Người bạn trên mạng vừa gửi tới tin nhắn có nick name là "Văn phòng bảo hiểm y liệu Oka", là một người môi giói cho một tổ chức bảo hiểm y liệu.
Phương Thành dính líu tới người môi giới này, là vì tiền phí bảo hiểm đến hạn nộp của ba mẹ nguyên chủ.
Sau khi ba mẹ qua đời, người được nhận lợi ích từ bảo hiểm chính là Phương Thành.
Nhưng nguyên chủ chỉ là học sinh lớp 11 không có thu nhập, đương nhiên không nộp nổi bảo hiểm phí kếch xù hàng năm, vì vậy có dự định rút bảo hiểm.
Lúc hắn chuẩn bị rút bảo hiểm, nhà môi giới bảo hiểm này tìm tới cửa, hy vọng hắn không rút bảo hiểm, mà là tiến hành "chuyển nhượng", có thể kiếm thêm một khoản chuyển nhượng phí.
Nguyên chủ có chút động tâm, nhưng đối phương cho tiền quá ít, vì vậy cứ mãi tranh cãi.
Điều mà Phương Thành quan tâm đương nhiên không phải bảo hiểm, với tình huống hiện tại của hắn cũng không dùng được, hắn nghĩ tới một chuyện khác, có thể giải quyết nguy cơ tài chính của mình.
"Anh Fukuda, có chuyện muốn xin ngài giúp đỡ."
Phương Thành trả lời: “Nếu như thành công, khoản tiền bảo hiểm đó có thể chuyển nhượng cho ngài."
Fukuda Tarō ngồi trong tiệm cà phê lập tức tỉnh táo tinh thần, vội để ly xuống, dùng laptop trả lời: “Xin cứ việc nói, có thể giúp điều gì, anh nhất định sẽ tận lực."
Sau khi Phương Thành nói ra, sắc mặt của Fukuda Tarō lập tức thay đổi.
"Phương Thành-kun, loại chuyện như vậy là phạm pháp."
Phương Thành nở nụ cười trước máy vi tính, Fukuda Tarō nói trái pháp luật, mà không phải nói không có, chứng minh loại chuyện này có tồn tại, như vậy ý nghĩ của hắn có khả năng thành công.
"Ha ha, Anh Fukuda, lẽ nào chuyển nhượng bảo hiểm y liệu là hợp pháp sao?"
Bảo hiểm y liệu thuộc mục không thể chuyển nhượng, Fukuda Tarō muốn mua bảo hiểm y liệu của Phương Thành, vốn chính là thủ đoạn phi pháp, xám lạnh sản nghiệp.
Fukuda Tarō do dự, Phương Thành lại trả lời: “Sau khi chuyện thành công, bảo hiểm y liệu có thể chuyển nhượng cho ngươi, ngoài ra em sẽ còn cho anh thêm một khoản tiền huê hồng, nếu như anh không đồng ý, em di tìm người khác."
Nhớ tới vợ con trong nhà đang gào khóc đòi ăn, Fukuda Tarō cuối cùng vẫn quyết định.
"Phương Thành-kun, anh có thể giúp em, hy vọng em không hối hận."
"Yên tâm, sẽ không hối hận, hôm nay anh có thể giúp em sắp xếp không?"
"Không thành vấn đề, anh lập tức liên lạc phòng khám giúp em."
Đôi bên hẹn xong thời gian địa điểm, Fukuda Tarō uống một hơi hết ly cà phê, thở mạnh ra.
Trước máy vi tính, Phương Thành cũng nở nụ cười, không ngờ sẽ thuận lợi như vậy.
Nếu như thành công, chuyện này sẽ là một con đường có thể làm giàu dài dài.
. . .
Kanzaki Rin theo dõi Phương Thành cả đoạn đường dài về đến tận nhà, sau đó bèn canh ở bên ngoài, hôm nay cô định dùng cả ngày để theo dõi Phương Thành.
