Phương Thành bị cảm giác đói bụng dữ dội đánh thức.
Hắn mở mắt ra nhìn, phát hiện đã là sáng hôm sau.
Cái bụng đang kêu lục cục, cứ như đã mười ngày nửa tháng không ăn cơm.
Sắc mặt của Phương Thành trắng nhợt, cái cảm giác đói bụng này thật sự quá mãnh liệt, làm cho hắn choáng váng toàn thân vô lực.
Hắn giùng giằng lăn xuống từ trên giường, sử dụng ết tứ chi bò đến phòng bếp mở tủ lạnh ra, nhét ăn toàn bộ thứ có thể ở bên trong vào trong miệng.
Ngay lúc đang điên cuồng ăn, Phương Thành chú ý tới trong mắt của mình hiện lên một hàng chữ nhỏ.
[Ăn cơm +1]
Sự việc xảy ra đột ngột khiến hắn giật mình, thức ăn trong miệng cũng quên nuốt xuống.
Những chữ này tới nhanh đi càng nhanh, chỉ trong chớp mắt, nhưng lại vô cùng rõ ràng.
Phương Thành vô thức nuốt thức ăn trong miệng vào cổ họng, một hàng chữ lại hiện lên trong mắt.
[Ăn cơm + 1]
Đây hẳn không phải là ảo giác xuất hiện do đói bụng váng đầu.
Nhưng Phương Thành hiện tại không rảnh quan tâm những thứ này, hắn ăn như hổ đói hết toàn bộ thức ăn dự trữ trong tủ lạnh, cảm giác đói bụng cũng chỉ hơi giảm bớt, thân thể khôi phục một chút sức lực.
Nằm trên mặt đất, Phương Thành lúc này mới rảnh rỗi suy nghĩ.
Tối hôm qua vừa mới xuyên việt đã bị Blood Queen giết chết một lần, về đến nhà lại bị Kanzaki Rin giết chết một lần, cuối cùng thuận lợi đánh đuổi cô ta, Phương Thành quá mệt mỏi nên vừa nằm xuống liền ngủ ngay.
Lúc này hồi tưởng lại, dường như hắn đã sống lại sau khi bị bắn chết trước khi Blood Queen hút cạn máu, Blood Queen còn nói cơ thể hắn khác thường.
Cộng thêm chữ số trong mắt, tại sao lúc ăn lại xuất hiện nhắc nhở, Phương Thành có lý do hoài nghi thân thể bất tử của mình cũng không phải vì Vampire, mà có nguyên nhân khác.
Chẳng lẽ xuyên việt còn kèm theo bàn tay vàng?
Phương Thành tràn đầy phấn khởi thử một lúc, cũng không có gọi ra hệ thống gì cả.
Cái bụng rất nhanh lại truyền tới tiếng lục cục, thứ vừa ăn đã bị tiêu hóa sạch sẽ, ngay cả một chút cặn cũng không sót lại.
Phương Thành chỉ có thể cầm ví đi ra khỏi cửa, ra ngoài mua đồ ăn.
. . .
Kiếp trước Phương Thành chưa từng tới Tokyo, nhưng có thể nhìn ra tòa thành thị này khác hẳn thứ hắn đã thấy kiếp trước.
Kiến trúc dày đặc hơn cũng cao hơn, nhìn từ mặt đất lên cao, bầu trời bị cắt thành những ô vuông không đều, tựa như cái cũi, khiến người ta cảm thấy ức chế.
Phương Thành cảm thấy tòa thành thị này có chút giống Cyberpunk, nhất là những toà lầu cao này đều được trang trí bằng đèn neon và bảng hiệu đầy màu sắc, cũng như ống thép ở khắp mọi nơi.
Tạo thành loại nguyên nhân này là vì nhiều nơi thích hợp để sinh sống ở 11 khu đều bị quái vật siêu nhiên xâm chiếm, nhất là ở nông thôn, trường hợp xấu nhất toàn bộ làng mạc và dân làng biến mất cũng là chuyện thường.
Dưới sự uy hiếp như vậy, nhân loại không thể không tập trung về thành phố lớn, khiến nhà trong thành phố càng ngày xây càng cao, không gian hoạt động càng ngày càng hẹp.
Không chỉ khu 11, những quốc gia khác trên thế giới cũng như vậy.
Trên không trung thường xuyên có máy bay không người lái tuần tra, nếu như phát hiện hành vi không hợp pháp sẽ bay xuống tới tiến hành phát thanh cảnh cáo, máy bay không người lái cao cấp hơn thậm chí mang theo súng.
Phương Thành vừa thấy máy bay không người lái đã cảm thấy khó chịu, tối hôm qua Kanzaki Rin đã dựa vào máy bay không người lái đuổi tới tận phòng trọ của hắn.
Gương mặt của Kanzaki Rin hiện lên trong đầu, Phương Thành sực nhớ ra tối hôm qua cô ta từng cảnh cáo -- Blood Queen tạo ra rất nhiều Vampire, những Vampire này sẽ cuốn hắn vào trong những trận tàn sát lẫn nhau.
Cũng không biết là thật sự, hay là đang hù dọa hắn, nếu như là cái trước, vậy thì toi.
. . .
Phương Thành tùy tiện tìm một quán mì ở ven đường, gọi 1 bát mì ramen cực lớn, ăn như gió cuốn hết 5 bát liên tục, khiến cho ông chủ sốc nặng.
Phương Thành không để ý ánh mắt của người khác, chỉ cúi đầu ăn, trong mắt không ngừng hiện ra chữ "Ăn cơm + 1".
Sau khi ăn xong 5 tô mì, chữ trong mắt biến thành "Ăn chán chê + 1" .
Cảm giác đói bụng của Phương Thành rốt cục biến mất, như thể anh đã no khoảng 80%.
Đổi thành sức ăn của nguyên chủ, đừng nói 5 bát lớn, dù chưa tới 1 bát cũng ăn không nổi.
Bữa ăn này chí ít ăn gấp hai mươi số lượng bình thường.
Sau khi rời khỏi quán mì, Phương Thành lại đi tới ngân hàng, kiểm tra số dư tài khoản.
Tiền gửi trong ngân hàng là đồng ACU của Liên đoàn cách mạng Đông Á lưu hành, chỉ còn hơn 3,000 đồng.
Đồng ACU sức mua không thấp, nhưng 3,000 vẫn quá ít.
Phương Thành tính nhẩm tiêu phí hôm nay của mình, sau đó có chút hoảng sợ.
Nếu như hắn mỗi bữa đều ăn giống như hồi nãy, không tới một tháng sẽ mình ăn đến phá sản.
Coi như mỗi ngày chỉ ăn một bữa, cũng không kiên trì được bao lâu.
Tài sản của ba mẹ nguyên chủ để lại cho hắn không ít, dùng đến đại học cũng không thành vấn đề, nhưng không chịu nổi tử trạch* thích chơi Krypton Gold*, đem phần lớn tiền gởi ngân hàng tiêu trên thân của người vợ trang giấy*.
*tử trạch: tương đương otaku, mọt sách nghiện hoạt hình
*Krypton Gold: game TQ
*người vợ trang giấy: chỉ phiến nhân lão bà: thường được miêu tả khi mọi người bị ám ảnh bởi những nhân vật nữ ảo trong game, anime, hay những màn theo đuổi ngôi sao trong thực tế
Nhìn số tiền gửi đáng thương trong ngân hàng, Phương Thành nhịn không được thở ra thật dài.
Trước khi xuyên việt vẫn vì cuộc sống mà vất vả, không ngờ sau khi xuyên việt vẫn là chạy không khỏi vận mệnh là một Shachiku*.
*Shachiku: người lao động làm việc miệt mài, không kể thời gian, hầu như không có thời gian cho gia đình, bạn bè
Phương Thành không thèm để ý cái gì Kanzaki Rin, cái gì Vampire, trước tiên phải nghĩ cách kiếm chút tiền cơm đã.
Sau khi rời khỏi ngân hàng, Phương Thành chản nản về nhà, không chú ý tới phía sau cách đó không xa có một kẻ đang lén lút bám theo.
. . .
Kanzaki Rin mặc áo choàng trùm đầu màu đen, đứng ở nơi góc đường, ánh mắt theo sát Phương Thành đến khi bóng lưng của hắn rời đi.
Nàng hết lòng tuân thủ hứa hẹn hôm qua, không báo cáo thân phận của Phương Thành cho cục, nhưng không có nghĩa là sẽ bỏ mặc không lo.
Khát vọng đối với máu tươi của Vampire viễn siêu bất cứ loại dục vọng nào của nhân loại, chúng nó sẽ định kỳ chạy đến tập kích nhân loại, tạo ra thảm án.
Nhất là Vampire mới, cần gấp máu tươi để tăng cường bản thân.
Kanzaki Rin không cho Phương Thành là ngoại lệ, cho nên sáng sớm bèn chạy tới gần nhà của Phương Thành theo dõi, chuẩn bị lấy được nhân chứng, vật chứng.
Thế nhưng khiến cô bất ngờ là Phương Thành cũng không tập kích người sống, ngược lại chạy đến quán mì ramen ăn xả láng.
Vampire không phải là không thể ăn đồ bình thường, song thức ăn bình thường đã không còn cách nào giảm bớt cảm giác đói bụng của bọn chúng, chỉ có máu tươi mới có thể.
Mà Phương Thành dường như đã dùng Ramen lấp đầy bụng.
Không chỉ có như vậy, hắn cũng không biểu hiện sợ hãi đối với ánh nắng mặt trời, thông thường Vampire cho dù vào lúc không có mặt trời, cũng sẽ không ra ngoài vào buổi sáng, bởi điều đó khiến chúng rất khó chịu.
Phương Thành biểu hiện không giống như một Vampire chút nào.
Kanzaki Rin suýt chút nữa cho là mình tìm lộn người, nhưng cô rất chắc chắn Phương Thành bị Blood Queen hút hết máu sau đó sống lại, lại bị dao găm đâm vào trái tim vẫn có thể sống sót chạy nhảy khắp nơi.
Nhưng nói đi phải nói lại, hắn dường như cũng miễn dịch với bạc, mà vũ khí bạc có thể dễ dàng giết chết Vampire mới. . . Điều này quá mâu thuẫn.
Nói chung, trên người Phương Thành tràn đầy bí ẩn Kanzaki Rin không hiểu, cô không cách nào bỏ mặc.
Huống hồ những tấm ảnh khiến Kanzaki Rin cảm thấy sỉ nhục sâu sắc vẫn còn nằm ở trong tay của Phương Thành, vừa nghĩ tới Phương Thành vô cùng có khả năng cầm những tấm ảnh này làm những chuyện biến thái, Kanzaki Rin bèn cảm thấy lạnh run toàn thân.
Phải nghĩ cách đoạt về!!
Mắt thấy Phương Thành đi xa, Kanzaki Rin kéo mũ trùm, không nhanh không chậm theo sau.
. . .
Sau khi Phương Thành về đến nhà, bắt đầu thí nghiệm tình huống của cơ thể.
Hắn dùng dao cắt, lửa thiêu, sờ ổ điện, v.v… đủ loại phương thức thể tạo thành thương tổn đối với thân, quan sát tốc độ hồi phục vết thương.
Sau nhiều lần thí nghiệm, Phương Thành đã nắm rõ được vài điểm.
Thứ nhất, chỉ cần không phải vết thương trí mạng, chữ số trong mắt cũng sẽ không giảm.
Thứ nhì, có thể khống chế tốc độ hồi phục vết thương, nếu như tốc độ hồi phục càng nhanh, sẽ càng tiêu hao thể lực.
Thứ ba, sau khi hồi phục vết thương, sẽ xuất hiện cảm giác đói bụng.
Ngoài ra, lúc Phương Thành tập thể dục, trên cơ thể sẽ hiện lên nhắc nhở [tập luyện + 1], cứ như đang chơi game nào đó.
Phương Thành hiện tại cũng không dò ra được thân bất tử của mình là tình huống gì, chữ số trong mắt có thể là số lần sống lại, dùng hết e rằng sẽ xong đời.
Chuyện về cơ thể có thể để sau hẵng từ từ tìm nguyên nhân, vấn đề tiền mới quan trọng nhất, Phương Thành cũng không muốn thể nghiệm cảm giác bị chết đói là gì.
Hắn trở lại phòng ngủ mở máy vi tính ra, muốn nhìn xem trên mạng có thông báo tuyển dụng tin tức gì không, trước tìm công việc cũng có được.
Tìm một vòng phát hiện thông báo tuyển dụng lác đác không có mấy, đều yêu cầu nhân tài kỹ thuật cao.
Sau khi dân cư nông thôn đổ về thành phố với quy mô lớn, lực lượng lao động tăng vọt chưa từng thấy, một công việc cũng có tới mấy người giành nhau, nên khi còn là học sinh cấp ba sẽ khó kiếm được việc làm.
Tìm hơn một giờ ngay cả việc làm tạm thời cũng tìm không ra, Phương Thành không khỏi có chút nản lòng.
Hắn nhấp vào thư mục ẩn, xen lại loạt ảnh “nghệ thuật” tối hôm qua chụp Kanzaki Rin, vừa xem vừa sờ cằm suy tư.
Nếu như bán những tấm hình nghệ thuật này cho các nam sinh, chắc chắn có thể bán được một cái giá tốt.
Những tấm ảnh nghệ thuật trong tay của Phương Thành, tuyệt đối có thể bán giá trên trời.
Ý nghĩ này khiến Phương Thành vô cùng do dự, bán thì dễ, nhưng hậu quả chính là Kanzaki Rin nhất định sẽ liều mạng với hắn.
Hơn nữa những tấm ảnh này lại là thứ tốt để uy hiếp cô ta, bán đi sẽ không có sức uy hiếp nữa.
Nhưng ý nghĩ này cũng cho Phương Thành một mạch suy nghĩ, nếu quả như thật đến mức sắp chết đói, vậy không bằng bán ảnh cho Kanzaki Rin, chắc chắn cô ta sẽ có hứng thú.
"Tích tích. . ."
Nhưng vào lúc này, phầm mềm mạng xã hội trong máy vi tính khởi động, bỗng nhiên có người bạn gửi cho hắn tin tức.
Phương Thành mở ra xem, đối phương phát tới một câu: “Phương Thành-kun, suy nghĩ kỹ chưa?"
Suy nghĩ cái gì?
Phương Thành tò mò kiểm tra đoạn chat cũ của đôi bên, một đoạn ký ức chôn sâu ở đáy lòng chợt hiện lên.
Đôi mắt của Phương Thành càng ngày càng sáng, hắn cảm giác mình tìm được một con đường làm giàu.