Dãy số mà Phương Thành bấm là của công ty thu mua thi thể quái vật trên chợ đen, tên gọi Hồ Tiên Ốc.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, một một giọng nói rất hay và rõ ràng vang lên.
"Hi tama, nơi này là Hồ Tiên Ốc! Xin hỏi quý khách muốn bán thi thể sao?"
Phương Thành nghe giọng này cảm thấy quen tai, hình như đã nghe ở đâu rồi.
Nhưng cũng không sao, chỉ cần là em gái xinh đẹp ngực to, hắn đều cảm thấy giống như đã từng quen biết, đã từng luyện tập một kỹ năng gọi là nhìn vú biết người.
Không cần xem mặt, chỉ cần nhìn vú, là có thể phân biệt ra rốt cuộc là nữ idol nào.
Nghĩ lung tung xong, Phương Thành đáp: “Chào cô, tôi muốn hỏi, Hồ Tiên Ốc các người có tuyển người hay không?"
"A?"
Cô bé đối diện hơi sửng sốt, dường như không ngờ sẽ có người gọi điện thoại tới hỏi có tuyển người hay không.
"Thật ngại quá, Hồ Tiên Ốc chúng ta tạm thời không có dự định tuyển người."
"Tạm thời? Ý là sau này sẽ có, tuyển sớm được không."
"Không được, bản phòng hiện tại đủ người rồi."
"Tôi không cần tiền công, các người cho tôi công việc là được."
"Chúng ta không có ở vị trí thiếu..."
"Vị trí tựa như rãnh giữa hai vú, chen một chút luôn sẽ có."
"Ngạch... quý khách chúng ta rất bận rộn, làm ơn đừng không gọi điện quấy rầy nữa nha!"
Nói xong cúp máy cái rụp.
Phương Thành tức giận mắng: “Một chút đầu óc kinh doanh cũng không có, ngay cả loại công nhân miễn phí tự mang theo cơm cũng không muốn, đây cũng gọi nhà tư bản sao? Hetui*, sớm muộn cũng phá sản đóng cửa."
Nhìn thấy Phương Thành giận dữ, Kanzaki đang lái xe Rin lập tức bật cười: “Như cậu vậy đột nhiên gọi tới muốn làm việc miễn phí giúp người ta, chỉ cần không phải kẻ ngu đều có thể đoán được có vấn đề, quỷ mới sẽ đồng ý cậu."
Phương Thành quay đầu nhìn nàng: “Vậy làm sao giờ? Cũng không biết công ty Hồ Tiên Ốc ở chỗ nào, nếu không... tôi trực tiếp đi chặn cửa, không chịu tuyển thì tôi sẽ treo cổ tự sát."
Kanzaki Rin vừa muốn nghiêng đầu qua chỗ khác, đã bị Phương Thành vươn tay đẩy mặt của nàng trở về: “Đừng nhìn tôi, nhìn đường."
Kanzaki Rin: “..."
Thằng khốn này, thật muốn đạp hắn xuống xe.
Kanzaki Rin hít sâu mấy lần, cố kìm nén cơn giận, sau đó mới nói: “Nếu như cậu thật muốn biết vị trí của Hồ Tiên Ốc, sau khi trở về tôi sẽ hỏi giúp cậu, nhưng cậu phải đáp ứng tôi một điều kiện."
"Điều kiện?"
Phương Thành kinh ngạc nói: “Cô rốt cục bại lộ mục đích thật sự của mình rồi đúng không? Được rồi, tôi đồng ý, nhưng mỗi ngày tối đa 5 lần, nhiều hơn nữa sẽ ảnh hưởng tôi chơi galgame."
Kanzaki Rin kinh ngạc nói: “Cái gì mỗi ngày tối đa 5 lần?"
"SEX đó chứ gì nữa, không phải cô luôn mơ ước thân thể của tôi sao, mỗi ngày không nhìn thì không đủ thỏa mãn dục vọng."
"..."
Trán của Kanzaki Rin lập tức hiện lên gân xanh.
Nhưng nàng đã dạn dày kinh nghiệm, biết động thủ cũng hoàn toàn đánh không lại thằng khốn này, hơn nữa lúc hắn đánh phụ nữ cũng sẽ không bởi vì đối phương là phụ nữ mà thủ hạ lưu tình, còn đặc biệt thích bắt bóp ngực và đánh mông.
