Khoảng cách giữa hai bên nhanh chóng rút ngắn.
Kuroishi Yuto không để ý tới kiếm bạc đang đâm vào mình, điểm yếu của vampire là ở trái tim, đầu cũng không được tính là điểm yếu, nên không cần chuyên tâm phòng ngự.
Đôi tay dang rộng của y đập mạnh về phía trước, mười cây kết tinh dài và nhỏ bao trùm hoàn toàn thân thể của Kanzaki Rin.
Tất cả những thứ này, đủ để cắt Kanzaki Rin thành hơn mười mảnh vụn.
Vào thời khắc quyết định này, đột nhiên xảy ra chuyện không ngờ tới.
Một tiếng tiếng rít bỗng nhiên truyền đến lỗ tai của hai người, một cây kết tinh lớn đột nhiên lao tới, đụng vào người của Kuroishi Yuto, va chạm mạnh đến nỗi cả người y bị đụng bay ra ngoài.
Thân ảnh của Phương Thành vọt qua trước mặt của Kanzaki Rin, đuổi theo hướng của Kuroishi Yuto bị đánh bay.
Kiếm bạc của Kanzaki Rin đâm hụt, nàng đứng ngây người tại chỗ.
Lại một lần nữa đứng trước quỷ môn quan, đến lúc nàng phục hồi tinh thần, dũng khí quyết tử của nàng cũng đã lùi xuống, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Nếu như không phải là Phương Thành đến kịp lúc, nàng căn bản là không giết được Kuroishi Yuto, ngược lại còn bị y dễ dàng giết chết.
Kanzaki Rin quay đầu nhìn qua hướng Phương Thành, lúc này hắn đã đuổi kịp Kuroishi Yuto.
Chiến đấu từ lúc đêm cho đến bây giờ, Phương Thành chưa có cơ hội hoàn hảo để tung hết sức như lúc này.
Kuroishi Yuto rất xảo trá, y căn bản là không cho Phương Thành tiếp cận mình, muốn đánh kiểu đứng từ xa gây sát thương tới Phương Thành cho đến khi nào hắn chết thì thôi.
Nếu không có Kanzaki Rin tạo ra cơ hội cho hắn, thì e là muốn tiếp cận Kuroishi Yuto là điều rất khó.
Sau khi tiếp cận được Kuroishi Yuto, Phương Thành dùng tay giữ chặt y, kéo ngược về phía mình, một quyền thật mạnh đánh vào bụng y, đánh cả bay cả người của Kuroishi Yuto lên không trung.
Sau một khắc, Phương Thành bật hết hỏa lực, triển khai song quyền mang theo những đạo tàn ảnh, quyền ảnh dày đặc hơn cả hạt mưa, nã liên tục vào người của Kuroishi yuto.
Nếu có thêm lời thuyết minh, chắc chắn là những tiếng gầm rú cùng với sự sục sôi.
Kuroishi Yuto bị đánh đầu đến nỗi đầu óc choáng váng, trời đất quay cuồng, trong mắt y bây giờ chỉ nhìn thấy hết quyền này lui xuống lại một quyền nữa tiến lên đánh vào người mình.
Kuroishi Yuto bị đánh đến nỗi thân thể không thể rơi xuống đất, bị đánh bay dưới sự công kích như vũ bão của Phương Thành.
Lúc này Phương Thành cũng đã quên những kỹ xảo hắn vất vả học được, chỉ là dựa vào bản năng cùng với lửa giận của mình mà tung quyền liên tiếp, mong muốn trong thời gian nhanh nhất, trực tiếp phát huy ra lực công kích lớn nhất.
Một lượng lớn máu đi kèm với những bộ phận của thân thể văng tung tóe khắp nơi, thân thể của Kuroishi Yuto bị đánh thành đồng nát với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt.
Một quyền cuối cùng của Phương Thành đánh vào lồng ngực của Kuroishi Yuto, tay hắn xuyên vào bên trong, có thể cảm nhận được một vật thể vừa chạy đi với một tốc độ cực nhanh.
Đó là chính là trái tim của Kuroishi Yuto.
Tay của Phương Thành nhanh chóng đuổi theo, làm đứt một vài mạch máu trong trái tim
"A! !"
