Tốc độ ăn cơm của Phương Thành thường rất nhanh, nhưng chưa bao giờ nhanh như lần này.
Kanzaki Rin mới gắp được mấy miếng mì udon thì Phương Thành đã táp sạch cả mì lẫn nước, đồng thời còn tai cả con mực nướng và takoyaki.
Đừng nói ông chủ sạp mà cả Kanzaki Rin đã quen nhìn Phương Thành ăn cực nhanh, cũng giật bắn cả mình.
"Cậu ăn nhanh như vậy làm gì? Đâu có ai giành ăn với cậu..."
Phương Thành lau miệng đứng lên, liếc nhìn nàng nói: “Đừng mè nheo nữa, nó bắt đầu di động rồi."
"Cậu nói cái gì... khụ khụ..."
Kanzaki Rin giật mình, nên không cẩn thận bị sặc.
Phương Thành đã xoay người rời đi, Kanzaki Rin che miệng đứng dậy đuổi theo, chưa chạy hai bước đã quay đầu lại, móc ra một tờ tiền ACU đặt lên bàn: “Không cần thối lại."
Ông chủ cầm tờ tiền lên nhìn, lập tức nói: “Khoan đã, còn thiếu..."
Ngẩng đầu lên nhìn thì đôi cẩu nam nữ đã chạy mất dạng.
...
Hai người vội vã trở lên xe, Kanzaki Rin nổ máy xe rồidựa theo phương hướng do Phương Thành nói để đuổi theo.
Lúc này nàng mới rảnh rỗi dò hỏi: “Cậu phát hiện mục tiêu lúc nào?"
Phương Thành vừa tập trung tinh thần truy tìm mùi máu tươi nồng nặc trong không khí, vừa đáp: “Ngay lúc xuống xe."
Kanzaki Rin giật mình quay đầu nhìn hắn: “Vậy sao cậu còn đi ăn mì?"
Phương Thành vội nhắc nhở: “Nhìn đường nhịn đường, cô đừng nhìn tôi."
Kanzaki Rin truy hỏi đến cùng: “Tại sao không nói sớm với tôi, còn ăn uống gì hả?"
Nói sớm với cô thì tôi còn có thể ăn bữa này sao?
Phương Thành đương nhiên không kích động cô ta như thế, chỉ đáp: “Nó luôn không nhúc nhích, nên tôi có chút khẩn trương, ăn tô mì nên thư giãn một chút."
Tôi tin cái đầu cậu á! !
Kanzaki Rin suýt chút nữa văng tục, thằng khốn này rõ ràng muốn thừa cơ ăn chùa mình thêm một bữa, sợ mình không đồng ý nên mới cố ý không nói.
Chỉ thương cho tiền cơm của mình, nhưng thậm chí không ăn được mấy miếng mì nóng hổi.
Sao có thể nhẫn nhịn!
Kanzaki Rin tức giận đạp mạnh cần ga, xe lao như tên bắn trong con phố không mấy rộng rãi.
Phương Thành sợ đến mức toàn thân căng cứng, luôn miệng kêu lên: “Cô chạy đi đầu thai à, chậm lại! Chậm lại đi!"
Kanzaki Rin cuối cùng vẫn dừng phóng xe như điện xẹt, bởi vì hai người cách không xa con Vampire mà Phương Thành phát hiện, lái nhanh quá lỡ phóng tới trước mặt vampire thì toi.
Phạm vi khứu giác của Phương Thành trong khoảng khoảng 1km, mà đối phương hiện cách 700-800m, đang nhanh chóng áp sát đối tượng.
Phương Thành không chắc đối phương đã phát hiện ra mình hay chưa, nhưng chỉ cần bảo đảm sẽ không thoát khỏi phạm vi khứu giác là được.
Chuyện lế tiếp cứ giao cho Kanzaki Rin là được.
3 ngày nay, lúc Phương Thành đang tiến hành đặc huấn, Kanzaki Rin cũng không phải là không làm gì.
Cô ngoại trừ lập ra sách lược, còn mua sắm lượng lớn trang bị, dùng để đối phó với đủ loại tình huống phát sinh.
Chỉ thấy cốp xe tự động mở ra một khe hở rộng bằng bàn tay, rồi sau đó mấy chiếc máy bay không người lái thể tích cỡ chú chim nhỏ bay ra khỏi đó, lướt qua ô tô hướng bay rất nhanh về phía trước.
Đây là máy bay không người lái mini mà bộ đội đặc chủng sử dụng, tác dụng duy nhất chính là điều tra, sở hữu ưu điểm như không tiếng ồn và quang học nhiều màu, dùng mắt thường rất khó phát hiện.
Dưới sự nhắc nhở của Kanzaki Rin, Phương Thành lấy một chiếc máy tính bảng từ ghế sau, sau khi mở ra, trên màn hình hiển thị chính là hình ảnh được truyền từ máy bay không người lái vào thời điểm hiện tại.
Ngoại trừ hình ảnh hiện tại, còn có mô hình 3D được xây dựng bằng máy bay không người lái quét hình cảnh vật chung quanh, cho phép người dùng nắm bắt chính xác tình hình xung quanh.
Kanzaki Rin phải lái xe, nên việc điều khiển chiếc máy bay không người lái chỉ có thể giao cho Phương Thành.
May mà hệ thống điều khiển đơn giản, nên chỉ cần đọc sơ hướng dẫn là hiểu.
