Phương Thành xốc lên người cuối cùng còn đang hôn mê, Morishita Sayuri, ném xuống cầu thang, sau đó quay người bỏ chạy.
Taishi Kiba vừa mới đứng dậy, lại bị Morishita Sayuri đập ngã.
Y tức giận đến mức cắn chết người phụ nữ đang ngủ, rồi đuổi theo lên cầu thang.
"Không được chạy!"
Khi Phương Thành nghe thấy tiếng rống giận dữ của Taishi Kiba thì hắn đã đi qua biệt thự để đến đầu bên kia của sân thượng.
Trong khi đang định nhảy ra ngoài, hắn đột nhiên phát hiện có hai bóng đen nhỏ bé xuất hiện trên bầu trời xanh ở đằng xa, nhanh chóng đi về phía bên này.
"Chết tiệt!"
Phương Thành ngay lập tức nhận ra, đó là hai hệ thống chiến đấu riêng lẻ. Ở toàn bộ Tokyo bây giờ, có thể quang minh chính đại sử dụng nó chỉ có đội cơ động SAT mà thôi.
Hắn nhanh chóng nhảy khỏi sân thượng và rơi xuống sân, chạy về phía hàng rào với tốc độ nhanh nhất.
Khi Taishi Kiba đuổi theo tới sân thượng, hai cái hệ thống chiến đấu đã bay vào biệt thự.
Taishi Kiba vừa phát hiện ra nó thì một chút ánh sáng đỏ đã khóa chặt vào ngực của y.
Một tia laze phóng thẳng lên bầu trời, ngay lập tức xuyên qua ngực của Taishi Kiba, lại rơi xuống sân nhà ở phía sau.
Tia laze xuyên qua sàn nhà, đục thành nhiều lỗ, xuyên qua mặt đất ở tầng một và tạo thành một cái hố sâu hun hút.
Taishi Kiba ngửa mặt rồi ngã xuống, đầu óc thoáng chốc trở nên trống rỗng. Sự tức giận khi bị Phương Thành trêu chọc càng giống như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu và dập tắt ngay lập tức.
Vết thương đang bốc khói trên ngực đang chảy rất nhiều máu, quấn lấy cơ thể của Taishi Kiba, nhanh chóng chạy xung quanh biệt thự.
Ngay sau đó, cuộc tấn công của hai hệ thống chiến đấu như một cơn bão dữ dội.
Những khẩu đại bác trên vai quay nhanh chóng, và những viên đạn bắn ra tạo thành một luồng kim loại đáng sợ.
Toàn bộ sân thượng lập tức bị nổ tung, vô số viên đạn xuyên tường xông vào trong phòng, tạo thành mạng lưới hỏa lực dày đặc, không góc chết nào có thể tránh khỏi.
Chỉ trong vài giây, ban công và thậm chí cả gian phòng ở bên trong cũng bị thủng lỗ chỗ. Khắp nơi trên mặt đất toàn là hố bom dày đặc, khiến những người mắc chứng sợ hãi cảm thấy da đầu tê dại khi nhìn thấy nó.
Sau khi nổ súng, các chiến sĩ đã thả hàng trăm chiếc máy bay không người lái nhỏ hơn quả trứng bay vào biệt thự như một đàn ong và truy lùng địch khắp nơi.
Một người lính khác bắt đầu bay xung quanh biệt thự để kiểm tra xem có người nào sống sót không.
Bên ngoài hàng rào biệt thự, Phương Thành lặng lẽ ló đầu ra ngoài, ngạc nhiên trước hiệu quả chiến đấu của đội cơ động SAT.
Kanzaki Rin luôn nói rằng hệ thống chiến đấu cá nhân của cô ấy là Hầu bản dùng để huấn luyện. Phương Thành ngược lại là không tin điều đó, nhưng bây giờ vừa nhìn mới biết phú bà này không nói bậy.
Bản chính của hệ thống chiến đấu cá nhân hiệu quả mạnh hơn nhiều so với Hầu bản, chỉ riêng về điểm hỏa lực này thì còn lâu mới có thể so sánh được.
Mặc dù sau đó hai người lính đến rất vội vàng, giống như cảnh sát trong phim truyền hình và phim truyền hình, sự hỗ trợ thực sự cũng đủ nhanh.
Lúc này khoảng 5 giờ sáng, Phương Thành mới vào biệt thự chưa được 20 phút, lực lượng của chính phủ đã tới nơi.
Thảo nào môi trường an ninh ở tầng 1 và tầng 2 tốt như vậy, mới có chút chuyện mà đã cử đội di động SAT ưu tú nhất tới.
Nếu như đó là tầng ba và bốn thì hiệu suất của chính phủ sẽ giảm đi rất nhiều, càng ra ngoại ô thì càng giảm nhiều hơn.
Mặc dù có những người đóng thuế trong và ngoài, chính quyền của khu 11 cũng tuyên thệ sẽ bảo vệ tất cả công dân trong mọi cuộc bầu cử.
Nhưng ai bảo những người ở tầng một và tầng hai đóng thuế quá nhiều đây?
Tất nhiên, các lực lượng quan trọng phải ở lại để bảo vệ lũ cẩu nhà giàu này.
Phương Thành cảm thấy phẫn nộ khi tiền thuế của mình được sử dụng để bảo vệ những kẻ hèn hạ trong gia đình Morishita. Nhưng sau đó hắn mới nhớ ra rằng mình dường như chưa đủ tuổi để nộp thuế.
"Dù chưa nộp thuế nhưng tao vẫn muốn chửi thề hai câu... Không đúng, hình như đã nộp thuế tiêu dùng rồi, sớm muộn gì thì đám sâu mọt chúng mày cũng phải trả tiền lại.”
Phương Thành rụt đầu lại, mũi vẫn có thể ngửi thấy mùi của Taishi Kiba. Nếu hai tên lính không nghe được lời của hắn nói, thì đây sẽ là cơ hội rất tốt để cướp đầu người.
Trên con đường cách biệt thự một con phố, một nắp cống thoát nước bất ngờ bị đẩy ra.
Một đoàn máu giống như một xác sống đang bò ra khỏi cống thoát nước, thoạt nhìn cứ như một con sâu đỏ như máu.
Máu nhạt dần, để lộ khuôn mặt tái nhợt của Taishi Kiba.
Rốt cuộc, y cũng không thoát khỏi sự truy đuổi của những cái máy bay không người lái ở trong biệt thự. Thân thể bị đánh thủng lỗ chỗ, cuối cùng y trốn thoát bằng cách chui xuống cống thoát nước.
Hỏa lực của hai người lính đó thật sự rất mạnh, họ có thể hoàn toàn có thể hành hạ y cho đến chết, đến khi hao hết máu và không thể sống lại được nữa mới thôi.
May mắn thay, y đã trốn thoát, Taishi Kiba không còn tham vọng ăn tươi nuốt sống đồng loại nữa, mà chỉ muốn chạy đi thật nhanh.
Nhưng khi vừa trèo ra ngoài, y đã nhìn thấy chiếc camera bị đập nát ở bên đường, đồng thời ngửi thấy mùi tỏi mà y rất ghét.
Taishi Kiba đột ngột quay lại và thấy Phương Thành đang đứng phía sau, mỉm cười chào hỏi.
"Đại ca, thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau."