xó cùng với gậy bóng chày, dù sao chơi thể thao cũng chẳng có gì vui cả.
Phương Thành cầm cặp tạ tay, ở trong phòng khách chậm rãi rèn luyện.
[Rèn luyện + 1]
[Rèn luyện + 1]
[Rèn luyện + 1]
Trong mắt thường hiện lên một loạt câu nhắc nhớ, đại khái mỗi phút đồng hồ rèn luyện sẽ xuất hiện một lần.
Phương Thành hoài nghi tình trạng thân thể của mình, rất có thể chuyện xuyên việt có liên quan đến game mobile mà hắn đã chơi.
Nhân vật game trong game mobile đó cũng có giới hạn về số lần hồi sinh, đồng thời cũng có những lời nhắc nhở khi ăn uống và tập luyện.
Do đó, hắn sẽ sử dụng việc rèn luyện để xác minh suy đoán của mình.
...
Bên ngoài nhà trọ, một chiếc máy bay không người lái lặng lẽ không tiếng động đi tới tầng trệt chỗ ở của Phương Thành.
Cameras của máy bay không người xuyên qua cửa sổ, quay hết toàn bộ mọi chuyện trong phòng khách của Phương Thành.
Sau đó hình ảnh truyền qua vô tuyến, vượt qua hơn nửa nóc nhà trong nội thành, truyền đến một căn phòng trọ cao cấp nào đó.
Kanzaki Rin mặc đồ ngủ mỏng tang nửa nằm ở trên giường, trước mặt đặt laptop.
Cô vừa ăn khoai tây chiên, vừa nhìn chằm chằm Phương Thành đang rèn luyện.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, Phương Thành thở hổn hển buông tạ tay xuống, ngồi dưới đất nghỉ ngơi.
"A ~ "
Kanzaki Rin nhếch môi cười đểu, hình như đang cười nhạo nghị lực của Phương Thành.
Lúc cô không móc ra được miếng snack khoai tây nào, mới phát hiện chút đã vô tình ăn sạch cả bịch khoai tây chiên.
Cô có chút chưa thoả mãn liếm liếm ngón tay, Kanzaki Rin bưng một tô mì lạnh tới, cái miệng nhỏ liếm nhóp nhép.
Trong video, Phương Thành đã kết thúc nghỉ ngơi, lại bắt đầu rèn luyện.
"235... 236... 237..."
Hắn vừa hít đất, vừa đếm nhẩm số lần, hoàn toàn không để ý đến cơn đau từ cánh tay.
Ưu điểm của cơ thể bất tử là không cần lo lắng việc tập luyện cường độ cao sẽ làm tổn thương cơ thể.
Cho nên Phương Thành nghĩ chỉ cần không chết thì cứ tiếp tục lao vào chỗ chết, liều mạng nghiền ép thể lực và cơ bắp của mình.
Kanzaki Rin đang gặm đùi gà dần dừng ăn, cô kinh ngạc phát hiện, thời gian rèn luyện của Phương Thành bỗng chốc đã vượt quá 2 giờ.
Ngoại trừ vài lần nghỉ ngơi giữa 2 tiếng đồng hồ, còn dư lại đều là rèn luyện cường độ cao.
Tuy nói thân thể của Vampire có thể hồi phục, nhưng đau đớn và uể oải vẫn có, không có nghị lực thì không kiên trì được thời gian dài như vậy.
Mà nghị lực như vậy, ở trong thực tập sinh của Cục giải quyết cũng thoạt loại ưu tú.
Kanzaki Rin nhìn vào cơ thể đang nhấp nhô của Phương Thành, tự lẩm bẩm: “Người này... rốt cuộc là ai."
Cô không nghĩ rằng những học sinh 11 bình thường sẽ có động lực và nghị lực xuất sắc như thế, mới ngày thứ hai biến thành Vampire đã chạy đi bán thận, có thể tự ép bản thân rèn luyện các bài tập cường độ cao.
Thậm chí trong trận oánh lộn tối hôm qua, Phương Thành đều cho thấy tâm tính trưởng thành lão luyện, không hề ngây thơ như học sinh lớp 11, ngoại trừ thích nói chuyện tục tĩu.
Nhưng lúc trước hắn rất vô danh ở trường học, bằng không Kanzaki Rin đã biết.
Quan sát cả ngày, Kanzaki Rin không chỉ không hiểu thêm được gì về Phương Thành, ngược lại còn tăng thêm nhiều nghi ngờ hơn.
---Chú thích: tử phì trạch: chỉ thích ở nhà không ra ngoài, không thích thể thao, mập ú