Iemitsu Mirai đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve ngực, hít thở sâu, nỗ lực làm dịu đi sự lo lắng của mình.
Nhưng phương pháp này chẳng có tác dụng gì, tim vẫn thình thịch thình thịch đập không ngừng.
Sắp tới!
Người kia sắp tới!
Lần đầu tiên thật sự rất hồi hộp!
Mirai lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên đến chận nam sinh trước cổng trường học khác.
Mặc dù đã tra vô số hướng dẫn trên mạng trước khi đến, nhưng nước đến chân vẫn hồi hộp muốn chết.
Nàng dùng hai tay vỗ vỗ mặt, tự cổ vũ tinh thần: “Tương lai không thành vấn đề, mi có thể làm được, phải để lại ấn tượng tốt cho đối phương."
Lúc nghe thấy tiếng bước chân, Iemitsu Mirai hít sâu vài cái, nở một nụ cười hoàn mỹ đã luyện tập nhiều lần vào đêm qua, sau đó nhảy ra khỏi chỗ ẩn nấp, chào hỏi người kia: “Hey, lại gặp..."
- Bốp!
Iemitsu Mirai còn chưa nói hết câu, đã bị Phương Thành đánh cho đo đất.
"Ối..."
Nàng ngã rầm trên mặt đất, trước mắt bay đầy sao, đầu óc trống rỗng.
Ôi? Tôi bị đánh? Vì sao?
Phương Thành mới nhận ra không phải có người đánh lén mình, mà là một nữ sinh cao trung xinh đẹp, trông khá quen thuộc.
Cũng may chỉ là phản ứng vô thức, không dùng lực, nếu không chắc chắn nữ sinh này đã bầm mặt.
"Không sao chứ?"
Phương Thành kéo Iemitsu Mirai từ dưới đất lên, giúp phủi bụi trên người nàng: “Đừng có đột ngột nhảy ra như thế, giật cả mình."
"Dạ, em xin lỗi!"
Iemitsu Mirai tỉnh hồn lại vội vàng xin lỗi: “Lần sau không dám."
"Không có việc gì thì về nhà, đừng lang thang ở bên ngoài."
Phương Thành nói xong câu này bèn xoay người bước đi, chuồn lẹ, tránh để bị ăn vạ.
Còn chưa đi hai bước đã cảm thấy bị níu lại, nhìn lại thì Iemitsu Mirai đã đuổi theo níu kéo cặp sách của hắn.
Phương Thành nghi hoặc: “Còn có việc sao?"
Iemitsu Mirai chỉ cảm giác vẻ ngoài hoàn hảo được thiết kế tỉ mỉ của mình đã hoàn toàn bị phá huỷ.
Càng khiến cho nàng sửng sờ là nam sinh này đã quên nàng.
"Là em đây, Iemitsu Mirai, anh không nhớ em sao? Đêm hôm đó..."
Iemitsu Mirai hoa chân múa tay vui sướng, nhanh chóng kể lại mọi chuyện, Phương Thành lúc này mới nhớ: “Thì ra là em, đêm hôm đó cô khóc đến mức khắp mặt toàn là nước mắt nước mũi, ai mà nhớ được em trông như thế nào ra sao."
Iemitsu Mirai lập tức xụ mặt xuống, xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Nàng còn tưởng đêm hôm đó mình ở trong mắt của Phương Thành là mỹ nữ dũng cảm cơ trí.
Không nghĩ tới ngược lại bị nhớ kỹ mặt xấu nhất.
Ôi... thật là mất mặt, muốn chết quá đi.
Phương Thành đánh giá Iemitsu Mirai, nàng mặc đồng phục học sinh của trường khác, da trắng mặt xinh, trẻ trung xinh đẹp, còn tết hai đuôi ngựa.
Hắn mỉm cười: “Làm sao em tìm được anh? Đừng nói với anh là trùng hợp, nói sạo sẽ bị phải đánh đòn."
Iemitsu Mirai không chú ý tới nụ cười của Phương Thành khá lạnh.
