"Còn có việc này sao?"
Phương Thành kinh ngạc nói: “Cục của cô không ngờ lại xuất hiện nội gián, khoan đã... làm sao có thể trước giờ thông báo cho toàn bộ vampire?"
‘Vampire giả’ như Phương Thành cũng phải dựa vào khứu giác chậm rãi thăm dò, tìm được đứa nào xử đứa đó, nội gián của Cục làm sao có thể lập tức truyền tin cho tất cả Vampire?
"Đây chính là điều khiến chúng ta nghi ngờ."
Kanzaki Rin nhíu mày nói: “Cục thông qua máy bay không người lái tuần tra, hệ thống camera trên đường cùng với Big Data, mới có thể xác định vị trí của lũ vampire, theo lý thuyết thì một người không thể nào trong khoảng thời gian ngắn truyền tin tức tới nhiều nơi như vậy."
"Lẽ nào nội gián trong cục không chỉ một?"
Phương Thành sờ cằm suy đoán: “Hay là có Vampire trà trộn vào cục của các cô?"
"Làm sao có thể!"
Kanzaki Rin lắc đầu, không đồng ý suy đoán này của Phương Thành: “Vampire không thích ra đường vào ban ngày, hơn nữa an ninh của cục cực kỳ nghiêm mật, có Vampire chui vào thì sớm đã bị bắt giữ, nội gián không chỉ một thì có thể, mấy ngày qua chúng luôn tra xem bộ phận nào để lộ tin tức, sớm muộn cũng sẽ tóm được tên nội gián."
Phương Thành cười ha ha, vô cùng vui vẻ nói: “Vậy mong các cô không thành công."
Kanzaki Rin mặt trầm xuống: “Cậu có ý gì?"
"Cục của các cô cần chút thời gian để giải quyết nội gián, Vampire do hai chúng ta giải quyết không tốt sao?"
Phương Thành ước gì cục không bắt được nội gián, đừng đến đoạt quái với hắn.
Kanzaki Rin bỉu môi giễu cợt: “Cậu gấp gáp muốn để bản thân bại lộ, thuận tiện kéo tôi xuống nước?"
Giờ đến phiên Phương Thành phản vấn: “Cô có ý gì hả?"
Nhưng không cần Kanzaki Rin giải thích, hắn lập tức phản ứng kịp.
Cục đang nốn nóng muốn bắt được nội gián, nếu như Kanzaki Rin vào lúc này lại tìm ra tung tích của vampire, vậy cái mũ nội gián trăm phần trăm sẽ chụp vào đầu nàng.
"Chờ một chút."
Phương Thành kinh ngạc chỉ nàng: “Nội gián không phải là cô chứ?"
Cô gái này rõ ràng coi việc giết Vampire trở thành công tích để bản thân thăng chức, lẽ nào là nàng sợ bị người khác đoạt công lao cho nên mới tiết lộ tin tức?
Kanzaki Rin rất bất mãn đối với việc Phương Thành hoài nghi mình, quát lên: “Tôi không có bỉ ổi như vậy, nếu nói đến tình nghi, thì tình nghi của cậu còn lớn hơn tôi đó."
"Nói đùa, nếu như cô nói có chỗ lớn hơn tôi, vậy tôi còn có thể miễn cưỡng thừa nhận."
Kanzaki Rin đã miễn dịch đối với kẻ thường xuyên ăn nói bẩn thỉu này.
"Vậy làm sao giờ, lẽ nào để mặc đám Vampire âm thầm trở nên mạnh mẻ, mà chúng ta chỉ có thể ngồi xem?"
Phương Thành nói với Kanzaki Rin: “Không phải cô nói mình lắm mưu nhiều kế sao, đây là thời điểm đến phiên cô phát huy tác dụng đó, Doraerin."
"Cậu gấp cái gì."
Kanzaki Rin hai tay ôm ngực: “Sắp tới đám Vampire cũng không dám manh động, vẫn đang ở cùng vạch xuất phát với chúng ta, đợi đợt điều tra này chấm dứt, ra tay tiếp cũng không muộn, cậu cứ ở nhà ngoan ngoãn tiếp tục tập luyện."
"Cho một thời gian cụ thể đi."
"Sẽ không quá nửa tháng."
Nói đến nước này, Phương Thành cũng chỉ có thể tiếp nhận hiện thực, dù sao hắn cũng không thể khác ép Kanzaki Rin mạo hiểm ra ngoài săn boss với mình.
Hơn nữa nàng cũng sẽ không đồng ý.
"À phải rồi, tại sao cô không hỏi tôi những bức ảnh của mình?"
Phương Thành đột nhiên nghĩ đến một việc, từ lúc hợp tác tới nay, hắn đang chờ Kanzaki Rin mở miệng hỏi mình về những 'bức ảnh nghệ thuật'.
Nhưng Kanzaki Rin dường như đã quên chuyện này, Phương Thành không thể không nhắc nhở nàng.
Kanzaki Rin cười lạnh nói: “Sau khi cậu xài USB do tôi đưa, chưa từng nhìn những bức ảnh đó đúng không?"
Phương Thành thất kinh: “Chẳng lẽ USB của cô chứa virus?"
"Cậu nói coi? Yên tâm đi, tôi chưa từng động vào những tập tin bí mật khác trong máy vi tính của cậu, ha ha ha ha ha."
Kanzaki Rin hai tay chống nạnh cười cực kỳ vui vẻ, từ khi biết Phương Thành tới nay, nàng chưa bao giờ cười vui vẻ như vậy.
Phương Thành nhìn chằm chằm vào nụ cười hiếm hoi của nàng, tức giận trách cứ: “Tại sao cô lại vô sỉ như vậy? Nếu không phải tôi sớm đã lưu vào USB, thì những bức ảnh nghệ thuật quý giá này đã bị cô hủy diệt rồi."
Tiếng cười của Kanzaki Rin đột ngột dừng lại.
"Cậu lưu USB trước rồi?"
"Chứ sao, cô đoán coi tôi lưu mấy cái?"
"Vậy cậu cố ý nhắc nhở tôi, chính là muốn biến tôi thành trò cười?"
"Nào có, tôi chủ yếu là muốn lên án hành vi xấu xa lây nhiễm virus vào máy vi tính của người khác, biến cô thành trò cười chỉ là thuận tiện mà thôi."
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Kanzaki Rin, Phương Thành cười như điên.
Chơi chiêu với tôi sao, cô bé còn non và xanh lắm.
Kanzaki Rin bỗng nhiên suy sụp, nhặt lên ghế đập vào Phương Thành: “Cậu đi chết đi, đồ khốn."
Phương Thành tự tay chụp lấy cái ghế: “Đừng kích động, lỡ hỏng thì cô lại phải mua cho tôi một một bộ mới."
Kanzaki Rin nghe được câu này thì càng giận dữ, nàng hung ác trợn mắt nhìn Phương Thành, quay đầu rời đi.
Lưu lại nữa, nàng sợ nhịn không được muốn liều mạng với thằng khốn này.
"Chờ một chút, còn chuyện cần nói với cô."
Phương Thành bỗng nhiên mở miệng gọi nàng lại.
Kanzaki Rin không thể không quay đầu, căm tức nói: “Còn gì nữa?"
"Rửa sạch chén bát rồi đi."
"Cút!"
...
Thời gian lùi lại mấy ngày trước.
Trong căn hộ mờ tối, có một chàng trai trẻ đang ở trong bếp nấu thức ăn, miệng vẫn còn đang khẽ hát, trông rất vui vẻ.
Sau khi nấu thức ăn thành dạng sềnh sệch, chàng trai trẻ bưng thức ăn đi tới trước cửa một căn phòng ngủ, gõ cửa phòng.
"Anh vào đây."
Không đợi bên trong trả lời, chàng trai trẻ bèn trực tiếp đẩy cửa phòng ngủ ra.
Bên trong phòng có 3 người, một đôi vợ chồng trung niên tiều tụy đang bị buộc chặt vào ghế.
Còn có một thiếu nữ xinh đẹp trạc tuổi học sinh cấp 3 nằm ở trên giường, làn da tái nhợt ốm yếu, môi không còn chút máu.
Nếu như không phải ngực còn có chút phập phồng, thoạt nhìn hầu như thì cứ nghĩ đó là cái xác.
"Đến thời gian ăn cơm rồi."
Chàng trai trẻ cười híp mắt nói, đầu tiên là bưng thức ăn đến trước mặt của hai vợ chồng, xé băng dính trên miệng họ, dùng thìa xúc thức ăn cho họ.
Hai vợ chồng không la hét, trong khoảng thời gian này bọn họ đã thử làm như vậy vô số lần, nhưng không có tác dụng gì cả.
Cũng không được lựa chọn tuyệt thực, bởi sẽ phải chịu nghiêm phạt kinh khủng.
Đút thức ăn xong, chàng thanh niên lại dán băng dán lên miệng của hai vợ chồng, bưng thức ăn còn dư lại đi tới bên giường, dùng giọng dịu dàng nói.
"Ami, hôm nay anh làm cơm cà ri mà em thích nhất, em nhất định sẽ rất vui vẻ."
Chàng trai trẻ ngồi ở mép giường, dùng thìa chậm rãi múc thức ăn vào trong miệng của thiếu nữ.
Đút xong, chàng trai trẻ nâng đầu của thiếu nữ lên, để lộ cái cổ trắng như tuyết, sau đó cắn phập vào cổ, bắt đầu hút máu.
Đôi vợ chồng trung niên tuyệt vọng nhìn cảnh này, hai mắt đẫm lệ mông lung, chỉ có thể không ngừng giãy giụa trong bất lực.
Chàng trai trẻ hút máu chưa được bao lâu, thì nước da của cô gái càng thêm tái nhợt, có thể chết bất cứ lúc nào.
"Ami, em tuyệt đối đừng chết."
Chàng trai trẻ dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của cô gái: “Chúng ta từng nói phải vĩnh viễn ở bên nhau."
Thiếu nữ vô thần nhìn trần nhà, một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.
Chàng trai trẻ vẫn chưa thừa cơ giở trò dâm dục với body nẩy nở hấp dẫn của thiếu nữ.
Trước khi biến thành Vampire, chàng trai trẻ đã dùng đồ vật và ảnh chụp của thiếu nữ làm tài liệu để thủ dâm nhiều năm, chỉ hận không thể hoàn toàn chiếm giữ nàng.
Nhưng sau khi biến thành Vampire, dục vọng của gã dường như hoàn toàn tiêu thất, tối đa cũng chỉ đến mức hôn.
Vampire chỉ có thể dựa vào phương thức 'sơ ủng*' để chế tạo đồng loại, không thể qua tình dục để chế tạo đời sau, cho nên bọn họ không mấy thích làm tình, không phải không được, mà là hoàn toàn không có hứng thú.
<i>*sơ ủng: vampire hút máu con mồi và cho máu của mình vào cơ thể của con mồi, biến con mồi thành vampire mới</i>
Chàng trai trẻ không ngừng nói với thiếu nữ, đắm chìm chờ mong đối với tương tốt đẹp.
Gã cố gắng biến thiếu nữ thành Vampire, đáng tiếc vẫn chưa thể thành công, bởi đây là năng lực mà Vampire cao cấp mới có.
"Leng keng!"
Đột nhiên tiếng chuông cắt đứt ảo tưởng của chàng trai trẻ.
Gã có chút không vui nhíu nhíu mày, bưng chén đũa rời khỏi phòng ngủ, lau sạch máu trên môi, sau đó mới chậm rãi đi mở cửa.
Gã nghĩ đó là một nhân viên bán hàng nào đó, có thể gia tăng thức ăn dự trữ của mình.
Sau khi mở cửa, ngoài cửa lại là một người mặc áo khoác trùm đầu, mang kính râm khẩu trang.
Không nhìn thấy mặt mũi, cũng không nhìn ra tuổi tác và giới tính.
Chàng trai trẻ nghi hoặc hỏi: “Xin hỏi bạn là?"
Người thần bí cười ha ha, thứ phát ra từ sau khẩu trang lại là giọng nói nhân tạo từ một công ty công nghệ trên mạng: “Hitani Kyohei, bạn đã bị Cục giải quyết tai hoạ theo dõi, biết không?"
Mắt của Hitani Kyohei nheo lại, móng tay trở nên bén nhọn.
Gã trầm giọng nói: “Tôi không rõ bạn đang nói gì?"
"Không đúng, bạn hiểu, ba mẹ và em gái của bạn đã lâu không xuất hiện, chẳng lẽ đã mất tích sao?"
Hitani Kyohei ngay lập tức nắm lấy một vài lỗ trên cánh cửa kéo.
Hai mắt của gã đã trở nên đỏ như máu, tròng trắng của mắt bị màu đen bao trùm, lạnh lẽo quát: “Mày muốn chết sao?"
Đối mặt uy hiếp trắng trợn của Hitani Kyohei, giọng nói nhân tạo máy móc của người thần bí vẫn không chút xao động.
"Muốn chết? Không phải, tôi tới tìm bạn để hợp tác, sự hợp tác này đối với bạn và tôi đều có chỗ tốt cực lớn."
"Hợp tác?"
Hitani Kyohei nhíu mày: “Hợp tác gì?"
Người thần bí không hề nôn nóng: “Không mời tôi vào trong ngồi chút sao? Cứ đứng ngoài này bị người khác để ý thì không hay."
Hitani Kyohei chậm rãi né tránh, để người thần bí nhân bước vào.
"Rầm!"
Cánh cửa đóng mạnh lại.