Vampire mới không kiềm chế nổi khát vọng đối với máu tươi, trong thời gian ngắn nhất định sẽ có hành động, cùng lắm sẽ không vuọt quá 2 ngày thời gian.
Đến xế chiều, Kanzaki Rin nhìn thấy Phương Thành từ trong nhà đi ra, vội vàng bám theo.
Phương Thành đi tàu điện ngầm ở gần nhà, trên đường đều vô cùng cảnh giác, đáng tiếc Kanzaki Rin sở hữu kỹ năng theo dõi chuyên nghiệp, hoàn toàn không để bại lộ.
Sau 2 trạm dừng, Phương Thành rời khỏi đường tàu điện ngầm, tiến vào khu vực rất đông người qua lại.
Chuyện này gia tăng độ khó của việc theo dõi, nhưng không làm khó được Kanzaki Rin, cô rất tò mò Phương Thành tới chỗ này để làm gì.
Chẳng lẽ định qua địa khu gây án?
Không bao lâu, Phương Thành liền lên dừng sát một chiếc xe con ở ven đường, tài xế là một trung niên mặc đồ của nhân viên công chức*, vóc người hơi mập.
*tác giả nói kháy nhân viên Nhật là lao động khổ sai, làm việc quá nhiều giờ
"Anh Fukuda, chào buổi chiều, đã để anh chờ lâu."
Phương Thành ngồi ở vị trí kế bên tài xế, vẻ mặt tươi cười, chủ động vươn tay về phía Fukuda Tarō.
Fukuda Tarō trừng mắt nhìn, có chút chần chờ đưa tay ra bắt: “Không có, anh cũng vừa mới tới."
"Đã quyết định giá chưa?"
"Ừ, quyết rồi."
"Vậy thì đi thôi, thời gian không còn sớm."
Fukuda Tarō còn chưa trấn tĩnh, đã bị Phương Thành dùng 2-3 câu nắm giữ chủ động,
Chỉ có thể khởi động ô tô.
Lái một lúc Fukuda Tarō mới hồi phục tinh thần, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Đây là học sinh 11 luôn cúi đầu không dám nhìn người năm nào sao?
Nếu không phải là bề ngoài không đổi, Fukuda Tarō gần như cho rằng mình nhận lầm người.
Hai người rất nhanh đi tới một phòng khám tên là "Trung tâm quản lý sức khỏe Hirano", đi vòng qua từ cánh cửa nhỏ phía sau để vào.
Kanzaki Rin cũng ngồi taxi đi tới gần đó, may mắn cô lúc nào cũng sử dụng một chiếc máy bay tuần tra không người lại, nếu không đã sớm mất dấu.
Đứng ở phòng khám bệnh ngoài cửa lớn, Kanzaki Rin hoàn toàn mơ hồ, không biết Phương Thành chạy đến phòng khám làm gì.
Với tình trạng bị thọc dao xuyên tim còn có thể nhảy nhót, đời này hắn cơ bản vô duyên với bệnh viện.
Sau khi loanh quanh ngoài cổng phòng khám một lúc lâu, Kanzaki Rin đeo khẩu trang tiến vào phòng khám.
Mấy phút sau, Kanzaki Rin đi ra từ phòng khám, cô không tìm được người, nhưng chú ý tới phòng giải phẫu trong phòng khám đang được sử dụng.
Chuông smartphone bỗng nhiên vang lên, Kanzaki Rin lục smartphone ra nhìn, là Aoki Yusuke gọi tới.
"Aoki, có chuyện gì sao?"
"Kanzaki, tập huấn kỳ 3 năm nay bắt đầu sớm rồi, tớ đã giúp cậu điền xong đơn báo danh."
"Aoki, tớ không định tham gia, đơn báo danh đừng giao lên."
"Cái gì, cậu không tham gia?"
Giọng của Aoki Yusuke lộ vẻ kinh ngạc, những tập huấn suốt mấy năm qua, Kanzaki Rin đều tham gia hết, sao đột nhiên không tham gia nữa.