Trong tình cảnh Cục giải quyết tai hoạ xuất hiện nội gián, còn có kẻ nặc danh tố cáo ẩn núp trong bóng tối, một nữ sinh cấp ba sao có thể tìm thấy mình giữa biển người mênh mông?
Điều này không khỏi làm cho người ta nghi ngờ, lẽ nào chiến thuật câu phú bà lại thành công?
Iemitsu Mirai lộ vẻ ngượng ngùng, cười: “Em nhớ dáng vẻ của anh, nên nhờ người khác tìm anh, không nghĩ tìm được nhanh như vậy."
Thật ra còn lâu mới đơn giản như vậy, nhưng Iemitsu Mirai sợ hù Phương Thành, cho nên không dám nói tường tận.
"Thì ra là thế."
Phương Thành xích lại gần hơn trong khi nói chuyện, đạt đến khoảng cách chỉ cần vươn tay là có thể đánh ngã nàng: “Vậy em biết thân phận của anh?"
Iemitsu Mirai không hề nhận ra ý đồ của Phương Thành, ngược lại có hơi ngượng ngùng bởi vì hắn tới gần.
Ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên người của Phương Thành, điều này làm cho Iemitsu Mirai có loại xung động, muốn nhào tới liếm.
Nàng cố nén xung động, nhìn chung quanh, khẽ nói: “Anh là thực tập sinh của Cục giải quyết tai hoạ?"
Phương Thành gật đầu, lúc hành động chung với Kanzaki Rin, nàng để Phương Thành giả thành thực tập sinh của Cục.
Iemitsu Mirai hưng phấn quơ quả đấm nhỏ, trong mắt tràn ngập những ngôi sao: “Ban ngày là học sinh, đêm đến lại là người chấp pháp đả kích tà ác, giống y như trong manga, lợi hại quá đi!"
Phương Thành trong nhất thời không phân biệt được cô bé này rốt cuộc là diễn giỏi, hay chỉ đơn thuần là một em gái mới lớn chưa trải sự đời.
Hắn hỏi: “Em đến tìm anh làm gì? Không biết thực tập sinh có điều lệ bảo mật sao? Lỡ thân phận của anh bị bại lộ, em gánh nổi sao?"
Liên tục 3 vấn đề, cái sau nghiêm trọng hơn cái trước, giọng điệu của Phương Thành cũng càng lúc càng nghiêm khắc.
Iemitsu Mirai giật nảy mình, vội vàng chắp hai tay cúi thấp đầu nói xin lỗi: “Xin lỗi! Em chỉ muốn tìm anh để cảm ơn anh đêm hôm đó đã cứu em, không biết sẽ có hậu quả nghiêm trọng như vậy, ôi... em xin lỗi."
Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Iemitsu Mirai, Phương Thành dịu giọng lại, mỉm cười nói: “Muốn cảm ơn anh... em có tiền không?"
Iemitsu Mirai ngẩn ngơ: “A? Em... em không có."
Nàng vì phạm sai lầm nên bị mẹ trừ sạch tiền tiêu vặt mấy tháng, hiện tại chỉ có thể vay nợ sống qua ngày.
Nụ cười của Phương Thành lập tức biến mất: “Không có tiền, không có tiền em nói cái éo khụ khụ... không có tiền em lấy cái gì cảm ơn anh, chẳng lẽ cảm ơn suông? Tốt xấu gì mua chút hoa quả."
Iemitsu Mirai hoảng hốt nói: “Em… em giờ không có tiền, nhưng ngày mai em sẽ có, anh muốn bao nhiêu, ngày mai em đưa anh được không?"
Nếu để người không biết chuyện nghe được lời này, còn tưởng rằng Phương Thành là lưu manh trấn tiền tiền tiêu vặt của tiểu nữ sinh.
Phương Thành khoác khoác tay: “Thôi bỏ đi, chỉ đùa với em thôi, bye."
Chứng kiến Phương Thành muốn đi, Iemitsu Mirai vội vã kéo hắn lại: “Ngày mai em mời anh ăn cơm, anh muốn ăn cái gì cũng tuỳ anh, coi như là cảm ơn."
Cơm nước xong thuận tiện đi xem phim không quá đáng chứ? Xem phim xong lại đi công viên cũng rất hợp lý?
Một vòng biến hai người thành bạn bè chắc không thành vấn đề?
Iemitsu Mirai cũng không nhịn được mưu sâu kế hiểm của bản thân -- quá tuyệt vời, ta đúng là một thiên tài.
"Ăn? Ngày mai hẵng nói."
Phương Thành gạt tay nàng ra, chuẩn bị rời đi, chần chừ nữa thì siêu thị giảm giá đóng cửa mất.
"Chờ một chút!"
Iemitsu Mirai do dự lấy ra smartphone: “Có thể... thêm bạn được không?"
Phương Thành liếc nhìn máy bay không người lái đằng xa, lấy smartphone ra trao đổi địa chỉ mail và tài khoản mạng xã hội.
...
Sau khi tách khỏi Phương Thành, Iemitsu Mirai vội nhìn vào tài khoản mạng xã hội của Phương Thành.
Nhìn tư liệu, Iemitsu Mirai rất hưng phấn, không hề chú ý tới việc có mấy người đàn ông lực lưỡng mặc vest đang âm thầm tới gần.
Đợi đến lúc Iemitsu Mirai tỉnh táo lại, đã bị mười người đàn ông mặc vest bao quanh.
Nàng nhìn chung quanh một chút, cau mày nói: “Các người đi xa một chút."
"Dạ, Đại tiểu thư!"
Một người đàn ông gật đầu, ra lệnh qua bộ đàm: “Tản ra."
Những người đàn ông mặc vest lập tức mở rộng vòng vây, từng người đều là như sói như hổ, dùng ánh mắt như nhìn tội phạm, cảnh giác nhìn chằm chằm từng người đi ngang qua.
Iemitsu Mirai thầm thở phào nhẹ nhõm, còn may vừa nãy bảo những vệ sỹ này đứng cách nình thật xa, nếu để cho bọn họ chứng kiến mình bị đấm cho ngã sấp mặt, nhất định sẽ xảy ra xung đột với anh ấy.
Rất nhanh sau đó, một chiếc xe hơi chống đạn cao cấp khá dài dừng ở trước mặt của Iemitsu Mirai.
Từ trên xe bước xuống một cô gái có tuổi tác xấp xỉ Iemitsu Mirai, cô ấy rất xinh đẹp, lại ăn mặc trang phục của hầu gái.
Người hầu gái có ánh mắt rất lạnh, khí chất như sương, đôi môi anh đào không để lộ chút xao động nào.
"Tiểu thư, phu nhân bảo tôi đưa cô trở về."
"Biết rồi."
Iemitsu Mirai cúi đầu tiến vào trong xe.
Nàng lúc đầu rất ghét loại phô trương này, nhưng lần trước sau khi vì một mình chạy ra ngoài chơi bị quái vật bắt đi, nên không còn cớ từ chối vệ sỹ do mẹ sắp xếp, hơn nữa buổi tối cũng không thể ra ngoài, phải về nhà.
Đợi hầu gái lên xe, Iemitsu Mirai lập tức nhào tới trên người nàng, thân mật cọ xát: “Haruyuki, cho mình mượn ít tiền có được không?"
"Tiểu thư, cô đã nợ tôi 150.000."
"Vậy làm tròn luôn đi, cho mình mượn thêm 850,000 nữa."
"Tôi sẽ báo với phu nhân."
...
Sau khi Phương Thành về đến nhà, còn chưa kịp làm cơm đã nhận được điện thoại của Kanzaki Rin: “Đến sân huấn luyện một chuyến."
Phương Thành không làm cơm nữa, lái chiếc mô tô lấy được lần trước, tới sân huấn luyện.
Hắn nhớ Kanzaki Rin vẫn thiếu mình một bữa thịt quay và một bữa lẩu, lúc này không ăn, thì còn đợi khi nào.
Sau khi đến sân huấn luyện, trình giấy thông hành do Kanzaki Rin đưa cho hắn, cà thẻ vào cửa, đi thang máy tiến vào tầng thấp nhất.
Mới bước ra từ thang máy, Phương Thành lập tức kêu lên: “Á đù!"