Kanzaki Rin thấy Phương Thành nhìn không chớp mắt trái tim trong tay, cứ như đang nhìn bảo bối, nhất thời giận nhưng không có chỗ xả.
Tên khốn nạn được lắm, ngoài miệng nói không muốn còn chửi tôi, hoá ra lại muốn ăn?
Kanzaki Rin khoanh hai tay, giễu cợt: “Muốn ăn đúng không, muốn ăn thì cứ ăn, đâu ai cản cậu, cần gì giả vờ không muốn."
Lời nói của Kanzaki Rin khiến Phương Thành lấy lại tinh thần.
Hắn xoa xoa hai mắt, mấy hàng chữ gợi ý trong mắt mới mờ đi.
Giờ khắc này, Phương Thành cảm thấy khứu giác của mình nhạy hơn nhiều, trong nhà có rất nhiều mùi hương hỗn tạp, nhưng hắn có thể phân biệt rõ ràng mỗi một loại mùi vị trong đó.
Hiển nhiên đây chính là tác dụng do khứu giác cao cấp mang lại.
Chỉ cần nhìn tên là có thể hiểu được 3 loại còn lại, chỉ cần thu thập các mảnh vụn là có thể nhận được một kỹ năng hoặc phần thưởng, giống hệt như cơ chế phần thưởng của game di động mà Phương Thành đã chơi trước khi xuyên việt.
Dòng Máu Điên Cuồng cùng Dòng Máu Thiêu Đốt, chắc là kỹ năng mà Yakawa Suzuka sở hữu khi là một Vampire.
Tạm gác chuyện này qua một bên, thứ mà Phương Thành quan tâm là mảnh vụn sinh mệnh.
Số lần tái sinh chính là sinh mệnh của Phương Thành, hắn luôn tìm cách tăng số lần, nhưng không có kết quả gì.
Không ngờ vào lúc này lại đạt được một mảnh vụn sinh mệnh, hơn nữa còn nhờ vào việc chạm vào xác chết.
Đây thực sự phải cám ơn Kanzaki Rin, nếu như không phải cô vất trái tim tới trước mặt hắn, Phương Thành thật đúng là chưa từng nghĩ muốn đi chạm vào xác của Yakawa Suzuka, hắn không có sở thích biến thái nào.
Nhưng phương pháp thu hoạch mảnh vụn sinh mệnh, rõ ràng là muốn ép hắn đi đánh quái thăng cấp.
Thứ này rất nguy hiểm, tốt hơn hết nên thay thế bằng hệ thống auto trong game, chỉ cần mỗi ngày nằm ngủ là có thể thăng cấp, không cần thiết đi đánh đánh giết giết.
Kanzaki Rin thấy Phương Thành vẫn không nhúc nhích, còn nói thêm: “Rốt cuộc cậu có ăn hay không, không ăn thì để tôi mang đi."
Phương Thành liếc nàng, lập tức ném trái tim qua: “Ăn rắm, tôi đâu phải dã nhân thích ăn tươi nuốt sống."
Kanzaki Rin luống cuống chụp lấy trái tim, giật mình ngó Phương Thành: “Cậu thật sự không muốn? Ăn thứ này có thể tăng cường sức mạnh của cậu, lẽ nào cậu không biết sao?"
Có chuyện này sao?
Phương Thành không biết, cho dù biết hắn cũng không ăn, bởi vì hắn không phải là Vampire, ăn cũng vô ích.
Hắn đứng lên, oai phong lẫm liệt nói với Kanzaki Rin: “Tôi muốn sức mạnh, sẽ tự đi giành lấy, tự rèn luyện, tuyệt không dùng loại phương pháp tà ác này để có được sức mạnh."
Phương Thành chăm chú nhìn vào đôi mắt của Kanzaki Rin, nghiêm túc nói: “Tôi hy vọng cô nhớ cho kỹ, tuy tôi bị Vampire cắn, nhưng tôi là người, có giới hạn làm người, không nên dùng ánh mắt của quái vật nhìn tôi."
Kanzaki Rin bị khí thế của Phương Thành doạ sợ, trong lúc nhất thời cứng họng không cãi được.
Nếu là trước kia nghe Phương Thành nói như vậy, Kanzaki Rin sẽ cười nhạt, cho là hắn nói xạo.
Nhưng giờ sự thực ngay ở trước mắt, Phương Thành hoàn toàn có thể áp chế bản năng.
Rõ ràng trái tim đang ở ngay trước mắt nhưng hắn vẫn chối bỏ, đưa ra lựa chọn này, còn khó hơn cả việc giết chết đồng loại.
Cứ như một kẻ nghiện nặng, dựa vào nghị lực của mình từ chối thứ giống như ma tuý đưa đến trước mặt.
Điều này quá vô lý, bản năng của Vampire chính là ăn thịt đồng loại, nghiêm trọng hơn nhiều so với hít ma túy, mà Phương Thành có thể chống lại sự cám dỗ như vậy.
Kanzaki Rin gần như có nhận thức mới về Phương Thành, vốn tưởng hắn chỉ có nghị lực hơn người, giờ có vẻ khác hẳn người thường, quả đúng không phải là người.
"Tôi hiểu, hy vọng cậu có thể nói được làm được, vẫn giữ được giới hạn làm người, tôi sẽ không coi cậu là quái vật."
Kanzaki Rin chủ động chìa tay về phía Phương Thành: “Làm quen lại từ đầu, tôi là Kanzaki Rin, thực tập sinh của Cục giải quyết tai hoạ."
Phương Thành không nắm tay cô, mà chống nạnh, cười nói: “Có phải cô nghĩ chỉ cần bắt tay, là có thể xóa bỏ mâu thuẫn giữa chúng ta?"
Kanzaki Rin nhíu mày, cố không để mình chuyển tầm mắt: “Nếu như cậu cảm thấy hành vi lúc trước của tôi quá vô lễ, tôi có thể xin lỗi cậu, theo dõi cậu vào ban đêm cũng chỉ vì bảo vệ an toàn của cậu.."
"NONONO, không cần!"
Phương Thành xua xua tay, chỉ chỉ xác của Yakawa Suzuka: “Có gì thì để nói sau, nên giải quyết thứ này như thế nào?"
Kanzaki Rin chỉ có thể để nghi hoặc ở trong lòng: “Cứ giao cho tôi."
"Thôi được, cô cứ tự nhiên, tôi thay quần áo khác."
Phương Thành quay người trở lại phòng ngủ, áo quần của hắn đã bị Kanzaki Rin đốt rụi, giờ là trạng thái lộ chim.
Tuy Phương Thành rất tự tin vào chim của mình, nhưng hắn không quen trần truồng.
Sau khi Phương Thành rời đi, Kanzaki Rin lén thở phào nhẹ nhõm.
Người này quả thực không biết liêm sỉ, trần truồng ở trước mặt cô tự nhiên như không.
Nhưng cô cũng không dám nhắc nhở, nếu không... chẳng khác gì mình đã để ý.
Cô nhớ lại cảm giác bắt chim vừa nãy, không khỏi cảm thấy buồn nôn, vội vã chạy vào phòng bếp tiếp tục rửa tay.
Cô điều khiển máy bay không người lái mang một cái túi chứa hàng từ ngoài cửa sổ bay vào, sau khi mở ra thì bên trong là một chiếc túi đựng xác màu xám bạc.
Kanzaki Rin bỏ xác của Yakawa Suzuka vào trong túi đựng xác, chỉ cần màn đêm buông xuống là có thể dùng máy bay không người lái chở đi.
Phương Thành thay quần áo xong, ra ngoài sắp xếp lại sô pha và bàn trà nghiêng ngả.
Hắn ngồi trên sa lon, hai tay khoanh ở trước mặt, bắt chước tư thế cổ kinh điển.
Kanzaki Rin an vị đối diện hắn, trông khá đau đầu: “Rốt cuộc cậu muốn gì? Giữa chúng ta đâu có mâu thuẫn gì khác?"
"Không có mâu thuẫn? Ha ha!"
Phương Thành cười lạnh: “Cô luôn miệng nói đang bảo vệ tôi, thực tế là lợi dụng tôi làm con mồi, câu Vampire ra, tôi nói không sai chứ?"
Kanzaki Rin hơi kinh hãi, không ngờ Phương Thành nhanh chóng nhìn thấu điếu ngư chấp pháp*.
Cô nhanh chóng bình tĩnh, thừa nhận: “Không sai, tôi đã sớm nhắc cậu mối nguy hiểm từ các Vampire khác."
Phương Thành cắt ngang lời của cô ta: “Nhưng cô cũng đã lợi dụng tôi, nếu không tại máy bay không người lái của cô cứ bám theo, tôi cũng sẽ không đi học, sau đó bại lộ hành tung."
Kanzaki Rin vẫn bình tĩnh, trong giọng nói không hề bối rối: “Tôi không phủ nhận chuyện lợi dụng cậu, nhưng dù không có tôi, sớm muộn gì thì những Vampire này sẽ tìm tới cửa, cậu cũng không thể cả đời không ra khỏi cửa, dù gì tôi cũng đã hỗ trợ cậu mà."
Phương Thành dùng ngón tay gõ vào bàn trà, cười nhạo nói: “Trước khi cô tới cứu thì tôi đã chết một lần rồi, ngược lại thì trong lúc cô gặp nguy hiểm đã được tôi cứu, hỗ trợ mà cô nói không phải là giúp tôi nhặt xác đó chứ!?"
Kanzaki Rin trầm mặc vài giây, cúi đầu nói: “Đương nhiên cũng bao gồm cả chuyện này."
Thậm chí cũng bao gồm cả cô, trước khi cô đã chuẩn bị 3 cái túi đựng xác
Nếu như Phương Thành biết chuyện này, nhất định sẽ cho rằng cô gái này lì thiệt, chết cũng không sợ.
"Nếu như cậu còn rất bất mãn, tôi có thể xin lỗi cậu, thậm chí cung cấp bồi thường nhất định."
Kanzaki Rin nói rất nhiều, nhưng chỉ đến khi Phương Thành nghe về chuyện bồi thường, hai mắt bèn sáng rực như đèn pha.
Bồi thường thì quá tốt rồi, tôi đã đợi câu này lâu rồi nhe.
Kanzaki Rin có vẻ không để ý đến vẻ mặt của Phương Thành, tiếp tục nói: “Tuy quá trình éo le, nhưng kết quả vẫn tốt đẹp, đây là điều may mắn với cậu và tôi. Tôi thấy chúng ta nên có những cuộc nói chuyện thân thiện, không nên chỉ trích lẫn nhau, cậu thấy thế nào?"
Phương Thành lập tức hiểu rõ ý của cô ta: “Cô còn muốn điểu ngư chấp pháp?"
Chú thích:
*điếu ngư chấp pháp: Entrapment: cái tròng của pháp luật, xúi giục phạm tội, dụ dỗ tội phạm làm ra hành động phạm pháp, sau đó bắt giữ