Phương Thành để máy bay không người lái bay đến vị trí được xác định bằng khứu giác của mình.
Đồng thời hắn còn phải kiểm soát tốc độ lái của Kanzaki Rin, nếu mùi máu tươi trở nên nồng nặc, như vậy khoảng cách của song phương đang rút ngắn, nếu như mùi vị trở nên nhạt nhẽo, khoảng cách của song phương chính đang kéo dài.
Mức độ này cần Phương Thành tập trung mới có thể làm được.
Máy bay không người lái rất nhanh bay tới vị trí chỉ định, khóa được vài mục tiêu khả nghi, đều là xe cộ đang phóng nhanh trên đường.
Dùng máy bay không người lái tới gần quan sát thì nhanh chóng loại trừ rất nhiều xe cộ, cuối cùng khóa được một chiếc xe hơi màu đen, trên xe chỉ có tài xế.
Người này ngồi trong xe còn đội mũ lưỡi trai, kính râm khẩu trang, mặc áo khoác rất dầy, thậm chí ngay cả đôi tay đang cầm tay lái cũng đeo bao tay.
Không cần đoán, chỉ nhìn sơ thôi Phương Thành cũng xác định kẻ này là Vampire.
Ban ngày ăn mặc kín mít như thế, chỉ cần không phải kẻ mù đều sẽ cảm thấy có vấn đề.
"Tìm ra rồi!"
Phương Thành để máy bay không người lái tiến vào hình thức truy tung tự động, khoá chặt chiếc xe màu đen.
Kanzaki Rin cố nén kích động đưa đầu ra nhìn, mở miệng hỏi: “Nó phát hiện chúng ta rồi sao?"
Phương Thành nhìn hình ảnh truyền về từ máy bay không người lái, suy nghĩ rồi đáp: “Chắc là không, tôi không có phát hiện mục tiêu dấu hiệu vội vàng nào cả, tốc độ xe cũng không tăng lên."
Nhưng vì phòng ngừa tình huống xấu nhất, Phương Thành vẫn để Kanzaki Rin giảm tốc độ xe, thoát khỏi phạm vi khứu giác.
Dù sao máy bay không người lái đã khóa được vị trí, không cần phải dựa vào khứu giác của Phương Thành nữa, áp sát quá gần rất dễ dàng bại lộ.
Xe của vampire rời khỏi khu vực thành thị, sau khi xuyên qua mấy thị trấn nhỏ, bèn tiến vào vùng ngoại thành dân cư thưa thớt.
Ven đường có thể nhìn thấy không ít toà nhà bị bỏ hoang, dưới sự uy hiếp ở kinh tế và quái vật, thanh niên đều đồng loạt chuyển nhà vào thành thị, những nơi này chỉ còn là nhà cho người già neo đơn và người vô gia cư.
Khoảng cách từ khu vực thành thị đến ngoại ô cũng không ngắn, mãi đến lúc mặt trời thì chiếc xe hơi màu đen mới tiến vào một kho hàng bỏ hoang.
Máy bay không người lái bật chế độ hồng ngoại ngay lập tức theo sát vào trong.
Kanzaki Rin dừng xe ở ven đường, cùng Phương Thành cùng nhau quan sát truyền hình ảnh.
Vampire bước xuống xe, bước đến mở ra cốp sau, bên trong lại là một nữ sinh cấp 3 bị trói tay chân và miệng nhét giẻ.
Nữ sinh cấp 3 hoảng sợ không ngừng run lẩy bẩy, nhưng vẫn bị Vampire lôi ra khỏi cốp sau.
Phương Thành và Kanzaki Rin đều cho rằng sẽ nhìn thấy cảnh tượng xin tí huyết dã man, nhưng không ngờ Vampire chỉ xách ả ta vào chỗ sâu trong nhà kho.
Máy bay không người lái theo sau từ xa, không dám áp sát quá gần, dù cho sở hữu ưu điểm không tiếng ồn và quang học nhiều màu thì cũng rất có thể bị Vampire với cảm quan bén nhạy phát hiện.
Vampire xách nữ sinh cấp ba, lại lấy ra 2 túi thức ăn lớn từ ghế sau xe, đi đến một căn phòng khoá chặt trong kho hàng.
Gã lấy ra chìa khoá mở cửa phòng, ném nữ sinh cấp 3 và cả 2 túi thức ăn vào trong, sau đó mới chậm rãi bước vào, khóa cửa phòng lại.
Trong vài giây ngắn ngủi khi cánh cửa được mở ra, qua hình ảnh truyền về từ máy bay không người lái, có thể nhìn thấy trong phòng có cả đống người chen chúc.
Phương Thành và Kanzaki Rin hai mặt nhìn nhau.
Vốn tưởng rằng Vampire này chỉ thuận tay bắt nữ sinh cấp ba để xin tí huyết.
Không ngờ gã còn nuôi cả người sống, để có thể duy trì nguồn cung cấp thức ăn liên tục.
Không đến 2 phút, Vampire bèn bước ra khỏi phòng, trong tay kéo theo một cái xác nữ.
Xác nữ này trông có vẻ là một nữ sinh viên, làn da trắng bệch, nhăn nhúm, rõ ràng đã bị hút khô máu.
Tên vampire lôi xác phụ nữ ra khỏi nhà kho và ném xuống con mương hôi thối bên cạnh, không hề sợ bị phát hiện.