"Tác dụng của việc tập huấn đối với tớ đã không còn lớn."
Kanzaki Rin giải thích, song đây chỉ là một trong các nguyên nhân, sau này cô còn phải tiếp tục nhìn chằm chằm Phương Thành, không rảnh tham gia tập huấn.
"Nhưng cậu lại cần tham gia tập huấn, Aoki, kiến thức cơ bản của cậu vẫn chưa đủ vững chắc."
"Đúng vậy, cho nên tớ đã báo danh."
Aoki Yusuke cười khổ nói, trong tiếng cười mang theo mất mát, cũng không biết là vì chưa nắm vững cơ bản, hay là bởi Kanzaki Rin không báo danh.
"Kanzaki, sáng nay tớ đã hỏi thăm qua, tối hôm qua đội cơ động SAT chí ít tổn thất 300 người, năm nay bọn họ có thể sẽ tuyển chọn thành viên dự bị."
Aoki Yusuke nói đến chuyện tối ngày hôm qua, giọng nói trở nên nghiêm túc.
Blood Queen Isis giết ba trăm binh lính tinh nhuệ, sau đó nghênh ngang ly khai, biến Tokyo trở thành nhà vệ sinh công công.
Cục giải quyết tai hoạ nổi trận lôi đình nhưng không có biện pháp gì, thậm chí còn có không ít người bởi vì Isis rời đi mà thở phào một hơi.
Sự chênh lệch về sức mạnh khiến con người tuyệt vọng, cũng để cho những thực tập sinh bọn họ âu sầu trong lòng, sĩ khí giảm sút.
Cố gắng huấn luyện hơn nữa, cũng không chịu nổi một đầu ngón tay của quái vật, nỗ lực huấn luyện còn ý nghĩa gì?
Kanzaki Rin không muốn thảo luận với Aoki Yusuke về đề tài này: “Cậu còn việc gì sao?"
"À, sáng sớm lúc mua đồ vừa hay rút thưởng ngẫu nhiên được 2 tấm vé xem phim, nên lãng phí, cậu có hứng thú hỗ trợ chia sẻ một chút. . ."
Giọng của Aoki Yusuke lộ vẻ nôn nóng.
Kanzaki Rin lại vô tình cự tuyệt: “Xin lỗi, không có hứng thú, tớ còn chuyện rất quan trọng cần làm."
Aoki Yusuke giả vờ không sao cười nói: “A ha ha, cũng phải, xem cine đương nhiên là phải có hứng mới được. . . vậy cậu cứ làm việc đi, mai gặp lại."
Đợi sau khi cắt liên lạc với Kanzaki Rin, Aoki Yusuke nhìn smartphone, thở dài thật sâu.
Gã không biết từ lúc nào mới có thể khiến nữ thần cảm động, có vẻ xa xăm vời vợi, nhưng gã sẽ không bỏ cuộc.
. . .
Kanzaki Rin vẫn loanh quanh bên ngoài phòng khám, đợi đã lâu, mới phát hiện Fukuda Tarō đỡ Phương Thành đi ra từ cửa sau của phòng khám.
Sắc mặt của Phương Thành tái nhợt, có vẻ rất yếu ớt, thế nhưng lại cười vô cùng hài lòng.
Sau đó Fukuda Tarō đỡ Phương Thành lên xe, bèn lái xe rời đi.
Kanzaki Rin sờ sờ ví tiền, cắn răng lại kêu một chiếc xe taxi.
Fukuda Tarō cũng không có mang Phương Thành tới địa phương khác, mà trực tiếp đưa hắn về nhà, còn rất ân cần đỡ hắn đến giữa phòng ngủ, dặn dò vài câu chú ý nghỉ ngơi, sau đó mới vui vẻ rời đi.
Kanzaki Rin ngồi xe taxi cũng theo trở lại, sắc mặt rất khó coi.
Hôm nay cô đã theo dõi cả ngày, cái gì cũng không thấy, ngược lại còn lỗ tiền 2 cuốc xe.
Sau khi trở về vừa vặn nhìn thấy Fukuda Tarō từ lầu trọ đi ra, khóe miệng của Kanzaki Rin khẽ cong lên.
Fukuda Tarō mới vừa mở cửa xe, liền cảm thấy phía sau truyền đến lực kéo rất mạnh, cả người ngã sấp xuống cái bịch, ngay sau đó hai tay bị vặn chéo ra sau lưng, ghim mạnh xuống đất.
"Ái ui, đứa nào vậy? Buông ra!"
Fukuda Tarō kinh hoảng kêu lên.
"Thành thật trả lời câu hỏi của tôi, nếu không sẽ có chuyện rất không tốt xảy ra."
Một giọng nói rất trầm thấp, nghe không ra là trai hay gái vang lên ở sau lưng, đồng thời Fukuda Tarō cảm giác được có vật nhọn chọc ở bên hông của mình.
Ông ta sợ đến mức toàn thân đều cứng đờ, vội khóc lóc kêu lên: “Làm ơn đừng tổn thương tôi, đòi tiền hay cái gì khác đều cho ngài."
"Anh và nam sinh kia đi Phòng khám Hirano làm gì?"
Fukuda Tarō cả kinh, thì ra là tới vì Phương Thành.
Ông ta không chút do dự bán đứng phe mình: “Phải đi bán thận, hắn đi phòng khám để bán thận.”
"Bán thận?"
Kanzaki Rin nghẹn họng nhìn trân trân, ngay cả biến đổi giọng nói suýt nữa duy trì không được.
Nàng mất cả ngày dọc lòng suy đoán mục đích của Phương Thành là gì, giết chết vô số tế bào não, kết quả hắn lại đi bán thận.
Một Vampire đi bán thận?
Kanzaki Rin cảm giác tam quan của mình gần như đều bị đánh nát.
Một mình ngươi Vampire, không đi cắn người không phá hoại, ngược lại chạy đi bán thận, cậu còn có thể có chút tiền đồ không?
Kanzaki Rin thu hồi tâm tình kinh ngạc, hỏi tiếp: “Lúc các người cắt thận của hắn lúc không phát hiện có gì không ổn sao?"
Năng lực hồi phục của Vampire rất mạnh, coi như là phanh ngực xẻ bụng cũng rất khó nhanh chóng cắt thận ra.
Cho dù có thể cắt được, thận của quỷ hút máu dường như cũng không có ích gì với nhân loại.
"Không có, không có cái gì không ổn cả!"
Fukuda Tarō không ngừng biện giải cho bản thân: “Không phải tôi ép buộc, là chính bản thân hắn tự quyết định, tôi chỉ thu chút tiền huê hồng mà thôi."
Kanzaki Rin lạnh lùng nói: “Mới vừa làm xong giải phẫu đã đưa hắn về, sẽ không sợ hắn chết ở trong nhà?"
Fukuda Tarō đương nhiên không sợ, loại cô nhi không cha không mẹ chết cũng chẳng ai quan tâm, nhà trọ sẽ trở thành vật vô chủ.
Nhưng lời này hắn cũng không dám nói, chỉ có thể không ngừng cầu xin tha thứ: “Là chính bản thân hắn vẫn yêu cầu về nhà, không phải tôi muốn dẫn hắn về."
"Ông cũng đang cố ý chờ hắn chết, sau đó mưu đoạt gia sản của hắn chứ gì!?"
Kanzaki Rin giộng mạnh Fukuda Tarō một cước.
Fukuda Tarō hét thảm một tiếng, đầu khớp xương suýt chút nữa bị đạp nát.
Ông ta run lẩy bẩy, nhưng không thấy lần công kích thứ hai, lúc ngẩng đầu nhìn lên, xung quanh đã không thấy ai nữa.
Fukuda Tarō thở phào, vội vã chui lên xe chạy trốn.