Quen biết lâu như vậy, Kanzaki Rin đã sớm biết nhược điểm của Phương Thành, cũng biết nên như thế nào chế tài hắn.
"Cậu nói tiếp đi, cơm tối cùng bữa ăn khuya trong cả tuần này không còn."
Phương Thành mỗi đêm đi sân huấn luyện huấn luyện, đều phải bòn nàng một bữa cơm tối, sau khi kết thúc huấn luyện còn muốn bòn nàng một bữa ăn khuya.
Bao tử của tên này càng lúc càng lớn, một mình có thể dễ dàng ăn phân lượng của mười người.
Nếu Kanzaki Rin không có chút tiền lẻ, thật đúng là nuôi không nổi hắn.
Phương Thành nhìn gò má của Kanzaki Rin, giật mình nói: “Cô là ma quỷ sao?"
Hắn cũng biết rằng sự thèm ăn của mình đang tăng lên khi thể năng tăng lên, dù không bị thương, cũng là như vậy. Nếu như không có chỗ dựa, muốn nuôi mình rất khó khăn.
Trong tình huống này, tác dụng của phú bà vô cùng quan trọng.
"Tôi không phải là ma quỷ..."
Kanzaki Rin khóe miệng hơi vểnh lên: “Nhưng nếu như cậu luôn không tôn trọng lời của tôi, tôi cần gì phải bao nuôi cậu?"
Phương Thành nghiêm túc gật đầu: “Vậy làm sao mới tính tôn kính cậu?"
"Trên đầu môi là được."
"Má!"
Kanzaki Rin toàn thân run lên, suýt chút nữa tông xe vào vỉa hè.
Nàng vội vã đạp phanh lại, mới tránh khỏi phát sinh tai nạn xe cộ.
"Nhìn đi, đã bảo cô lo lái xe đi."
"Được rồi, cậu gọi tôi là gì?"
"Má ơi, không phải bảo tôi trên đầu môi biểu thị tôn kính với cô sao?"
"Tôi không phải nói cái này!!"
"Chê vai vế chưa đủ sao? Cô muốn trâu già gặm cỏ non, kêu cô là bà bà cũng không phải không thể, chỉ cần thêm tiền."
"..."
Bộp một tiếng, Kanzaki Rin lấy tay vỗ trán của mình, khuôn mặt xinh đẹp tựa như đeo thêm một chiếc mặt nạ đau khổ.
Nàng sai rồi, biết rõ thằng khốn này xạo lolz, không nên thảo luận với hắn chủ đề như vậy.
"Rin-bà bà, bà làm sao vậy, bệnh nhức đầu lại tái phát sao? Có muốn cháu xoa cho bà hay không?"
Phương Thành còn rất nhập vai, bắt đầu đóng giả vai cháu trai.
Kanzaki Rin lập tức cắt ngang, hít sâu một hơi: “Tôi sẽ giúp cậu hỏi vị trí của Hồ Tiên Ốc, điều kiện là tôi không nói gì, thì từ giờ trở đi cậu không được lên tiếng, nếu không... tôi sẽ phóng xe xuống sông, chúng ta cùng chết."
Phương Thành nhìn thấy Kanzaki Rin đã kề cận ranh giới lý trí suy sụp, cung không tiếp tục kích thích nàng, tránh để nàng nổi điên.
Kanzaki Rin nổ máy tiếp tục lên đường, rất nhanh đi tới tầng thứ tư.
Tại sao vẫn chọn ở tầng thứ tư, là bởi vì cảnh lực ở tầng thứ tư không đủ giữ vững trị an, phần lớn quái vật đều lui tới ở chỗ này, muốn tìm mục tiêu săn giết rất đơn giản.
Lúc Kanzaki Rin lái xe chạy tới điểm đến, Phương Thành cũng đã dùng máy tính bảng xem hết tư liệu mục tiêu.
Tối nay mục tiêu không phải yêu quái, mà là một con Jibakurei.
Jibakurei là một loại vong linh, người hoặc động vật sau khi qua đời, bởi vì dư nguyện chưa thành hoặc còn có oán hận, dẫn đến linh hồn bị trói buộc ở vùng đất tử vong, không cách nào rời khỏi.
Ví như những kẻ còn bận lòng vì người nhà, sẽ luôn trong nhà lưu luyến không đi; Jibakurei của người tự sát sẽ không ngừng thể nghiệm tử vong; Jibakurei của người đột tử sẽ ngu ngơ lảng vảng tại chỗ. Bởi vì bản thân Jibakurei vì lo lắng cùng oán khí quá sâu, nghĩ rằng mình chưa qua đời nên sẽ tiếp tục thực hiện các động tác, công việc như trước đây.
Bị Kanzaki Rin chọn trúng, là một con Jibakurei quanh năm lảng vảng ở tầng cao nhất của toà cao lầu nào đó.
Bởi vì con Jibakurei này không có nguy hại gì, chỉ cần không đi tầng cao nhất thì không sao, cho nên sau khi chủ thuê nhà phong kín thang lầu đi thông tầng cao nhất, nên tiếp tục cho thuê tầng dưới.
Nhưng gần đây phạm vi lảng vảng của con Jibakurei này mở rộng đến tầng dưới, đã có vài gia đình nửa đêm chịu quấy nhiễu.
Tuy chưa có người chết, nhưng đã khiến lòng người hoang mang, rất nhiều cư dân bắt đầu dọn đi.
Chủ thuê nhà cũng đi tìm Cục giải quyết tai hoạ, nhưng người của Cục ở tầng thứ tư không đủ, chỉ có thể để chủ thuê nhà về nhà chờ, rảnh rỗi sẽ tới xử lý.
Đã chờ đợi ròng rã hơn nửa tháng, Cục đâu có dư người tới xử lý chuyện nhỏ này, vì vậy Kanzaki Rin lựa chọn nhận vụ này, chỉ cần sớm chuẩn bị cách đối phó, Jibakurei cũng không khó xử lý.
Sau khi xuống xe, Kanzaki Rin đem một cây Kim Cương Chử khắc đầy kinh văn giao cho Phương Thành: “Đây là pháp khí được các đại sư ở chùa Sensoji gia trì, có hiệu qua đối phó với loại quái vật thứ hai."
Loại quái vật thứ hai chính là lấy quỷ hồn cùng u linh làm đại biểu, Jibakurei cũng là một trong số đó, bên thần bí đương nhiên phải do bên thần bí đối phó, các đại hòa thượng là chuyên gia ở phương diện này.
Tạo hình của Kim Cương Chử khá xấu, với hai quả bóng nhỏ phía sau cây gậy thẳng.
Có vẻ như các đại sư của chùa Sensoji sống chung một chỗ quá lâu, nghiên cứu rất sâu sắc phương diện thân thể này.
Phương Thành nhận lấy Kim Cương Chử, phản chiếu ánh vàng dưới ánh đèn đường mờ ảo.
Hắn tay nắm tay ở mặt trên của Kim Cương Chử, xoa xoa mấy cái, kinh ngạc nói: “Đây là vàng thật?"
"Đương nhiên."
Kanzaki Rin thuận miệng trả lời, sau đó nhớ ra gì đó, quay đầu trừng hắn: “Không được, không thể, cậu chớ hòng mơ tưởng."
Phương Thành vẻ mặt vô tội buông tay: “Tôi chưa nói gì mà."
"Cậu không cần mở miệng tôi cũng biết cậu muốn làm gì."
Kanzaki Rin hai tay khoanh, cười lạnh nói: “Không phải là muốn đem bán lấy tiền sao?"
Không thể không nói, hai người ở phương diện này, đã có một chút ăn ý nhỏ.
Phương Thành nghĩa chánh từ nghiêm nói: “Cô đừng nói xấu tôi, vật trân quý như thế tại sao có thể đem bán lấy tiền, chẳng phải là uổng phí nỗ lực của các đại sư, hơn nữa pháp khí Phật gia há có thể để loại tục vật như tiền vấy bẩn?"
"Vậy cậu muốn làm gì?"
"Mang về nhà thông bồn cầu."
.
Chú thích: hetui: tự tượng thanh ám chỉ sự phỉ nhổ, khinh miệt