Satō Hayato ngã xuống đất khi bị gã đội mũ buông tay ra, đang há miệng để hít lấy không khí.
Gã nhìn thấy Phương Thành xuất hiện, giống như đang nhìn thấy một vị cứu tinh vậy, bèn hét lên: “Phương đồng học, đây chính là người đã bắt em gái của tớ!”
Gã chưa kịp dứt lời thì đã bị gã đội mũ đá vào ngực, đau đớn nằm trên mặt đất.
Sau khi ngăn lại tiếng hét của Satō Hayato, gã đội mũ nhìn Phương Thành và mỉm cười: “Thì ra là kẻ có liên quan sao? Thật tốt quá, lại có thêm một kẻ vô tín nữa sẽ xuống địa ngục.”
Trong khi nói, gã đã bước về phía của Phương Thành.
Phương Thành liếc nhìn Satō Hayato đang cuộn tròn ở trên mặt đất, không khỏi thở dài.
Tôi chỉ muốn tránh xa những việc không lên quan tới mình. Muốn một mình yên tĩnh ở nhà và chơi Erogame mà thôi.
Nhưng tại sao các người cứ xuất hiện trước mặt tôi hết lần này đến lần khác, thách thức điểm mấu chốt của tôi?
Tâm trạng của Phương Thành bây giờ rất bực bội, rất giận dữ, và muốn phát tiết.
Hắn nói với gã đội mũ: “Xuống địa ngục cũng được, nhưng điều kiện tiên quyết là nói với 2 con điếm thần của tụi mày hãy ở trong địa ngục giạng háng chờ tao sẵn đi.”
Nụ cười của gã đội mũ lập tức đông cứng lại, vẻ mặt dữ tợn hét lên: “Mày đang xúc phạm thần, tao sẽ cắt đứt lưỡi của mày!”
Trong lúc đang gầm lên, gã chuyển từ đi bộ sang chạy, nhanh chóng nhào về phía Phương Thành và giơ tay lên.
Chỉ thấy một tia sáng lạnh lóe lên, một con dao mổ sắc bén từ trong tay áo bay ra, bắn thẳng vào mặt của Phương Thành.
Phương Thành đưa tay lên và nắm lấy con dao mổ đang bắn tới. Lưỡi dao cắt qua một đường, máu tươi chảy ra.
Hắn vẫy tay về phía trước, máu chảy ra thành một đường dài nhỏ màu đỏ.
Gã đội mũ linh cảm thấy có nguy hiểm, nhanh chóng né qua một bên.
Đường máu đỏ rơi xuống đất, trực tiếp khoét ra một rãnh sâu.
“Siêu năng lực giả?!”
Ánh mắt của gã đội mũ nhìn xuống đất, đồng tử lập tức co rút lại.
Điềm báo về nguy hiểm lần nữa lại xuất hiện và mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Theo tư duy của gã thì bản thân ít nhất vẫn còn cách Phương Thành 5 mét, vậy mà chỉ chớp mắt đã lập tức tiến đến gần trước mặt.
Hai bên gần như giáp mặt.
Hai chân của gã đội nón dẫm lên mặt đất và lui về phía sau với tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời của mình. Đồng thời, hai tay của gã lấy ra hai con dao giải phẫu ở bên hông, bất ngờ ném một con về phía của Phương Thành.
Phương Thành đưa tay đỡ lấy con dao đang bay tới, thân hình lướt nhẹ một cái và tiếp tục đuổi theo.
Gã đội mũ cầm lấy con dao còn lại đâm về phía trước, đâm thẳng vào không trung. Trong giây tiếp theo, ở trong tầm mắt của gã, bỗng thấy trời đất quay cuồng và cơ thể hoàn toàn mất thăng bằng.
Tiếp theo đó là, bịch, vang lên một tiếng trầm đục, sau lưng và sau đầu truyền đến một cơn đau dữ dội. Gã nặng nề đập mạnh vào tường, bị Phương Thành dùng một tay giữ lấy cổ giơ lên.
Mặc dù hít thở khó khăn, nhưng gã đội mũ vẫn còn dũng mãnh muốn dùng dao giải phẫu tiếp tục tấn công Phương Thành.
Phương Thành thuận tay cướp lại, tính cả con dao lấy được lúc nãy là có hai con. Tất cả đều cắm vào lòng bàn tay của gã đội mũ, xuyên qua mu bàn tay ghim vào tường.
“A……”
Gã đội mũ lập tức há miệng đang định hét lên thảm thiết, nhưng lại bị Phương Thành lấy một tay che miệng lại và trở thành tiếng nghẹn ngào không rõ ràng.
Chờ sau khi gã hét xong, Phương Thành mới buông miệng ra và cũng buông lỏng cổ của gã, nhẹ giọng hỏi: “Satō Mai đang ở đâu?”
Gã đội mũ nhìn chằm chằm Phương Thành, hung hăng chửi bới: “Mày dám xúc phạm thần, nhất định sẽ xuống địa ngục! Chịu hình phạt cắt lưỡi! Chịu nỗi khổ bị liệt hỏa thiêu thân!”
Lúc này, Satō Hayato cũng đã giảm bớt được đau đớn, từ mặt đất đứng lên. Nhìn gã đội mũ đang bị Phương Thành bắt giữ, vội vàng chạy đến và hét lên với gã đội mũ: “Mày bắt em gái của tao đi đâu rồi.”
“Xuỵt!”
Phương Thành đưa một ngón tay lên, ra hiệu cho Satō Hayato đừng có lên tiếng: “Đừng ồn ào, những người hàng xóm ngày mai còn phải đi làm.”
Satō Hayato đành phải im lặng, tức giận trừng mắt với gã đội mũ.
Phương Thành khống chế máu ở trên đầu ngón tay của mình, tạo thành một đoạn lưỡi dao nhỏ, sau đó đâm vào bụng của gã đội mũ.
“Tao hỏi mày một lần nữa, Satō Mai đang ở đâu? Nếu như mày thành thật trả lời, tao sẽ bỏ qua cho mày. Còn nếu như mày không nói, tao sẽ cho mày trải nghiệm kỹ thuật truyền thống của tổ tiên.”
Trong lúc đang nói chuyện, Phương Thành chậm rãi di chuyển ngón tay, dùng lưỡi dao đâm vào trong cơ thể của gã đội mũ, sau đó moi bụng của gã.
Gã đội mũ không hề sợ hãi, dùng ánh mắt dữ tợn, nhìn chằm chằm vào Phương Thành và trong miệng nguyền rủa: “Mày dám xúc phạm thần, sẽ xuống địa ngục! Chịu hình phạt cắt lưỡi! Chịu nỗi khổ bị liệt hỏa thiêu thân!”
Nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của gã, Phương Thành đột nhiên nhớ tới, Kanzaki Rin đã có nói với hắn. Hàng năm, Cục giải quyết tai họa đều bắt được nhóm cuồng tín giả của tà giáo.
Những kẻ cuồng tín này đã mất đi nhân tính, không sợ chết, một lòng chỉ muốn sau khi chết sẽ được lên thiên đàng như mô tả của tà giáo.
Những cuồng tín giả này chỉ đơn giản là không thể hỏi được bất cứ câu trả lời hữu ích nào, thậm chí Cục còn không có cách nào xử lý. Tác dụng duy nhất của bọn họ là tiêu thụ những viên đạn bị tồn kho của chính phủ.
“Satō, cậu đi sang một bên, không nên nhìn.”
Phương Thành phân phó nói, tiếp theo có thể là một số phương pháp thẩm vấn vô nhân đạo, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe thể chất và tinh thần của thanh thiếu niên.
Satō Hayato vẫn không nhúc nhích, tiếp tục dùng đôi mắt giận dữ nhìn gã đội mũ.
Chỉ là một vài phút sau, gã cuối cùng cũng không nhịn được, chạy đến trong góc phòng nôn mửa.
Ở phía sau là những lời nguyền rủa ác liệt của gã đội mũ, nhưng rất nhanh đã yếu dần.
Phương Thành phải thừa nhận, những kẻ cuồng tín này còn hơn cả súc sinh, nếu đem ra so sánh thậm chí còn có một chút xúc phạm. Căn bản là không sợ chết cũng không sợ bị tra tấn.
Hắn ném xác chết vào trong nhà tắm, lại lấy ra một cây lau nhà và thùng nước ném cho Satō Hayato, để cho gã rửa sạch máu ở hành lang.
Mặc dù là dùng Tiên Huyết Chi Triều có thể được khống chế được máu, nhưng khống chế máu của mình và tai nạn của người khác là không giống nhau, quá lãng phí thời gian còn không bằng rửa sạch bằng nước.
Phương Thành trở lại vào nhà tắm bắt đầu sờ vào xác chết, lấy ra một mảnh nhỏ sinh mệnh, còn có một mảnh nhỏ năng lực từ trong thi thể.
[ báo động trước (mảnh nhỏ 1/3)+1]
Cũng tìm ra được một số đồ vật ở trên thi thể, trong đó có một chiếc điện thoại di động, nhưng màn hình có thiết lập mật khẩu.
Satō Hayato vội vã lau hành lang sạch sẽ, chạy đến chỗ của Phương Thành ở trong nhà, nắm chặt lấy tay của hắn, đôi mắt mở to đến đáng sợ: “Phương đồng học, tôi nhớ ra rồi, người này tôi đã từng gặp! !”
Trong lúc đang đan mửa, Satō Hayato cuối cùng nhớ ra, gã đội mũ này đã từng nhìn thấy.
Trước khi xảy ra sự kiện ô long, Sato Hayato đưa em gái của mình đến cửa hàng tráng miệng, lúc rời đi đã vô tình đụng phải một người.
Người mà bị đụng phải chính là gã đội mũ.
Phương Thành quay lại nhìn gã và hỏi: “Cậu chắc chứ?”
Satō Hayato mạnh mẽ gật đầu.
Khi đó, sau khi đụng phải cũng không để lại ấn tượng sâu sắc, nên trong lúc nhất thời không nhớ ra.
Lúc này, gã rốt cục cũng nhớ lại gương mặt này trong cơn tức giận tột cùng.
Phương Thành im lặng, Satō Hayato đang nắm chặt ống tay áo của hắn, giống như đang ôm cọng rơm cứu mạng, hai mắt đẫm lệ, tràn đầy khẩn cầu.
Giúp tôi một chút!
Cậu làm ơn giúp tôi một chút!
Phương Thành nhìn thẳng vào mắt gã và cuối cùng nói: “Hãy cho tôi biết thời gian và địa điểm.”
“Ô...”
Satō Hayato đột nhiên che miệng lại, nhưng nước mắt bỗng lăn dài trên má, như thể tất cả những đau thương đã phải chịu đựng đêm nay, đều muốn trút bỏ vào lúc này.
Cố nén xúc động muốn khóc, cũng không buồn lau nước mắt, mà vội vàng nói cho Phương Thành biết thời gian và địa điểm mà đã gặp được gã đội mũ.
Sau khi nghe nói xong, Phương Thành bước vào phòng tắm, chụp ảnh khuôn mặt của xác chết, mở danh sách bạn bè trên tài khoản xã hội của mình và chọn một người bạn thân tên là ‘Thiết quyền vô địch' và gửi qua.
Sau đó, hắn bắt đầu gọi đến số di động của Takeda Masumi.
“Tiểu tử thối, cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?!”
Giọng nói vừa thức dậy của Takeda Masumi vang lên trên điện thoại.
“Lần sau sẽ ngủ cùng cô, ngay bây giờ giúp tôi một việc đã.”
Phương Thành liếc nhìn Satō Hayato đang đi theo hắn và nói vào điện thoại: “Tôi vừa giết một kẻ cuồng tín của Cực Lạc giáo, bây giờ tôi có ảnh của gã, cũng như thời gian và địa điểm mà gã xuất hiện vài ngày trước đây. Cô có thể giúp tôi tìm dấu vết gần đây nhất của gã không?”
Kanzaki Rin nói rằng nếu gặp khó khăn, thì hắn có thể nhờ Takeda Masumi giúp đỡ.
Ban đầu Phương Thành không định tìm cô ấy, vì cô không hề biết Phương Thành chính là ‘Vampire’, cô vẫn nghĩ hắn là một thực tập sinh của Cục.
Nhưng bây giờ không cần quan tâm đến những thứ này nữa, biết thì biết vậy. Phương Thành tin vào phán đoán của bản thân, Masumi Takeda là một người có thể tin tưởng được.
“Được rồi, bức ảnh đâu?”
Giọng điệu của Takeda Masumi cũng trở nên nghiêm túc, cô không hỏi Phương Thành tại sao lại đến tìm mình giúp đỡ, mà không phải là Cục giải quyết tai họa, hẳn là có lý do.
“Nó đã được gửi đến số LINE của cô. Nếu tìm được, thì lập tức gọi điện thoại nói cho tôi biết. Một lát nữa, tôi sẽ ra ngoài và nhân tiện xử lý thi thể. Nếu như tiện tay, hãy giúp tôi tắt camera giám sát.”
“Thôi đi, tiểu tử nhà cậu thật biết sai bảo người khác. Tôi nói cho cậu biết, chuyện lần này mà không có năm bữa đồ nướng, tôi sẽ không giải quyết cho cậu.”
“Mười bữa, cho cô ăn bể bụng luôn.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, Phương Thành rời khỏi phòng tắm và đi vào phòng ngủ, khi hắn bước ra thì đã trang bị đầy đủ, trên tay có còn cầm theo một cái túi đựng thi thể.
Túi đựng thi thể này là do lần trước Kanzaki Rin để lại ở đây, bây giờ vừa hay có thể dùng tới, vậy nên không cần phải lãng phí.
Phương Thành cho xác vào túi và chuẩn bị đi ra ngoài.
Ở bên cạnh, Satō Hayato quan sát Phương Thành xử lý mọi việc nhanh như sấm rền gió cuốn, một lời cũng không thể chen vô được.
Phương Thành bước ra khỏi cửa, quay đầu lại nói với gã: “Còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì, đi!”
Satō Hayato nhanh chóng đưa tay lên lau những giọt nước mắt trên mặt, lon ton chạy theo.