Hắc ám như thối lui thủy triều, Phương Thành phát hiện mình đứng ở cửa chính lầu trọ.
Trên người không hề có chút thương tích, áo quần sạch sẽ thẳng thớm.
Quả nhiên, chuyện xảy ra mới vừa rồi đều là giả.
Nhưng Takeyamasuke cũng không phải giả, y đứng ở phía trước cách đó không xa, quần áo mặc trên người không phải bộ vest màu hồng chảnh choá, chỉ là áo thun quần jean bình thường.
Sắc mặt của Takeyamasuke trắng bệch, toàn thân mồ hôi đầm đìa, y dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Phương Thành, xoay người muốn chuồn.
Phương Thành lập tức sử dụng Đoản Cự Đột Tiến, lần này cuối cùng không mất đi hiệu lực, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa hai người, đuổi sát theo.
Takeyamasuke phản ứng cực nhanh, nghe được động tĩnh lập tức quay người tung một quyền, nhưng lại đấm vào khoảng không.
Y vội vàng vào tư thế chiến đấu, hoàn toàn không nhìn thấy Phương Thành, chỉ có thể vồ được một cái bóng đang lắc lư.
Y liều mạng tung ra một quyền nữa nhưng lại đánh hụt, ngay sau đó 3 vị trí gương mặt, ngực, phần bụng lập tức bị thương nặng.
- A --
Takeyamasuke hét thảm rồi ngã ngửa, ngay cả mình chịu công kích thế nào cũng không thấy rõ.
Đây là Nông Phu Tam Quyền mà Phương Thành tự mình tìm tòi, không có gì loè loẹt, chú trọng nhanh chuẩn ngoan, đối phó tay mơ rất hiệu quả.
Hắn cúi người xuống xốc Takeyamasuke lên, kê mạnh đầu gối vào bụng của y.
Takeyamasuke đau đớn cong như con tôm, há mồm oẹ ra tất cả thức ăn chưa tiêu hóa xong.
Phương Thành một tay tóm lấy cổ của y, ấn y vào tường hành lang và nhấc bổng lên: “Otouto-san ngu xuẩn... không đúng, ai sai mày tới giết tao?"
Cả khuôn mặt của Takeyamasuke đỏ bừng lên, liều mạng bấu vào cánh tay của Phương Thành.
Phương Thành lại đấm y một cú: “Không nói đúng không, không nói thì tao sẽ đánh chết mày."
Takeyamasuke nghẹn thở đến mức hai mắt đầy tơ máu, liều mạng muốn đẩy ra ngón tay của Phương Thành bóp cổ y.
Y không phải là không muốn nói, mà là nói không nên lời, ngay cả thở cũng không làm được.
"À xin lỗi, không chú ý."
Phương Thành thoáng buông ra, để Takeyamasuke có thể thở dốc.
Hắn dùng móng tay đâm rách đầu ngón tay, máu chảy ra ngưng tụ thành một lưỡi kiếm máu mỏng và dài, dễ dàng cắt mở quần của Takeyamasuke, lộ ra quần đùi có thêu thỏ hồng bên trong.
Phương Thành dùng lưỡi kiếm máu chọc chọc thỏ hồng, uy hiếp nói: “Rốt cuộc là ai bảo mày tới giết tao, không nói thì tao sẽ thiến mày, rồi nhét vào trong mông của mày."
Takeyamasuke đang cố hít lấy hít để không khí lập tức cứng đờ, khuôn mặt hiện lên vẻ hoảng sợ: “Tao... tao không biết... tin tức của cố chủ được bảo mật."
Phương Thành chọc một lỗ máu trên đùi của y: “Không lừa tao chứ?"
"Á Á Á ~~~ không có lừa mày!"
"Thật không có?"
"Không có! Á ~~ "
"Thực sự?"
"Thực sự thực sự thực sự, lừa mày tao không phải người! Á ~~ "
Takeyamasuke đau đến mức nước mắt nước mũi đều chảy ra, trên người bị Phương Thành đâm ra bảy tám lỗ máu.
Phương Thành mỉm cười nói: “Nói cho tao biết năng lực của mày, nếu không... tao sẽ cho mày trải nghiệm những điều vừa xảy ra với tao, thế nào?"
Nói xong, hắn lại đâm Takeyamasuke hai cái.
Takeyamasuke sắp bị dọa tè ra quần, chỉ hận ba mẹ sinh thiếu hai cái miệng, nói hết năng lực của mình ra.
Năng lực của y có hơi tương tự với thôi miên, kéo người vào trong ảo giác.
Takeyamasuke giống như thần minh trong ảo giác, những gì y nói sẽ trở thành sự thật, nhưng tất cả những thứ này đều là giả tạo.
Điều kiện duy nhất biến giả thành thật, chính là cực kỳ sợ hãi, làm cho người bị hại tin tưởng mình bị tổn thương là chân thật.
Đây cũng chính là nguyên nhân Takeyamasuke lãng phí thời gian hành hạ Phương Thành đến chết, mục đích là khơi dậy nỗi sợ hãi trong lòng hắn, chỉ cần sợ hãi đạt đến điểm tới hạn, như vậy tất cả trong ảo giác sẽ biến thành chân thực.
Nói trắng ra thì năng lực này cũng giống như vậy, lại có hiệu quả sơ kiến sát rất mạnh, phần lớn người lần đầu tiên đụng phải đều sẽ bị giết ngay lập tức.
Takeyamasuke chỉ nghĩ làm vụ này để kiếm thêm thu nhập, sau đó đụng phải Phương Thành đã bị thương cùng tử vong như cơm bữa.
Trận chiến trước đó kẻ địch chưa nói hai lời đã trực tiếp đâm xuyên tim, cái loại gãy tay gãy chân còn báo trước như Takeyamasuke, chỉ có thể coi như món tráng miệng trước bữa ăn.
Phương Thành bắt đầu quả thật có một chút hoảng sợ, nhất là lúc phát hiện năng lực mất đi hiệu lực, nhưng hác xa với nỗi sợ bị thương và chết của người bình thường, ảo giác của Takeyamasuke đối với hắn đương nhiên không có hiệu quả, không thể biến thành chân thật.
Người bị hại ở trong ảo giác không sử dụng được bất kỳ năng lực nào, Phương Thành cũng không ngoại lệ, điều này ngược lại khiến hắn nhanh chóng khám phá ảo giác, bởi vì số lần sống lại vẫn không đổi.
Sau khi nghe Takeyamasuke khai, Phương Thành trầm tư, bỗng nhiên dùng lưỡi dao máu đâm vào cổ của Takeyamasuke, cứa một vòng sau thuận thế thọc một cái.
Da người phủ trên mặt của Takeyamasuke bị đâm nát, lộ ra là một gương mặt quỷ màu tím đen, đôi mắt to tròn không có mí, mũi hướng lên trời, miệng có răng nanh dài.
"A!"
Takeyamasuke phát sinh tiếng kêu hoảng sợ, uốn éo vùng vẫy.
Y không ngờ thân phận yêu quái của mình đã bị khám phá.
Phương Thành rất hứng thú đánh giá mặt quỷ của Takeyamasuke, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy yêu quái.
Thế giới này ngoại trừ vài siêu năng giả yếu ớt tự nhiên ra, siêu năng giả còn lại đều là do chính phủ bồi dưỡng đồng thời ghi lại trong danh sách, thỉnh thoảng sẽ có một hai kẻ lưu lạc bên ngoài, còn ít hơn so với động vật quý hiếm.
Phương Thành không nghĩ mình may mắn đến vậy, bằng không giờ hắn sẽ đi mua vé số.
Có quá nhiều yêu quái ngụy trang thành loài người ở trong thành phố Tokyo này, yêu quái từ một nơi bí mật gần đó kiếm ăn, làm một vài việc không thể lộ ra ngoài, xác suất gặp phải chúng là rất cao.
Cho nên Phương Thành ngay từ đầu liền hoài nghi Takeyamasuke là một yêu quái, nghe xong nó nói năng lực của mình thì càng khẳng định.
Hỏi y: “Mày là Hoang Quỷ!?"
Hoang Quỷ(quỷ nói dối) là một loại tiểu yêu quái thường xuất hiện ở khu Hokkaido khu vực 11, tục truyền vào buổi tối sẽ phát ra tiếng rên rỉ ở ven đường, giả thành người bị thương tay chân.
Nếu có người đi đường tin chuyện hoang đường của nó, cũng sẽ bị đoạt đi tay chân thân thể.
Đây không phải là điều mà Phương Thành đọc được từ tư liệu do Kanzaki Rin đưa cho, mà là trong lúc vô tình lướt xem tin tức trên mạng, cảm thấy rất thú vị nên nhớ kỹ.
Nếu như Takeyamasuke thực sự là một con Hoang Quỷ, vậy chắc chắn là một con Hoang Quỷ vô cùng xuất sắc, có thể phát triển năng lực của mình đến mức độ này.
Takeyamasuke không hề hé răng, từ ánh mắt hoảng hốt này thì gần như chắc chắn rồi.
Phương Thành không muốn lãng phí thời gian nữa, chuyển vào chính đề: “Mày nói thân phận của cố chủ bảo mật, nhưng tao phải tìm được hắn, mày có biện pháp không?"
Takeyamasuke nuốt nước miếng nói: “Tao có phương pháp tìm được tư liệu của cố chủ, chỉ cần mày buông tha tao, ta có thể tìm giúp mày."
"Chuyện này không cần phiền đến mày, nói cho tao biết phương pháp, tự tao đi tìm."
Takeyamasuke không lên tiếng, y không ngu, nói ra phương pháp thì mình nhất định phải chết.
Phương Thành trấn an y: “Mày yên tâm, tao lấy mình và hết thảy họ hàng bạn bè cùng con cháu ra thề, chỉ cần mày không gạt tao, tao sẽ tha cho mày, nếu như vi phạm lời thề, tao sẽ đoạn tử tuyệt tôn, cả nhà chết sạch."
Thế giới này cũng không phải là thế giới bị vầng hào quang của chủ nghĩa duy vật bao phủ, thề lung tung có thể gặp phải hậu quả nghiêm trọng, nhất là đối với đám yêu quái.
Nhìn thấy Phương Thành phát lời thề nặng như thế, Takeyamasuke có chút tâm động.
Cho hết táo ngọt, kế tiếp chính là cây gậy lớn.
Lưỡi kiếm sắc trên đầu ngón tay của Phương Thành nhẹ nhàng đâm vào ngực của Takeyamasuke, chậm rãi cắt ra một bên, máu chảy ròng ròng: “Nếu như mày không nói cũng không sao, tao trực tiếp đến chợ đen mua tin tức, sẽ có người ra giá, mày cảm thấy thế nào?"
Đau đớn và sợ hãi tử vong bao trùm trong đầu của Takeyamasuke, y hét lên: “Tao nói tao nói, mày lấy tài khoản chợ đen của tao đi tìm một người phụ nữ tên là Gekkō Hoshiki, cho nàng một khoản tiền, nàng có thể nói cho ngươi biết thân phận của cố chủ..."
Phương Thành dừng động tác lại, nói: “Mày sống ở chỗ nào, chi phiếu ở đâu? Mật mã cũng nói cho tao biết."
Takeyamasuke ngẩn ngơ, trong chi phiếu có tiền tiết kiệm mà y phấn đấu nhiều năm.
Nhưng trước sự uy hiếp của cái chết, y chỉ có thể ngoan ngoãn khai hết mọi chuyện.
Sau khi nói xong, Takeyamasuke dùng ánh mắt tràn ngập kỳ vọng nhìn Phương Thành, hy vọng hắn có thể tuân thủ lời thề.
"Yên tâm, chỉ cần ngươi không lừa tao, tao đương nhiên sẽ tuân thủ lời thề."
Phương Thành mỉm cười, bỗng nhiên lại nói: “Đúng rồi, vừa rồi mày đã nói, lừa tao thì không phải là người? Mày vốn không phải người, như vậy khác gì nói mày đang lừa tao ~?"
Takeyamasuke hoảng sợ trừng lớn hai mắt.