Phương Thành không ngờ quá nửa đêm Kanzaki Rin còn đang rình coi hắn, lúc này đầu óc hắn trống rỗng, kiên trì hoàn toàn dựa vào nghị lực.
Lúc hít đến cái thứ 400, Phương Thành cảm thấy đôi tay không còn là của mình, hoàn toàn tê liệt.
Câu nhắc nhở trong mắt rốt cục cũng thay đổi.
[Thể năng +1]
Nhìn thấy nhắc nhở này, Phương Thành rốt cục không kiên trì nữa, đôi tay mềm nhũn nằm úp sấp trên mặt đất, mệt như chó chết; mồ hôi thấm ướt tấm thảm trải sàn.
"Ha ha ha ha!"
Đang nằm thở dốc, Phương Thành bỗng nhiên bật cười.
Hắn đoán không sai, cơ thể quả nhiên trở nên giống với nhân vật game, rèn luyện có thể nhận được phần thưởng.
Cho dù biến thành Vampire, chỉ hai giờ rèn luyện ngắn ngủi cũng không thể nào gia tăng thể năng, nhưng nhân vật game thì khác, cơ chế nhận thưởng rất rõ ràng.
Cứ như vậy, Phương Thành chỉ cần tiến hành rèn luyện mỗi ngày là có thể thu được thể năng, thể năng bao gồm: lực lượng, tốc độ, sức chịu đựng, năng lực kháng đòn, v.v…, tăng lên toàn diện.
Mà nhân vật game có thể thu hoạch số lượng thể năng không có giới hạn, chỉ cần kiên trì, trên lý thuyết là có thể trở thành hiệp sỹ đầu trọc khoác áo choàng Saitama.
Đồng thời cũng chứng minh thân bất tử của Phương Thành không dính dáng gì đến Vampire, Kanzaki Rin cứ nói hắn sẽ tấn công người sống, nhưng đến giờ Phương Thành cũng chưa từng có khát vọng hút máu.
Nhưng không thể để lộ bàn tay vàng này, chỉ có thể để cho người khác tiếp tục hiểu lầm hắn là Vampire.
Tương lai xán lạn khiến Phương Thành sung sướng, nghỉ ngơi một lúc bèn ngâm nga một bài hát, rồi đi vào phòng tắm.
Một chỗ khác trong thành phố, Kanzaki Rin nuốt miếng sushi cuối cùng, tạm thời kết thúc giám thị Phương Thành.
Cô lấy ra smartphone, đăng nhập, bắt đầu chơi game, đương nhiên, ánh mắt thỉnh thoảng cũng sẽ liếc nhìn hình ảnh theo dõi trên laptop, bảo đảm Phương Thành không lén chạy ra khỏi nhà.
Phương Thành sau khi tắm xong cũng trở về phòng ngủ, nằm ở trên giường dùng smartphone, tìm được một game mobile giống y hệt LOL, đăng nhập tài khoản của nguyên chủ bắt đầu chơi.
Mặc dù chưa từng chơi qua, nhưng quen thuộc cách chơi cộng thêm ký ức của nguyên chủ, giúp Phương Thành chơi cũng rất mượt.
Sau khi chơi 2 trận xếp hạng, Phương Thành được phân chung team với một gamer có nickname là “Vị thần siêu mạnh siêu dễ thương", mà Phương Thành có nickname là “Kanpiōne", chỉ nhìn vào ID của hai người thôi thì xem ra rất có duyên.
Phương Thành chơi ADC*, đối phương chơi phụ trợ, cùng đi đường trên.
Nhưng mới chơi được không bao lâu, Phương Thành bèn cảm thấy huyết áp lên cao, nguyên do bởi vì đồng đội phụ trợ không mang theo trang bị phụ trợ, còn lén đoạt lính của hắn.
Kanpiōne: “Mày đừng quá đáng."
Vị thần siêu mạnh siêu dễ thương: “Cạnh tranh công bằng!"
Kanpiōne: “******"
Phương Thành hít sâu một hơi, nỗ lực bỏ qua đứa bóp team này, tập trung tung last hit, không để cho kẻ kia cơ hội đoạt lính.
Rất nhanh đối phương đánh dã tới gank, Phương Thành linh hoạt chạy chỗ tránh mở một cái kỹ năng, lúc chuẩn bị phản kích, vừa quay đầu lại phát hiện nhà mình phụ trợ giao chợt hiện chạy.
