Mục lục
Ta Bị Vampire Cắn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngữ Khanh... dùng miệng của mình... thổi nổ mười hộp bao cao su...

Asaka Myōe ngơ ngác nhìn Phương Thành, khuôn mặt vốn đã tái nhợt lại từ từ đỏ lên.

Nhìn thấy cô ngẩn người, Phương Thành không nhịn được cười: “Asaka, cậu thường xuyên xem trộm eromanga có phải không...”

“Không, tớ không có.”

Mặt của Asaka Myōe đỏ bừng, nhưng trong ánh mắt lại có chút chột dạ.

Tất cả đều là tại Ngữ Khanh, bởi vì cô ấy thích xem một vài thứ linh tinh, đã vậy còn thích ném đồ lung tung.

Mình chỉ là tình cờ, xem một chút mà thôi.

“Ô...”

Asaka Myōe vùi mặt vào giữa hai đầu gối, hai tay ôm lấy đầu.

Tại sao lại nghĩ đi xa như vậy? Mất mặt quá đi a a a a!

Phương Thành thấy Asaka Myōe vì xấu hổ mà tai và cổ đều trở nên đỏ bừng, nên không trêu chọc cô nữa.

Cả hai yên lặng ngồi ở trên băng ghế, tận hưởng làn gió mát rượi thổi ở trong sân kèm theo tiếng ồn ào náo nhiệt của lớp học ở phía xa xa.

Sau khi Asaka Myōe rốt cuộc cũng đã bình tĩnh lại, Phương Thành mới tò mò hỏi: “Cậu và Diệp Ngữ Khanh không có cùng ký ức sao?”

Lúc này, Asaka Myōe mới ngẩng đầu lên, lấy tay vuốt tóc mái và trả lời: “Không có, chúng tớ thường liên lạc với nhau qua nhật ký, ghi lại tất cả những gì đã trải qua vào trong đó, kể lại cho nhau biết.”

Dừng lại một lúc, cô ấy lại nói thêm: “Tính khí của Ngữ Khanh không được tốt, chắc là tối hôm qua đã gây thêm rắc rối cho cậu.”

Phương Thành mỉm cười: “Không có rắc rối gì cả. Tối hôm qua tớ với cô ấy đã chơi rất vui vẻ. Nói cô ấy, lần sau nếu có thời gian thì tiếp tục chơi.”

Asaka Myōe nhẹ gật đầu, nhưng trong lòng lại có chút oán hận.

Hai người thì chơi thật vui vẻ, còn quai hàm của tôi thì sưng tấy, thắt lưng và chân gần như sắp gãy, bây giờ đi đường còn xiêu vẹo.

Nhưng lại càng thêm lo sợ, là hai người sẽ cấu kết với nhau bắt nạt tôi.

Nhưng có điều, vừa nghĩ đến bộ dạng tức giận của Diệp Ngữ Khanh vào đêm qua, Asaka Myōe không nhịn được hé môi cười.

Có thể làm cho người chị em này mất bình tĩnh như vậy, xảy ra chuyện gì cũng không viết vào nhật ký của mình. Cũng chỉ có một mình Phương-kun làm được mà thôi.

Phương Thành nhìn dáng vẻ mười phần thục nữ này của Asaka Myōe, tò mò hỏi: “Vậy tình trạng của cô ấy giờ như thế nào? Nếu như giờ cô ấy xuất hiện, thì cậu sẽ như thế nào?”

“Cũng giống như là đang ngủ say vậy, Ngữ Khanh giờ đang ngủ.”

Vốn dĩ Asaka Myōe đã che giấu bí mật về hai nhân cách của mình với người ngoài, nhưng giờ Phương Thành đã phát hiện ra, cũng không cần phải giấu giếm nữa.

Bình thường đều là Asaka Myōe làm chủ thân thể, cứ thỉnh thoảng, Diệp Ngữ Khanh lại tỉnh dậy và điều khiển cơ thể của mình đi xung quanh vận động một chút.

Khi Ngữ Khanh làm chủ thân thể, thì Asaka Myōe cũng chìm vào giấc ngủ sâu. Khi tỉnh dậy, đọc nhật ký của mình, cô có thể biết mình đã làm gì.

Ngoài ra, còn có một loại trạng thái đặc biệt, mà Asaka Myōe đã không nói với Phương Thành.

Trạng thái đặc biệt này được gọi là Song Tử Tinh, Asaka Myōe và Diệp Ngữ Khanh đồng thời thức tỉnh và điều khiển một cơ thể cùng một lúc.

Chỉ có lúc này, hai nhân cách mới có thể giao tiếp trực tiếp mà không cần dùng đến nhật ký như bình thường.

Trong trạng thái của Song Tử Tinh, hai nhân cách thậm chí còn có thể tranh đoạt quyền điều khiển cơ thể với nhau, dĩ nhiên là họ rất ít khi làm như vậy. Thông thường, đều là một người điều khiển và người kia thì quan sát.

Trạng thái đặc biệt này phải thông qua các phương pháp đặc biệt mới có thể đạt tới, Asaka Myōe sợ rằng Phương Thành sẽ phát hiện bất thường, nên đã chọn cách giữ bí mật.

Sau khi nghe Asaka Myōe giải thích, Phương Thành ngay lập tức rơi vào trầm tư.

Sau một lúc, Asaka Myōe tò mò hỏi: “Phương-kun, cậu đang nghĩ cái gì vậy?”