Kuroishi Yuto bị đánh thành huyết nhân, đột nhiên y gào to một tiếng, hai tay ôm lấy Phương Thành, kết tinh vừa dài vừa sắc trên tay đâm sâu vào trong cơ thể của Phương Thành.
Máu trong lồng ngực y cũng đang ngưng tụ lại, hóa thành những cây gai dài và nhọn, đâm vào cánh tay của Phương Thành, làm cho tay hắn như bị thủng trăm ngàn lỗ.
Cùng lúc đó Kuroishi Yuto mở miệng to đầy máu của mình, táp về phía đầu của Phương Thành.
Phương Thành vội vã dùng tay bóp cổ của Kuroishi Yuto, làm cho miệng to đầy máu của y dừng lại, có thể nhìn rõ ràng những chiếc rang sắc nhọn bên trong miệng y.
Hai bên liên tục giằng co lẫn nhau.
"Nhanh lên, tôi nắm được trái tim của y rồi."
Phương Thành hét to.
Không cần hắn nhắc, Kanzaki Rin đã mang theo kiếm bạc chạy đến thật nhanh, chuẩn bị vòng qua phía sau đâm cho Kuroishi Yuto một kiếm chí mạng.
Dưới sự uy hiếp của cái chết, Kuroishi Yuto tỉnh táo lại từ trong trạng thái điên cuồng.
Y hét lớn một tiếng, vô số những kết tinh màu đỏ mọc ra từ trong cơ thể, lần thứ hai hóa thành một con “Nhím biển “ khổng lồ.
Phương Thành dính chặt vào y đến hắn mức bị đâm đến mức toàn thân bị động, mà ở bên ngoài Kanzaki Rin cũng không thể nào hạ thủ được.
Nàng dùng kiếm bạc ra sức chém vào những kết tinh trên người y, dĩ nhiên là nàng chỉ chém ra những tia lửa, kết tinh trên người y không xây xát gì, ngược lại thanh ngân kiếm còn bị bắn bay ra ngoài.
"Chúng mày không giết được tao đâu."
Kuroishi Yuto phát ra những tiếng gầm gừ: “Mà tao sẽ làm thịt cả hai đứa chúng mày, uống máu, ặn thịt chúng mày rồi gặm sạch cả xương! !"
Phương Thành dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn y, bỗng nhiên lớn tiếng nói: “Đâm từ chỗ tôi trước đi!"
Hắn bị những kết tinh của Kuroishi Yuto đâm vào người đã dính liền với y, bây giờ ngay cả tim của hắn cũng đang trong tình trạng mất máu rất nhiều, nếu trì hoãn thêm nữa cũng chỉ có con đường chết.
So với việc lãng phí một lần cơ hội sống lại, thì liều mạng một lần vẫn hơn.
Nghe thấy được lời nói của Phương Thành, trong nháy mắt Kanzaki Rin đã hiểu được ý của hắn.
Kuroishi Yuto một lần nữa biến thành một con “Nhím biển” khổng lồ người bên ngoài không cách nào làm gì được y, mà điểm mấu chốt để giết được y chính là Phương Thành.
Kuroishi Yuto cũng nhận ra được kẽ hở này, y muốn đẩy Phương Thành ra ngoài, nhưng hai người đã gắn liền với nhau gần như một thể.
Mà trái tim của y cũng đang bị Phương Thành gắt gao giữ chặt, muốn di động đến vị trí khác căn bản là không được.
Kuroishi Yuto hoảng sợ kêu to: “Mày đừng có làm loạn, trái tim của bọn tao dính liền với nhau, nếu tao mà chết hắn cũng đừng hòng sống được."
Kanzaki Rin đã vòng qua phía sau lưng Phương Thành, nàng nghe vậy lộ ra một nụ cười nhạt: “Đa tạ đã nhắc nhở."
Chưa dứt lời, nàng dùng hai tay nhặt lên thanh ngân kiếm, dùng hết toàn lực đâm vào từ phía sau lưng Phương Thành.
"Dừng tay! !"
Tiếng hét chói tai của Kuroishi Yuto vang lên, ngân kiếm đã đâm thủng trái tim Phương Thành, sau đó xuyên thấu qua lồng ngực, đâm vào trong thân thể của Kuroishi Yuto, xuyên thủng trái tim y.
Trái tim của Kuroishi Yuto bị đâm thủng, một màu đen nhanh chóng lan ra từ vết thương đến toàn thân của y.
Kuroishi Yuto vẫn đang duy trì dáng vẻ hoảng sợ trước đó, da đã biến thành màu đen, khí tức đã biến mất hoàn toàn.
Một lượng lớn kết tinh trên thân của y cũng nhanh chóng hóa thành màu đen, sau đó vỡ tan thành những bột phấn.
Kanzaki Rin rút kiếm bạc ra, mất đi sự liên kết của kết tinh, Phương Thành cùng với Kuroishi Yuto triệt để tách dời nhau, hai người cùng nhau ngã ngửa xuống mặt đất.
Kanzaki Rin vội vã đỡ lấy Phương Thành, nhìn sắc mặt của hắn lúc này nàng càng hoảng sợ.
Cả khuôn mặt Phương Thành không còn một chút huyết sắc nào, môi khẽ nhếch lên, vừa nhìn đã thấy không sống được bao lâu.
Kanzaki Rin kinh ngạc nói: “Cậu không sao chứ?"
Nàng nhớ là Phương Thành không sợ kiếm bạc, cho nên nàng mới không do dự đâm xuống.
Nghe thấy lời nói của Kanzaki Rin, ánh mắt của Phương Thành khẽ nhúc nhích, trong miệng truyền tới âm thanh nhỏ đến nỗi hầu như không thể nghe được: “Tôi hình như... không được rồi..."
Kanzaki Rin cười lạnh ném Phương Thành trên mặt đất: “Cậu cứ từ từ mà chơi."
Phương Thành không nhúc nhích gì cả, khí tức càng ngày càng yếu ớt dần, cho đến khi khí tức triệt để biến mất.
Kanzaki Rin vẫn nhìn hắn sắc mặt không thay đổi, dần dần nàng mới nhận ra có điểm không đúng, nhấc chân lên đá hắn một cái: “Đứng lên đi, đừng đùa nữa."
Phương Thành da đã trắng bệch, nhìn qua không khác gì một thi thể.
"Đừng đùa nữa, đùa vậy vui lắm sao?"
"Này?"
Kanzaki Rin rốt cuộc sắc mặt biến đổi.
Nàng cầm vào thi thể lay đi lay lại liên tục: “Này, chẳng phải cậu không sợ gì sao? Lên tiếng đi chứ!"
"Cậu đừng giả bộ nữa, mau đứng lên đi!"
"Đứng lên đi mà!"
Cho dù Kanzaki Rin lay như thế nào, Phương Thành đều không phản ứng một chút nào, thi thể còn đang lạnh dần.
Kanzaki Rin nhìn hắn, khuôn mặt có chút dại ra.
Nàng bỗng nhiên đứng lên, chạy về phía chiếc xe đã bị cắt vụn, liều mạng lục soát, rất nhanh nàng đã tìm ra một hộp thuốc nhỏ.
Kanzaki Rin chạy lại chỗ Phương Thành, lấy ra một cây tiêm trong hộp thuốc trong cây tiêm đã có sẵn thuốc, đâm vào ngực của Phương Thành.
"Không cho phép cậu chết, có nghe hay không hả, tôi không cho phép cậu chết!"
"Cậu ăn của tôi nhiều tiền như vậy, còn chưa trả cho tôi!"
"Cậu là đồ khốn!"
Kanzaki Rin vừa nói, vừa tiêm thuốc vào trong cơ thể của Phương Thành.
Đây là thuốc trước khi đến nàng chuẩn bị cho chính mình, không nghĩ tới phải dùng trên người của Phương Thành.
Thuốc này đúng là rất thần kì, vừa mới tiêm vào trong người, nhiệt độ cơ thể Phương Thành bèn nhanh chóng tăng lên.
Hắn chậm dãi mở mắt ra, đôi môi khẽ nhúc nhích.
Kanzaki Rin vội càng cúi người xuống: “Cậu muốn nói cái gì?"
"Tôi sắp chết rồi... đời này tôi vẫn còn là một xử nam... trước khi tôi chết... cô có thể để cho tôi... sờ oppai của cô một lát được không?"