Kanpiōne: “Cmm phải buff lá chắn cho tao chớ, sao lại chạy??"
Vị thần siêu mạnh siêu dễ thương: “Một người chết dù sao cũng hơn hai người chết!"
Kanpiōne: “***, ****"
Bởi vì ADC cùng phụ trợ ân đoạn nghĩa tuyệt, đường dưới bị phá, khiến ván game này rất nhanh thì đầu hàng trong 15 phút.
Phương Thành lập tức thoát game, hắn sợ lại chơi tiếp thì máu tụ lên não mất.
Hắn mở trang tìm kiếm, thăm dò tin tức về Vampire và quái vật khác, tìm được rất nhiều kết quả, chỉ có thể xem từ từ.
...
Sáng sớm hôm sau, Phương Thành thức dậy với hai quầng thâm dưới mắt.
Tối hôm qua tìm tư liệu về Vampire nhìn thấy một bài báo khoa học nổi tiếng với hàng trăm nghìn từ được viết rất tốt, Phương Thành đọc một làu đến hơn 4 giờ sáng.
Song đến cuối cùng mới phát hiện bài báo khoa học nổi tiếng này thì ra bối cảnh của một cuốn tiểu thuyết dài tập, ĐKM.
Sau khi rời giường Phương Thành theo thói quen mở smartphone, bèn thấy một số lạ nhắn tin cho hắn.
"Phương-kun, tớ là Asaka, đây là số của tớ, xin nhớ kỹ."
Asaka Myōe, chính là người bạn thân Ukikusa tối hôm qua cho nhắn tin cho Phương Thành.
Đặc biệt nhắn tin cho hắn vào sáng sớm, là đang nhắc nhở hắn phải đi học sao?
Phương Thành nhìn ra mưu đồ của Asaka Myōe, đây là một cô gái rất dịu dàng, hay suy nghĩ vì người khác.
Phương Thành chưa từng nghĩ đến chuyện đi học, nên không trả lời, chỉ lưu số vào trong danh bạ, đổi tên thành hai bé thỏ trắng.
Chờ đã, tại sao là thỏ trắng lớn?
Hơn nữa còn là hai?
Hắn suy nghĩ một lúc, bèn quẳng vấn đề không quan trọng này qua một bên, bắt đầu đánh răng rửa mặt, rồi làm một buổi sáng thật tươi ngon.
Mặc dù trù nghệ của nam chính là kỹ năng tiêu chuẩn, nhưng Phương Thành vẫn rất hài lòng với tài nấu nướng của mình, nhờ một người bạn tốt nghiệp từ New Oriental.
Không chỉ dạy kỹ năng nấu nướng, còn dạy hắn cách xóc chảo.
Ăn điểm tâm xong cũng đã khá trễ, Phương Thành chuẩn bị ra ngoài đi dạo, để nắm rõ hoàn cảnh chung quanh.
Nhắc tới cũng đáng thương, nguyên chủ ở chỗ này nhiều năm, nhưng ngay cả gần đó có bao nhiêu con phố cũng không biết.
Lúc ra cửa, Phương Thành cố ý nhìn chung quanh một lần, không phát hiện bóng dáng của ả đàn bà điên kia.
Điều này khiến Phương Thành thở phào nhẹ nhõm, hắn không thể chịu nổi cả ngày bị theo dõi.
Nhưng mới vừa rời khỏi lầu trọ, sắc mặt của Phương Thành bèn trở nên xấu xí -- một chiếc máy bay tuần tra không người lái đang đi theo hắn giữa ban ngày ban mặt.
Phá hoại máy bay không người lái là muốn ăn cơm tù, Phương Thành không muốn để Kanzaki Rin có cớ bắt mình, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Hắn xoay người trở về nhà trọ, lúc sau trở ra, áo quần đã đổi thành đồng phục học sinh, trên tay cũng có thêm túi xách.
Nơi duy nhất khiến máy bay không người lái tuần tra ngừng lại chỉ có thể là trường học.
Phương Thành cảm giác mình hiện tại không làm gì cũng sẽ bị Kanzaki Rin theo dõi, đi học mấy ngày có thể để cô ta thả lỏng cảnh giác, nhân tiện chứng minh rằng mình là một học sinh ngoan, thị dân tốt yêu đời, không có thói hư tật xấu, tuân thủ luật pháp.
Dựa theo ký ức, Phương Thành ngồi xe lửa đi tới học viện Kashima ở gần đó, lại đi bộ một đoạn, mới thấy được thấy trường trung học tư thục khá nổi tiếng này.
Ba mẹ của nguyên chủ trước khi qua đời miễn cưỡng coi như tầng lớp trung lực, cho nên có năng lực gửi con trai vào trường trung học tư thục, chỉ có điều thành tích học tập của hắn hoàn toàn không xứng với mức học phí cao ngất.
Lúc này tiết học đầu tiên đã kết thúc, rất đông học sinh đang đi dạo quanh khuôn viên trong giờ ra chơi.
Sau khi Phương Thành đi vào trường học, hiếc máy bay không người lái tuần tra đã theo hắna trong hai trạm dừng tàu điện ngầm, cuối cùng cũng dừng lại bên ngoài khuôn viên trường.
Phương Thành mỉm cười và vẫy tay với nó, sau đó đi về phía lớp học của mình.
Lớp 11C ở lầu 3, lúc Phương Thành đi vào từ cửa sau, phần lớn bạn học đều ở đây trong lớp.
Có không ít người nhìn hắn bằng ánh mắt kinh ngạc, có vẻ đang hiếu kỳ tên tử trạch luôn thích trốn học sao lúc này đi học.
Mái tóc ngắn và cặp kiếng cận biến mất, cộng thêm gương mặt đúng chuẩn soái ca, làm cho đám bạn nữ kinh ngạc cái tên tử trạch bình thường ở trong lớp như người vô hình lại đẹp trai đến vậy.
Nhưng chỉ có vậy thôi, nguyên chủ không có bạn trong lớp, chưa nói là cố ý bị cô lập, nhưng cũng không có ai chơi với hắn.
Tuy Đông Á đã xây dựng thành liên minh chính trị thống nhất, khái niệm quốc gia bị suy yếu, nhưng kỳ thị địa vực vẫn tồn tại.
Không ít người cũng đưa cả nhà đến khu 11 định cư giống như gia đình Phương Thành, nhưng rất khó để hòa nhập hoàn toàn.
Nguyên chủ chỉ thích dùng tên thật của chính mình, không phải tên Nhật Bản, tạo ngăn cách lớn với xã hội, có thể tìm được bạn mới lạ.
Chỗ ngồi của Phương Thành ở phía sau cùng, nhưng cũng không phải vị trí gần cửa sổ của nhân vật chính, nơi đó có một thiếu niên khá đẹp trai đang ngồi, trông có vẻ không vui.
Phương Thành mới vừa đặt cặp sách xuống, một người đẹp đeo kính không gọng đã đến trước mặt hắn, mỉm cười nói: “Phương-kun, tớ còn tưởng rằng hôm nay cậu không tới chứ."
Người đẹp này chính là Asaka Myōe, là người tối hôm qua đã gửi tin nhắn cho Phương Thành.
Tên tiếng Trung gọi là Diệp Ngữ Khanh, là con lai Trung Nhật, có lẽ vì có nửa dòng máu đồng bào, nên Asaka Myōe đối xử với nguyên chủ khá tốt, giúp hắn không đến mức hoàn toàn bị cô lập và bắt nạt.
Lúc Phương Thành nhìn thấy Asaka Myōe, mới hiểu vì sao mỗi lần nhớ tới cô bạn này, trong đầu sẽ hiện lên hình ảnh hai bé thỏ trắng.
Thật sự là quá hình tượng, tại sao người này lại đến trường với hai con thỏ giấu trong người?
"Hử? Làm sao vậy?"
Asaka Myōe hơi nghiêng đầu, ánh mắt của Phương Thành khiến cô cảm thấy có chút xa lạ.
"Diệp Ngữ Khanh, Diệp Ngữ Khanh..."
Phương Thành sờ lên cằm trầm ngâm hỏi: “Cậu có chị gái nào tên là Diệp Ngọc Khanh không? Hoặc là Diệp Tử Mi cũng được."
.
.
.
.
Chú thích:
* Kanpiōne: Kẻ Sát Thần
* ADC (Attack Dame Carry): Xạ thủ gánh team
*đại bạch thỏ: thỏ trắng lớn: từ lóng ám chỉ hai cặp vú bự