Phương Thành sờ sờ cằm, đáy mắt thâm thúy: “Tớ đang nghĩ, sau này nếu người nào mà lấy cậu, cũng giống như lấy hai người vợ, có tính cách khác nhau. Chẳng phải sẽ là mua một tặng một, quả là quá lời rồi.”

Asaka Myōe cười nhẹ, vỗ hắn một cái: “Đáng ghét, tớ cùng Ngữ Khanh cũng không phải là mấy thứ hàng hóa giảm giá, làm sao có thể mua một tặng một.”

Phương Thành vẻ mặt nghiêm túc: “Sau này, hai người sẽ làm gì nếu như yêu những người đàn ông khác nhau?

“Á.....”

Asaka Myōe hơi giật mình, sau đó mới lắc đầu nói: “Cho tới bây giờ, tớ vẫn chưa từng suy nghĩ đến chuyện này.”

Phương Thành khuyên cô: “Nên suy nghĩ trước đi, nếu không sau này gặp khó khăn mới nghĩ đến sẽ không kịp. Nếu như hai người thật sự không nghĩ ra được cách nào... tớ miễn cưỡng có thể giải quyết vấn đề này cho hai người.”

Gò má của Asaka Myōe hơi nóng lên, chỉ nghĩ hắn đang nói đùa mà thôi, thì thầm: “Phương-kun, cậu chỉ là một người thôi.”

Phương Thành lại giang hai tay ra, tỏ ra không có vấn đề gì: “Nhưng tớ còn có hai tay, tay chân linh hoạt, miệng lưỡi điêu luyện, hai người chắc chắn sẽ hài lòng.”

Asaka Myōe: “...”

Cô cảm thấy mình không thể theo kịp mạch suy nghĩ của Phương Thành nữa rồi.

Hơn nữa, tuy là có hai nhân cách, nhưng chỉ có một thân thể, đâu có cần nhiều như vậy...

Asaka Myōe cảm thấy ngại ngùng trước ba ý nghĩ khiếm nhã ở trong đầu, khuôn mặt hồng lên: “Tớ không thèm nghe cậu nói nữa, quay về lớp trước đây.”

Phương Thành nhìn theo bóng lưng của cô đang chạy đi và hét lên: “Cánh thì cần một đôi mới có thể bay, chuyện tốt thì cần một đôi mới có thể hoàn mỹ, cậu biết đấy.”

Asaka Myōe càng chạy nhanh hơn khi nghe thấy những lời đó.

Cho đến khi cô biến mất, nụ cười trên mặt của Phương Thành cũng dần dần dừng lại.

Hắn đã tra cứu thông tin về Cực Lạc giáo ở trên mạng, thì phát hiện được vị thần mà Cực Lạc giáo đang thờ phụng chính là Song Tử chi Thần, hai vị nhất thể.

Nói cách khác chính là, hai nữ thần cùng chung một thân thể, một người là Phẫn Nộ Nữ Thần, đại biểu cho cực đoan, còn một người là Liên Ái Nữ Thần, đại biểu cho niềm vui và hạnh phúc.

Ban đầu, Phương Thành cứ tưởng ý nghĩa của Cực Lạc giáo là đỉnh cao của khoái hoạt, nhưng sau khi đọc những giải thích của cư dân mạng, hắn nhận ra rằng đó là ý nghĩa kép của cực đoan và hạnh phúc.

Mà Song Tử chi Thần này thực sự phù hợp với Asaka Myōe, họ cũng là hai trong một, Ngữ Khanh là người nóng tính còn Asaka Myōe thì là người hiền lành.

Hơn nữa, ở trong nhà của cô, còn có một tín giáo nữa chính là bà lão chủ nhà.

Nếu nói hai người không có quan hệ gì, thì Phương Thành sẽ ăn cứt, quyết không gian dối.

Nhưng cho dù có biết điều này cũng vô ích, nếu như Asaka Myōe thực sự gặp khó khăn, cũng chưa từng mở miệng nhờ hắn giúp đỡ.

Còn tính cách của Phương Thành chính là có rắc rối thì sẽ lập tức giải quyết, không bao giờ gây sự nếu việc đó không liên quan đến mình. Có thể cẩu thả thì cứ việc cẩu thả, cho nên luôn bị động về mọi mặt.

Asaka Myōe không chủ động nói chuyện, Phương Thành cũng không thể chủ động đi điều tra xem cô gặp phải phiền toái gì, sau đó chủ động giúp cô loại bỏ uy hiếp.

Nhưng ngay cả như vậy, hắn đã gần như có nói rõ hai lần, nếu Asaka Myōe có gặp phải khó khăn gì, có thể đến tìm hắn.

Nhưng không biết Asaka Myōe là nghe không hiểu, hay vì lý do nào khác mà cô ấy vẫn không có động tĩnh.

Nếu là người khác, Phương Thành cũng sẽ không quan tâm, mặc kệ, họ thích làm gì thì cứ làm như thế.

Nhưng bây giờ, hắn và Asaka Myōe cũng được xem như là bạn, nếu có cơ hội, vẫn sẵn sàng điều tra tình hình và đưa tay ra giúp đỡ.

……

Chỉ trong chớp mắt, những tiết học vào buổi chiều trôi qua. Sau khi tan học, Satō Hayato cả ngày mất tập trung, đột nhiên lén lút đến tìm Phương Thành.

“Phương đồng học, tôi có một việc muốn nhờ cậu giúp.”

Phương Thành nhìn Satō Hayato từ trên xuống dưới, hỏi một câu rất khó hiểu.

“Satō, cậu là nữ thần ngực bự sao?”

“À? Không phải!”

“Vậy thì tại sao tớ phải giúp cậu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK