Mục lục
Ta Bị Vampire Cắn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân phận thật của cố chủ là Morishita Yamato, học sinh của học viện Kashima, đội trưởng của clb bóng rổ.

Cái tên này khiến Phương Thành cảm thấy nằm trong dự liệu, cũng bất ngờ.

Hắn đã sớm đoán được Morishita Yamato sẽ không nhịn nhục cho qua dễ dàng như vậy, chắn chắn sẽ tìm cơ hội lén lút trả thù mình.

Nào ngờ gã nén nhịn đến tận giờ.

Bất ngờ là hắn không nghĩ Morishita Yamato sẽ thuê người giết mình.

Mâu thuẫn giữa hai người đương nhiên là có, Phương Thành đánh Morishita Yamato no đòn ngay trước mặt bạn gái và đàn em của gã, loại sỉ nhục này thì bất cứ người đàn ông nào cũng không thể chịu đựng được, huống hồ là loại khỉ đột chưa tiến hoá hung hăng như Morishita Yamato.

Nhưng mâu thuẫn như vậy, thực sự nghiêm trọng đến mức giết người?

Phương Thành không thể nào hiểu được mạch não của Morishita Yamato, đồng thời cũng mơ hồ cảm thấy được có gì đó không ổn, nếu gã có thể nhịn đến giờ, theo lý oán hận càng ngày càng nhỏ mới đúng, sao lại còn thuê người giết mình?

Chẳng lẽ gã là loại người càng nhẫn nhịn càng oán hận, càng nghĩ càng thua thiệt?

Lúc Takeyamasuke nói lời đe dọa với Asaka Myōe, Phương Thành cũng đã đoán được xác suất lớn là Morishita Yamato rồi, hiện tại chỉ xác nhận, tránh để đoán sai.

Hắn không thông báo cho Kanzaki Rin, cũng chính bởi vì nguyên nhân này -- nàng không đời nào đồng ý Phương Thành đi trả thù Morishita Yamato.

Không phải hắn quan tâm đến con khỉ đột cơ bắp, mà là Kanzaki Rin không hy vọng Phương Thành vì vậy bại lộ thân phận, cho nên hắn nhất định sẽ ngăn cản.

Nhưng chuyện mà Phương Thành muốn làm, ý kiến râu ria của phú bà, với hắn mà nói chính là gió thoảng bên tai.

"Bà chủ, ta muốn biết bối cảnh gia đình của Morishita Yamato, bao nhiêu tiền?"

Phương Thành hét lên trong nhà của Gekkō Hoshiki.

Giọng nói không vui của Gekkō Hoshiki truyền tới: “100,000!"

"Đời trước của cô chết nghèo sao? Sao không đi cướp đi? Có muốn tôi giúp cô đi nghiên cứu địa hình của ngân hàng trước không."

Hắn chỉ hỏi một câu mà thôi, loại chuyện điều tra bối cảnh gia đình của Morishita Yamato chính hắn có thể hoàn thành.

Gian thương này trả giá, thực sự vô sỉ.

"Ha hả, thiếp thân có quyền tự do tăng giá, quý khách không nên kích động, có thể không làm vụ làm ăn này, nếu như không có chuyện gì thì mời tới quầy hàng tính tiền."

Gekkō Hoshiki trực tiếp tiễn khách.

Nàng đã xác định, thằng ôn này chính là một khách hàng thấp kém, làm ăn với hắn chính là lãng phí thời gian.

Phương Thành cũng ý thức được Gekkō Hoshiki không chào đón chính mình, không nhiệt tình như ban nãy.

Doanh nhân kiểu gì mà chả hiểu nguyên tắc lãi nhỏ mà quay vòng nhanh, sớm muộn gì cũng phá sản.

Phương Thành yên lặng dựng thẳng ngón tay giữa về phía phòng nhỏ, nhưng sau đó xoay người rời đi.

Bên trong phòng nhỏ, một mỹ nhân mặc ki-mô-nô, phong tình vạn chủng đang tức giận đến giậm chân: “Thằng ôn này lại dám nguyền rủa tôi phá sản, tức chết tôi rồi."

Người nguyền rủa nàng phá sản có thể xếp hàng từ Tokyo đến Hokkaido, nhưng duy chỉ đến từ thằng ôn chiếm được lợi còn khoe mẽ này nói ra, đặc biệt khiến người ta nổi điên.

Đương nhiên Phương Thành cũng không hề nói ra, nhưng hắn cố ý nghĩ như vậy trong đầu, chính là cho Gekkō Hoshiki nhìn.

"Tức chết tôi rồi! Tức chết tôi rồi!"

Trong lúc Gekkō Hoshiki dùng chân giẫm sàn nhà rầm rầm rầm, Phương Thành đang bước trong sân cũng vô cùng khó chịu.

Hắn chủ yếu là khó chịu Morishita Yamato.

Thằng ngốc não phẳng này bỏ ra 100,000 tìm người lấy mạng của Phương Thành.

Kết quả trải qua tầng tầng lớp lớp trung gian, đến trong tay của Takeyamasuke cũng chỉ còn lại 8,000.

Thằng ngốc này, mày trực tiếp đưa tiền cho tao, tao để cho màyđâm mấy đao không phải là xong sao?

Đâm dao 40,000, đại đao 80,000, đao đầu tiên có ưu đãi, đao thứ hai có chiết khấu, đao thứ ba nửa giá, đao thứ tư còn có thể bonus mày một đao.

Đích thân ra tay còn có thể tăng cường cảm giác chân thực và cảm giác báo thù, hơn nữa không có chênh lệch giá do trung gian.

Giờ thì hay rồi, người giết không chết còn tốn tiền, bị trung gian ăn hết, quả thật là mất trắng.

Phương Thành hùng hùng hổ hổ đi tới quầy giao tiền.

Cô gái nhận tiền, còn tặng cho Phương Thành một món quà nhỏ trang trí hình con mèo, cười híp mắt nói: “Cảm ơn quý khách chiếu cố, hoan nghênh lần sau trở lại."

Phương Thành nhìn tai mèo nhích tới nhích lui trên đầu của cô gái, bỗng nhiên từ phía sau lưng móc ra một cây cỏ đuôi chó, lắc tới lắc lui ở trước mặt nàng, trong miệng còn phát ra tiếng 'Meo meo'.

Cái này vừa mới được hái trong vườn, rất giống gậy đùa mèo.

Cô gái lộ ra đôi mắt cá chết, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Quý khách, ngài coi tôi thành cái gì?"

Phương Thành liếc ngực của nàng một cái: “Cô gái tai mèo ngực chưa nở."

Cô gái chú ý tới ánh mắt của Phương Thành, biểu tình hơi giận, dương nanh múa vuốt: “Tôi cào ngài chưa?"

Phương Thành nở nụ cười: “Cho tôi sờ điểm nhạy cảm của cô một cái, tôi để cô cào."

Nàng yên lặng cầm smartphone: “Alo, xin hỏi là cảnh sát phải không? Nơi này có người đang quấy rối tình dục..."

"Stop!"

Phương Thành bỏ lại cỏ đuôi chó, xoay người rời khỏi.

"Xin quý khách đi thong thả, hoan nghênh lần sau trở lại."

Cô gái nói bằng giọng vô hồn, đợi sau khi Phương Thành rời khỏi Nhà hàng Izakaya, nàng để smartphone xuống, đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng chậm rãi rơi xuống cỏ đuôi chó bị quạt gió thổi đung đưa không ngừng, nhìn chăm chú không nhúc nhích.

Một chiếc đuôi mèo mảnh mai trắng như tuyết vươn ra từ sau lưng nàng, vỗ nhẹ vào mặt quầy.

...

Mười mấy phút sau khi Phương Thành tiến vào Nhà hàng Izakaya, Asaka Myōe cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.

Nàng đã đến con đường hoa này mấy lần, nhưng bao lâu nay không biết nơi này có một Nhà hàng Izakaya, chút ấn tượng cũng không có.

Hơn nữa nàng đứng ở cửa Nhà hàng Izakaya lâu như vậy, người đi đường qua lại nhiều như vậy, lại không ai nhìn sang hướng này.

Asaka Myōe không phải là một cô gái tự luyến, nhưng nàng cũng biết mình rất xinh đẹp, ngực... ngực cũng rất lớn, rất thu hút ánh mắt của người khác, thường hay bị quấy rối.

Hiện tại không ai quan tâm, lại khiến nàng cảm thấy sợ run lên, nhất là liên tưởng đến ban nãy Phương Thành trở ra, cánh cửa của Nhà hàng Izakaya tự động đóng lại.

Không trách nàng suy nghĩ nhiều, ở trong thế giới quái vật hoành hành này, chút dị thường cũng sẽ khiến người ta liên tưởng vô cớ, đề cao cảnh giác.

Người không có ý thức này, sớm đã bị đào thải.

"Phương-kun... sẽ không xảy ra chuyện chứ?"

Asaka Myōe lo lắng đến mức cô thường xuyên nhìn lên cửa Nhà hàng Izakaya.

Rốt cục nàng nhịn không được, lúc đi tới muốn mở rộng cửa ra xem, nhưng cửa phòng đột nhiên mở ra, Phương Thành đi ra, suýt chút nữa đụng vào nàng.

"Cậu muốn làm gì?"

Phương Thành kỳ quái nói: “Lo lắng cho an nguy của tớ hở?"

Asaka Myōe vội vã phủ nhận: “Không có, không có, chỉ là tò mò, muốn vào nhìn một cái."

"Lúc nói láo mặt đừng đỏ như vậy, đi."

"..."

Asaka Myōe yên lặng ngồi trên mô-tô, được Phương Thành chở rời khỏi con đường hoa, trên đường đi đầu óc có chút trống rỗng.

Gần đây áp lực càng lúc càng lớn, nàng hỉ có thể dùng trạng thái uể oải này để tự tê liệt mình.

Lúc đi ngang qua một ngã tư, Phương Thành bỗng nhiên phanh gấp.

Asaka Myōe không kịp đề phòng, bèn va vào sau lưng của Phương Thành.

"A!"

Nàng hai tay che ngực kinh hoàng hét lên.

Phương Thành cũng giật mình quay đầu nhìn nàng, hai người nhìn nhau không nói gì.

Trong lúc Asaka Myōe cho rằng Phương Thành muốn đổi chủ đề, bèn nghe được hắn nói rằng: “Asaka, có phải cậu không mặc áo ngực hay không?”

"Phương-kun, cậu thật đáng ghét!"

Asaka Myōe đỏ bừng cả khuôn mặt, đánh mạnh vào bả vai của Phương Thành.

Giờ nàng đúng là dở khóc dở cười, con người này thực sự trở nên rất đáng ghét, sao có thể nói như vậy với con gái cơ chứ.

Phương Thành tỉnh queo xuống xe: “Tớ chỉ nhắc nhở cậu lớn quá, chờ tớ ở đây."

Hắn đi về phía một ATM bên đường, Asaka Myōe vẫn còn đỏ mặt xấu hổ, chỉ có thể dùng một loại ánh mắt chán nản khi nhìn đứa em trai không ra gì nhìn hắn chằm chằm, nỗ lực làm ra dáng vẻ hung hăng.

Phương Thành trước tiên lấy ra chi phiếu của Takeyamasuke trong ví tiền, tránh cho đêm dài lắm mộng, tiền trong sổ tiết kiệm chỉ có thể đợi ngày mai hẵng lấy.

Lấy hết tiền xong, Asaka Myōe đã vô lực duy trì dáng vẻ hung dữ đáng yêu, hai tay ôm ngực không nói lời nào.

Phương Thành lại ngồi trên xe, nhìn ATM đằng xa, bỗng nhiên nói: “Tớ vừa chặn được một vụ cướp ngân hàng."

Asaka Myōe đang thất thần thì kinh hãi hỏi: “Phương-kun, sao cậu làm được?"

Phương Thành thở dài một tiếng: "Khả năng tự chủ mạnh mẽ."

Asaka Myōe: “..."

Nàng cảm giác mình đã không theo kịp suy nghĩ của Phương Thành.

Phương Thành nhanh chóng đưa Asaka Myōe về nhà, là khu cho thuê theo nhóm, toà kiến trúc đơn độc, hoàn cảnh tốt hơn so với chỗ ở nhỏ bé của Takeyamasuke một chút.

Lúc đầu đưa tới cửa là được, nhưng Phương Thành không lên tiếng, Asaka Myōe cũng không lên tiếng, liền trực tiếp đưa tới nhà.

May mắn đây là tiểu thuyết đàng hoàng, nếu không... cuối cùng e rằng phải đưa thẳng lên giường.

Asaka Myōe móc ra chìa khoá muốn mở cửa, kết quả cửa đột nhiên mở, một cô gái trẻ chải tóc đuôi ngựa vội vã bước ra.

Lại là Nanmiya Saya.

"Là mày! !"

Lúc Nanmiya Saya nhìn thấy Phương Thành, nhất thời sửng sốt.

- Rầm!

Lúc nàng ngây người, Phương Thành cũng đã tiên phát chế nhân, hạ gục nàng bằng một cú đấm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK