Kanzaki Rin sửa lại: “Không phải điếu ngư chấp pháp, là hợp tác!"
"Hợp tác?"
"Không sai."
Kanzaki Rin nghiêng nửa người về phía trước, giọng điệu tràn đầy kích động: “Mục đích của chúng ta giống nhau, cậu phải đánh bại mọi Vampire mới có thể sống sót, còn tôi cũng muốn tiêu diệt chúng, thay vì bị động chờ đợi, không bằng chúng ta hợp tác chủ động xuất kích, thừa dịp chúng còn chưa đủ mạnh, diệt từng đứa một."
Phương Thành nhếch môi: “Chuyện này có khác gì với điếu ngư chấp pháp, chả phải cô muốn tiếp tục để tôi làm con mồi sao."
"Cậu đâu cần nói vậy."
Kanzaki Rin mỉm cười, có vẻ tràn đầy lòng tin thuyết phục được Phương Thành: “Nhưng cậu cũng không thể phủ nhận, hợp tác với tôi là lựa chọn tốt nhất. Tôi có thể cho cậu rất nhiều trợ giúp: theo dõi, định vị, cung cấp trang bị, lập chiến thuật, hỗ trợ chiến đấu, xử lý hậu kỳ, bao gồm giúp cậu giải quyết camera giám sát của chính phủ, cậu có thể làm được những chuyện này không?"
Phương Thành cứ như trông thấy Kanzaki Rin cười hô hố bày ra tư thế "thẻ mật*".
Hắn vội vã cắt ngang Kanzaki Rin: “Cái khác tạm được, hỗ trợ chiến đấu thì miễn!"
Kanzaki Rin giải thích: “Điểm kiểm tra hỗ trợ chiến đấu của tôi là 100 điểm."
Phương Thành cười như nắc nẻ: “Điểm tối đa là 1,000 điểm sao? Chẳng lẽ cô luôn bóp đồng đội và huấn luyện viên sao?"
Sắc mặt của Kanzaki Rin bỗng tối sầm lại: “Tôi chỉ có thể nói giữa chúng ta không quá ăn ý, nhưng chuyện này có thể bồi dưỡng."
Phương Thành đáp lại bằng sự chế giễu im lặng.
Không thể phủ nhận hợp tác với cô ấy quả thực có ưu thế rất lớn, thậm chí có thể nói là lựa chọn duy nhất hiện nay.
Nhưng Phương Thành không quá tin tưởng vào liêm sỉ của cô gái này, vào thời khắc sinh tử, không chừng cô ta sẽ bán đứng mình.
Kanzaki Rin thấy Phương Thành đang do dự, bèn khuyên: “Tôi biết cậu không tin tưởng tôi, chúng ta có thể hợp tác có giới hạn độ, xem kết quả rồi tính."
Thấy Phương Thành không lên tiếng, Kanzaki Rin tiếp tục nói: “Tôi sẽ cho cậu thời gian suy nghĩ, không cần vội đồng ý, nhưng cũng không thể kéo dài lâu, đám Vampire còn lại đang hút máu mọi lúc mọi nơi, đều đang trở nên mạnh mẽ, tiêu diệt lẫn nhau. Đợi đến khi kẻ mạnh nhất xuất hiện, thì tôi và cậu không thể giải quyết nổi, tôi cùng lắm thì trốn trong Cục giải quyết tai hoạ, còn cậu thì chỉ có thể một mình đối mặt."
Phương Thành không phục nói: “Tôi cũng có thể trốn trong Cục giải quyết tai hoạ, không phải lần trước cô muốn bắt tôi về đó sao? Có bao ăn hay không?"
Kanzaki Rin không lên tiếng, nhưng biểu cảm rành rành là phỉ nhổ hắn ‘Cậu có thể có chút tiền đồ không?'
Thật ra Phương Thành rất động tâm trước đề nghị của Kanzaki Rin, bất kể là xuất phát từ an toàn của bản thân, hay là để thu thập càng nhiều mảnh vụn sinh mệnh, sớm muộn gì hắn cũng phải chống lại những Vampire khác.
Vậy tại sao không ra tay trước?
Đợi kẻ thù hoàn thiện mới đi gank, khi đó không phải là giết địch, mà là đi tặng đầu người.
Lúc Phương Thành đang suy nghĩ, smartphone của Kanzaki Rin bỗng reo lên.
Lấy ra xem mới biết là Aoki Yusuke gọi tới.
Kanzaki Rin ấn nút nghe.
"Có chuyện gì sao?"
"Kanzaki, cậu đang ở đâu?"
"Tớ đang thi hành nhiệm vụ cơ mật, có chuyện gì không?"
"Không có gì, Cục đã cập nhật một số tài liệu mới, tớ có thể giúp cậu đặt mua."
"Cảm ơn, còn có việc gì không?"
"Không, cậu cứ làm việc đi."
Sau khi chấm dứt cuộc gọi, Aoki Yusuke đứng ở vỉa hè ngẩng đầu nhìn phía lên khu nhà trọ, thở dài thườn thượt, ánh mắt rất thâm hiểm.
Sau khi Kanzaki Rin gọi xong, Phương Thành cười xấu xa hỏi: “Là bạn trai của cô sao?"
Kanzaki Rin lắc đầu: “Không phải."
"Vậy là cha cô?"
Kanzaki Rin không đáp, chỉ im lặng nhìn hắn.
"Chỉ có bạn trai hoặc là cha mới biết quan tâm cô đang ở đâu, đã làm gì."
Phương Thành dựa vào sa lon ở phía sau: “Để tôi đoán xem, người vừa gọi cho cô chắc chắn là con trai. Hơn nữa còn rất thích cô, nhưng cô lại không thích gã, nên luôn giữ khoảng cách với gã, đúng không?"
Kanzaki Rin ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn có chút kinh ngạc: “Làm sao hắn đoán được?"
Phương Thành khoanh hai tay, nở nụ cười 'Hiểu mà hiểu mà’: “Cô nói với hắn tổng cộng 3 câu nói, mỗi câu đều hỏi có chuyện gì không, chứng minh cô trừ công sự ra căn bản không muốn tiếp xúc nhiều với đối phương. Làm lơ rõ ràng như vậy mà gã vẫn nghe không hiểu hoặc làm bộ nghe không hiểu, vậy chắc chắn là liếm chó."
Nói đến đây, Phương Thành nhịn không được cảm khái: “Liếm cẩu thảm lắm, liếm đến cuối cùng hai bàn tay trắng, ngay cả cẩu độc thân cũng coi thường. Giờ chắc con liếm cẩu của riêng cô không thể ngờ được nữ thần của mình nửa đêm chạy vào phòng của một người đàn ông độc thân, tiếp xúc với thân thể trần trụi của hắn, còn lừa gạt liếm cẩu nói mình đang làm nhiệm vụ cơ mật, nghĩ thôi đã cảm thấy thật đáng thương, hy vọng nón xanh vĩnh viễn đeo trên đầu gã."
Kanzaki Rin không thể không nhìn Phương Thành, cô giễu cợt: “Cậu từng viết thư tình cho tôi, có phải cũng tính là liếm cẩu cho tôi không?"
Phương Thành không hề tức giận, ngược lại cười nói: “Liếm một lần là cẩu, liếm trăm lần là sói. Liếm lấy chín trăm vạn, cũng là sói trong sói. Xấu hổ quá, từ cấp 2 đến giờ đã viết ít nhất 200 bức thư tình, tôi không phải liếm cẩu, là chiến lang, liếm cẩu đơn thuần ngay cả cẩu độc thân cũng coi thường."
"Gâu gâu gâu."
Trên lối đi bộ ở bên ngoài nhà trọ lớn cũng trùng hợp vang lên tiếng chó sủa, cứ như đang phối hợp với câu nói của Phương Thành.
Kanzaki Rin không cãi lại hắn, quả thật bội phục, đây quả thực là liếm ra cảnh giới.
"Uông! Uông! Uông!"
Aoki Yusuke đứng ở vỉa hè đang chuẩn bị rời đi, không biết từ đâu xuất hiện một con chó hoang đột nhiên sủa gã.
Aoki Yusuke như thể nghe thấy câu chế giễu ‘Đồ cẩu độc thân’ qua tiếng sủa của con chó hoang.
Người luôn bình tĩnh, lý trí, giờ khắc này lại mất bình tĩnh, nổi giận mắng: “Cút! Cút ngay cho tao!"
"Uông! Uông! Uông!"
Càng nhiều thêm chó hoang chui ra từ trong bóng tối, dùng ánh mắt màu xanh lục theo dõi hắn.
Ánh mắt màu xanh lục này khiến cho Aoki Yusuke hơi biến sắc, vô cùng khó chịu: “Hừm, không tính toán với lũ chó chết chúng mày."
Gã vội quay đầu bỏ đi.
...
"Đủ rồi, tôi không tới đây để nghe câụ lý sự về liếm cẩu."
Kanzaki Rin cố chuyển đề tài về dúng hướng: “Rốt cuộc cậu có đồng ý hợp tác với tôi hay không?"
"Không phải cô bảo tôi suy nghĩ sao?"
"Tôi đổi ý rồi."
"Ôi, con gái!"
Phương Thành sờ cằm, nghi ngờ nói: “Lẽ nào tôi và đám Vampire không thể nào chung sống hoà bình, bắt buộc phải giết chúng, vậy còn cô? Sao cô lại liều mạng như vậy? Lẽ nào có thù với Vampire?"
Kanzaki Rin không trả lời: “Đây là chuyện riêng của tôi."
"Thành ý, thành ý!"
Phương Thành chỉ chỉ cô, lại chỉ mình: “Hợp tác cần thành ý, cô cứ không chịu phối hợp thật khiến tôi khó xử."
Kanzaki Rin cắn răng, mãi mới đáp: “Tôi cần phải nhanh chóng đạt được nhiều công lao, bảo đảm mình có thể leo lên vị trí cao trong Cục giải quyết tai hoạ, trả lời như vậy cậu đã hài lòng chưa?"
Khi cô nhắc đến đề tài này, toàn thân đều trở nên lạnh lùng và xa lạ, cứ như rất không muốn nhắc tới vấn đề này.
.
.
.
Chú thích:
*liếm chó: simp: một từ lóng trên Internet để diễn tả một người thể hiện sự si mê hoặc quan tâm quá mức đối với người khác, đôi khi đi xa đến mức muốn theo đuổi một mối quan hệ tình dục; là một người làm quá nhiều điều cho một người mà họ thích
*thẻ mật: viết tắt của mã số thẻ và mật khẩu