Kanzaki Rin theo bản năng cầm lấy cây thương và cúi xuống nhìn.
Cây thương này giống như làm từ hồng ngọc, toàn thân trong suốt như pha lê rất đẹp, cầm trên tay có cảm giác hơi lạnh.
Kanzaki Rin nhớ đến con Vampire thứ hai là Kuroishi Yuto mà cô và Phương Thành đã cùng giết.
Năng lực của nó, chính là lợi dụng huyết dịch đọng lại tạo thành tinh thể như vậy.
Bây giờ năng lực này đang được Phương Thành sử dụng, vì nguyên nhân gì có thể tưởng tượng được.
Cô không truy cứu tiếp, chỉ cần biết sơ qua lý do là được, nên cũng không lập tức giết chết con quái vật, mà hỏi: “Tại sao lại muốn để tôi giết nó?”
Chủ yếu là Phương Thành muốn thí nghiệm một chút, xem liệu những con quái vật bị giết bởi những người khác, thì hắn có thể nhận được các mảnh vỡ năng lực bằng cách chạm vào xác chết hay không.
Nếu có thể, thì có quá nhiều không gian để làm việc.
Nhưng hắn sẽ không nói rõ, chỉ chắp tay ở trước ngực và than nhẹ một tiếng: “A di đà phật, bổn lừa trọc gần đây vừa mới tham gia một tổ chức bảo vệ động vật nhỏ. Phải bảo vệ động vật nhỏ, không được sát sinh.”
Có quá nhiều lời mỉa mai ở trong câu nói này, Kanzaki Rin nhìn mái tóc dày của hắn, sau đó nhìn xuống con cóc khổng lồ trên mặt đất hoàn toàn không liên quan đến động vật nhỏ.
Thực sự không biết phải trả lời như thế nào mới phải.
Nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, Ogama yếu ớt gọi: “Không ... đừng giết tôi ... những thứ tôi ăn đều là cặn bã của xã hội... đều là vì dân diệt ác...”
Kanzaki Rin nghe xong thì cười lạnh, Phương Thành còn trực tiếp đá cho nó một cái: “Mày đang lừa gạt ma quỷ à, làm gì có nhiều cặn bã xã hội để cho mày ăn như vậy. Thế nào, trước khi ăn thịt người, thì mày còn phải điều tra một chút về hộ khẩu của đối phương sao?”
Thường xuyên xảy ra những vụ án, quái vật ăn thịt người trong khu cho thuê gần đó. Nạn nhân là đàn ông, phụ nữ, trẻ em, loại người nào cũng có. Rõ ràng chính là do con yêu quái này làm, nên mới bị Kanzaki Rin dễ dàng biết được như vậy và chọn làm mục tiêu săn giết.
Tối nay nó chỉ là tình cờ chọn một tên trong băng đảng xã hội đen mà thôi.
Hơn nữa, quái vật không nhất thiết cần phải ăn thịt người thì mới có thể sống, ngoại trừ một số quái vật có nhu cầu đặc biệt như Vampire, cùng với quái vật không cần ăn, những quái vật bình thường cũng có thể sống sót bằng cách ăn thức ăn thông thường.
Nhưng như thể đó là ác ý của thiên nhiên đối với con người, hơn 90% quái vật được sinh ra với mong muốn ăn thịt người, điều này khiến chúng tấn công con người.
Một số quái vật có thể kiềm chế ham muốn của họ, trong khi những quái vật khác chọn cách tự thỏa mãn bản thân.
Loại quái vật như Ogama là con quái vật điển hình nhất, thường ẩn nấp giữa con người, siêng năng, chăm chỉ chính là phẩm chất phổ biến nhất của súc sinh.
Khi ham muốn đã tích góp đủ, chúng sẽ ra ngoài kiếm ăn vào nửa đêm.
Điều này dẫn đến không có sự tin tưởng giữa con người và quái vật, và không có khả năng chung sống hòa bình.
Nhưng chính phủ cũng khó mà hạ quyết tâm dọn dẹp lũ quái vật này, có đủ thứ trở ngại và vấn đề. Nhưng đối với nhà tư bản, thì những con quái vật này là lao động chất lượng cao, giết mấy cây rau hẹ thì tính là cái gì?
Cũng đã từng có trường hợp bọn tư bản đặc biệt tuyển mộ quái vật vào làm việc trong nhà máy, hàng tháng cung cho cấp quái vật một số người vô gia cư để chúng thỏa mãn cơn đói khát. Cuối cùng bị truyền thông tung tin ra ngoài, chính phủ không thể không tiêu diệt loại nhà xưởng quái vật này.
Nhìn thấy Kanzaki Rin giơ thương, Ogama dùng hết sức hét lên: “Đừng giết tao... tao cũng có thể gia nhập tổ chức bảo vệ động vật nh ... Tao cũng có thể bảo vệ động vật nhỏ, không đúng, tao chính là động vật, một động vật quý hiếm, chúng mày không thể giết tao!”
Kanzaki Rin: “...”
Phương Thành cũng than thở: “Cóc đại ca, không phải là tao đả kích mày, với cái tướng mạo này của mày mà cũng muốn được tổ chức bảo vệ động vật nhỏ bảo hộ sao? Tao thấy cho dù mày có đi Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ, thì cũng bó tay. Trực tiếp xóa nick rồi làm lại đi.”
Chỉ có các tổ chức bảo vệ động vật giả mạo mới bảo vệ các loài động vật có nguy cơ tuyệt chủng. Tổ chức bảo vệ động vật nhỏ thực sự của chúng tôi, tín ngưỡng duy nhất để bảo vệ động vật nhỏ chính là sự dễ thương (chỉ dành cho vật nuôi).
Ngoại hình của mày xấu như vậy, đến tư cách làm thú cưng còn không có, mà còn muốn được bảo vệ sao?
Mày là đang muốn ăn cái rắm.
Ogama sắp khóc lên: “Hu hu... bọn mày là đang kỳ thị... xấu xí thì có sao đâu... xấu xí thì không đáng sống ở trên đời này sao?”
Phương Thành thở dài: “Chúc mừng, cuối cùng thì mày cũng nhận ra chân lý, thế giới này chính là xem trọng vẻ bề ngoài.”
“Tao hận...!”
Kanzaki Rin không nghe được nữa, liền đâm một phát vào đầu của Ogama, kết thúc cuộc đời xấu xí và đáng thương của nó.
Phương Thành lúc này không hề né tránh nghi ngờ, hắn ngồi xổm xuống, rạch lồng ngực của Ogama ra và đưa tay vào sờ sờ trái tim của nó.
Đồng thời, trong lòng cũng nảy lên một suy nghĩ ở trong đầu. Sau này, nếu như gặp phải những con quái vật không có trái tim, vậy thì sẽ sờ ở đâu?
Đang suy nghĩ miên man, thì luồng nhiệt lưu quen thuộc truyền vào cơ thể dọc theo kẽ tay.
Phương Thành rất ngạc nhiên, có vẻ như những con quái vật bị giết bởi những người khác, thì mình cũng có thể sờ vào thi thể một cách vui vẻ.
Đương nhiên, cũng có thể phần lớn vết thương của con quái vật này là do Phương Thành gây ra, hơn nữa sát thương mà hắn gây ra cao hơn hẳn Kanzaki Rin nên mới có thể chạm vào nó.
Một vài dòng nhắc nhở hiện lên trong mắt.
[ năng lượng đang trong quá trình hấp thu... ]
[ sinh mệnh (mảnh nhỏ 1/3)+ 1]
[ Thuật chế da (mảnh nhỏ 1/5)+ 1]
Thu hoạch rất ít, mảnh nhỏ sinh mệnh chỉ có một mảnh, còn thuật chế da là vật gì?
Phương Thành khá thất vọng, hắn không biết là do con Ogama này quá yêu, hay là do nó bị người khác giết.
Điều quan trọng nhất là khả năng tàng hình của loại quái vật Ogama này cũng không lấy ra được. Việc này đã làm cho mong muốn đi vào nhà tắm phụ nữ của Phương Thành tan biến.
Kanzaki Rin nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Phương Thành sau khi sờ vào trái tim, nhịn không được hỏi: Cậu sờ thấy cái gì?”
Cô rất tò mò không biết Phương Thành có thể nhận được lợi ích gì từ xác con quái vật.
Phương Thành liếc cô một cái, cười nói: “Tôi mò phải một thứ tròn trịa, mềm mại, ấm áp, hơi nhô ra ngoài, ở trên người của cô cũng có nha...”
Đồng thời khi nói, ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào ngực của Kanzaki Rin.
Nhưng là còn chưa kịp nói xong.
Thì Kanzaki Rin đã rút ra cây thương và đâm một nhát về phía hắn.
“Này, này, tôi là đang nói đến trái tim. Cô đâm tôi làm gì? Chắc là do suy nghĩ không trong sáng, nghĩ bậy.”
“Hừ!”
Kanzaki Rin hừ lạnh, lấy ra máy tính bảng, gọi đến máy bay không người lái, thả một túi đựng xác xuống.
“Đứng ở đó làm gì, còn không qua đây giúp.”
“Tôi rất là mệt mỏi, không còn sức lực.”
“Tại sao cậu không mệt chết luôn đi?”
Kanzaki Rin không còn cách nào khác, đành phải tự mình bỏ xác chết vào trong túi đựng xác, than thở nói: “Cậu dùng súng ngược lại thật thoải mái. Cũng may là tôi có một người bạn ở Cục giúp đỡ, nếu không vết thương do súng bắn cũng không biết phải giải thích như thế nào.”
Phương Thành nhìn cô đang bận rộn, đột nhiên hỏi: “Cô thường xử lý xác của những con quái vật này như thế nào?”
Kanzaki Rin thản nhiên trả lời: “Đưa đến Cục giải quyết tai họa, có pháp y của khoa giám định đặc biệt phụ trách xử lý. Cậu hỏi cái này để làm gì?”
“Thì ra là vậy.”
Phương Thành sờ cằm suy tư: “Khoa giám định của mấy người, hiện tại có muốn nhận nhân viên tạm thời hay không?”
“Không có nhận tạm thời, chỉ nhận nhân viên chính thức.”
“Vậy cô nói tôi đi xin việc, liệu có được hay không?”
Kanzaki Rin cuối cùng cũng hiểu Phương Thành muốn làm gì, quay lại nhìn hắn với nụ cười châm chọc: “Có thể chứ, đầu tiên là cậu phải thi đậu vào khoa Y của đại học Tokyo. Sau khi tốt nghiệp, thì đến làm việc trong ban ngành của chính phủ 5 năm. Trong khoảng thời gian này, không có bị ghi chép lại tật xấu nào, thì có khả năng sẽ nộp đơn thành công.”
Nhưng trong tiềm thức có ý chính là cậu là đang muốn đánh rắm. Sớm từ bỏ mưu đồ này đi.
Nhưng Phương Thành vẫn không bỏ cuộc, sẽ tuyệt biết bao nếu hắn có thể lẻn vào trong và xem xét các khoa. Mỗi ngày đều trốn trong nhà xác để chạm vào tử thi mỗi ngày?
Với quy mô và quyền hạn của Cục giải quyết tai họa, số lượng xác quái vật được thu thập mỗi ngày chắc chắn là một con số khổng lồ.
Vì vậy, hắn lại hỏi: “Vậy tôi giả vờ làm một người giao đồ ăn rồi lẻn vào, có thể làm được không?”
Kanzaki Rin tức giận trợn mắt trừng hắn: "Đừng có mà nằm mơ, trình độ an ninh của khoa giám định định còn cao hơn cả kho vũ khí. Cậu nếu dám lẻn vào, trước tiên sẽ bị tra tấn cho đến chết. Nếu muốn chết thì về nhà chết một mình đi, đừng có nghĩ lôi tôi xuống nước.”
Sau khi chung một chỗ với Phương Thành một thời gian dài, công lực đấu khẩu của Kanzaki Rin ngày càng cao hơn.
Xem ra con đường trà trộn vào Cục đã bị chặn lại, nhưng không thành vấn đề, chỉ cần tư tưởng không giảm sút, thì luôn có nhiều cách hơn khó khăn.
Phương Thành lập tức nghĩ ra cách khác, nếu con đường làm quan chức không được, thì mình tự làm, bỏ tiền ra chợ đen mua thi thể về.
Nhưng tiền sẽ lấy ở đâu ra?
Đôi mắt của Phương Thành đột nhiên rơi vào Kanzaki Rin.
Kanzaki Rin cảm thấy khó chịu trước cái nhìn của Phương Thành: “Cậu nhìn tôi làm gì?”
Phương Thành nở một nụ cười gần gũi: "Rin-chan, tôi có một ý nghĩ lớn mật muốn bàn bạc với cô.”
Một câu ‘Rin-chan' trực tiếp khiến Kanzaki Rin nổi da gà.