Những trận chiến trước kia của Phương Thành, dù là với Kanzaki Rin, với đám du côn trong trường, hay với Yakawa Suzuka, đều chưa từng hiện lên nhắc nhở.
Sự xuất hiện của nhắc nhở này thật sự là ngoài dự liệu của Phương Thành.
Nhưng đây chắc chắn là niềm vui bất ngờ.
"Nhanh đứng lên cho chị, đừng có mà giả chết, đồ rác rưởi."
Takeda Masumi vẫn tiếp tục nhục mạ để kích khích Phương Thành.
Phương Thành không có thời gian để so sánh mấy lần chiến đấu trước với đặc huấn hiện giờ.
Hắn lại đứng lên, vẫn rất bực bội, nhưng sự bồn chồn lại trở nên bình tĩnh nhờ sự xuất hiện của nhắc nhở.
Lần thứ hai tấn công Takeda Masumi, các đòn tấn công của Phương Thành vẫn rất thô, không có chút kỹ thuật.
Mà Takeda Masumi cũng rất thích trêu chọc gã, linh hoạt né trái tránh phải, xoay mạnh nửa người trên, né tránh đòn đánh không có chút võ kỹ của Phương Thành.
Nhưng lần này Phương Thành cũng không vội tấn công Takeda Masumi, mà kiên nhẫn quan sát động tác và cách thức chuyển động của cô ta.
Takeda Masumi hình như cũng nhận thấy sự bình tĩnh của Phương Thành, càng dùng lời khó hơn để cho giận hắn.
Thật sự nên biểu Kanzaki Rin tới nghe, xem rốt cuộc kẻ nào miệng thúi hơn.
Phương Thành không để tâm đến công kích ngôn ngữ của Takeda Masumi, hắn cảm thấy mình đã nắm được quy luật tránh đòn của Takeda Masumi, bắt đầu thử công kích.
Rầm!
Công kích thất bại, ngược lại bị Takeda Masumi tận dụng sơ hở đấm ngã hắn.
[Huấn luyện võ cận chiến +1]
Nhắc nhở này xuất hiện đã giảm mạnh cảm giác thất vọng của Phương Thành sau khi bị đánh ngã.
"Đứng lên, không được nằm..."
Takeda Masumi còn chưa chửi xong, Phương Thành đã bật dậy từ dưới đất, lại tấn công cô ta.
Hắn tiếp tục sách lược vừa rồi, trong lúc tấn công quan sát động tác của Takeda Masumi.
Hắn phát hiện, tốc độ và sức mạnh lực lượng của Takeda Masumi cũng không mạnh hơn mình, về sức mạnh có thể còn yếu hơn cả hắn.
Nhưng kỹ năng chiến đấu của cô ấy rất mạnh, sức phản ứng cũng hơn hẳn, hoàn toàn bù đắp được chênh lệch về sức mạnh, thậm chí có thể đùa giỡn Phương Thành như xiếc khỉ.
Bịch!
Phương Thành lại bị đánh bại.
[Huấn luyện võ cận chiến +1]
Takeda Masumi còn chưa mở miệng, Phương Thành cũng đã đứng lên, nhào tới.
Bốp!
[Huấn luyện võ cận chiến +1]
Binh!
[Huấn luyện võ cận chiến +1]
...
Đứng lên lần thứ mười hai, Phương Thành thở không ra hơi, lao mạnh về phía Takeda Masumi.
Hắn đã nhìn ra, Takeda Masumi không có quy luật né tránh cố định, mỗi lần đều là đoán trước được ý định tấn công của Phương Thành, lại lợi dụng năng lực phản ứng siêu mạnh để tránh né.
Cứ như vậy, muốn đánh trúng cô ta, cũng chỉ có 2 cách.
Một là nhanh đến mức cô ta không kịp phản ứng, 2 là che dấu ý đồ tấn công của mình.
Cái trước Phương Thành chí ít cần tăng cường 50% tốc độ, cái sau hắn cần có năng lực võ cận chiến ngang ngửa với Takeda Masumi.
Cả 2 cái đều không thể đạt được trong thời gian ngắn, nhưng Phương Thành phương pháp đặc biệt của riêng mình.
Hắn thử tiến công, quả nhiên bị Takeda Masumi nắm bắt sơ hở, đấm trúng ngực, phát ra tiếng như côn sắt đập vào da trâu.
Phương Thành đau đớn hét lên, nhanh chóng chống chân ra sau để không bị ngã xuống, đồng thời còn đấm vào mặt của Takeda Masumi.
Đây chính là phương pháp đặc biệt của hắn, dùng tổn thương đổi tổn thương, phải xem da ai dày hơn, xương đứa nào cứng hơn.
"Bộp!"
Đáng tiếc cú đấm này không trúng mặt của Takeda Masumi như mong muốn, vào khoảnh khắc mấu chốt đã bị cô ta đỡ được.
"Không tệ đấy nhóc."
Takeda Masumi cười lạnh nói, nhưng có chút giật mình.
Nếu không phải cô ta phản ứng nhanh, đã bị đấm thẳng mặt.
Phương Thành bị đánh đo đất nhiều lần như vậy, không những không nổi giận, ngược lại còn tận dụng ưu thế của mình để phản kích, so với rất nhiều thực tập sinh bị Takeda Masumi đánh đến mức kêu cha gọi mẹ, đã thuộc loại xuất sắc rồi.
Dù cho Phương Thành sở hữu năng lực 'tự lành' không chịu tổn thương, nhưng nỗi đau lúc bị đánh cũng sẽ bào mòn ý chí của con người.
Giật mình thì giật mình, Takeda Masumi cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, ngược lại tiếp tục nhục mạ hắn: “Não phẳng mà đòi lừa chị à, chú em cho rằng người khác cũng ngu như mình hả? Khỉ còn khôn hơn chú em đó."
"Miệng của chị là cây cọ bồn cầu hả? Sao thúi hoắc vậy."
Phương Thành cũng đáp trả một câu, lại vung đấm về phía cô ta.
Chưa đánh trúng, dưới chân đã mất đi cân bằng, bị Takeda Masumi quét trụ, sau đó đá văng ra xa.
[Huấn luyện võ cận chiến +1]
Phương Thành nằm trên mặt đất thở mạnh mấy cái, lại đứng lên, lao vào cô ta.
[Huấn luyện võ cận chiến +1]
[Huấn luyện võ cận chiến +1]
[Huấn luyện võ cận chiến +1]
...
Vô số lần bị đánh bại lại lại đứng lên, Phương Thành như thể một cái máy không sợ đau đớn lại không biết mệt.
Takeda Masumi mặc dù vẫn chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, nhưng càng đánh càng kinh ngạc, thậm chí hoài nghi Phương Thành chính là một M điển hình.
Sau mỗi lần bị đánh ngã đều vui vẻ đứng lên, đây không phải mắc chứng thích bị ngược đãi chứ gì nữa?
Rốt cục, sau khi bị đánh ngã không biết bao nhiêu lần, nhắc nhở trong mắt của Phương Thành đã biến hóa.
[Võ cận chiến +1]
Phương Thành đứng lên từ dưới đất, dường như cảm thấy cơ thể cũng nhẹ hơn hẳn.
Hắn phấn khích, lại lao về phía Takeda Masumi, vẫn đấm vào mặt của đối thủ.
Takeda Masumi biết miệng mình rất thúi, rất nhiều người đều muốn đấm vào mặt của cô ta.
Cho nên cô ta luôn bảo vệ mặt rất kỹ, dễ dàng đoán được hướng đấm của Phương Thành, sau đó né đòn thành công.
Nắm đấm lướt sát sượt mặt, da mặt còn thấy gió sượt qua ran rát.
"Cái gì..."
Takeda Masumi chấn động, phán đoán của cô ta lại xuất hiện sai số.
Phương Thành đấm không trúng, lại tiếp tục đấm liên tục vào Takeda Masumi.
Tuy phương thức tấn công vẫn trực diện, nhưng không còn đấm bậy đấm bạ không có mục đích, mà căn cứ vào các yếu tố như khoảng cách, vị trí của hai bên, lựa chọn phương vị công kích có lợi nhất.
Takeda Masumi vẫn có thể tránh né nắm đấm của Phương Thành, nhưng sự kinh ngạc càng ngày càng mạnh mẽ.
Cô ta còn có thể đoán được ý đồ công kích của Phương Thành, nhưng đòn tấn công của Phương Thành đã đột ngột biến thành đơn giản, hiệu quả, không có có bất kỳ động tác thừa.
Takeda Masumi luôn chọn phòng thủ và tránh né, dưới sự tấn công mạnh mẽ của Phương Thành, đã mất đi lợi thế.
Phương Thành đấm mạnh vào ngực của Takeda Masumi, cô đan chéo hai cánh tay đón đỡ, nhưng vẫn bị đánh dội ra sau, văng vào dây sàn đài.
Cô chịu đựng nỗi đau từ đôi tay, ngẩng đầu dùng ánh mắt không chút nao núng nhìn Phương Thành.
Thằng kia từ một con gà mờ không biết bất kỳ kỹ năng võ thuật nào, đến giờ gần như có thể coi là nhập môn cận chiến, chỉ tốn có bao lâu thời gian?
Nếu như không phải cô dày dặn kinh nghiệm, Takeda Masumi không thể tin rằng ai đó có thể trở nên mạnh mẽ hơn mà không có lý do chỉ sau vài chục lần bị đánh.
"Tới đi!"
Phương Thành vui sướng quát lớn với Takeda Masumi: “Không phải chị rất lợi hại sao? Tới đây! Tiếp tục nào!"
Chịu đòn lâu như vậy, rốt cục nhìn thấy cơ hội phản kích, sao hắn không hưng phấn cho được.
Takeda Masumi sa sầm mặt, sải bước về phía Phương Thành: “Chú em cho rằng chỉ dựa vào chút khả năng này là có thể đánh lại chị sao, quá ngây thơ cưng à, chị sẽ cho biết cái gì gọi là võ cận chiến chân chính."
Phương Thành không hề cảm thấy Takeda Masumi đang khoác lác, bởi vì từ lúc bắt đầu cô ta vẫn luôn chọn phòng thủ và né tránh, chưa từng chủ động tiến công.
Giờ cô rốt cuộc phải tấn công.
Phương Thành không hề sợ hãi, mà còn hưng phấn khiêu khích.
Nếu như không thể đánh bại người phụ nữ này, thì hắn làm sao có thể sống sót trong thế giới đầy nguy hiểm này.
Đôi bên nhanh chóng áp sát, Phương Thành vừa giơ tay lên, Takeda Masumi chợt lóe lên, biến mất khỏi tầm mắt của hắn.
"Đù!"
Phương Thành nhanh chóng quay đầu tìm kiếm, chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh mà Takeda Masumi lưu lại.
Ngay sau đó hắn bèn cảm thấy cằm đau nhức, cả người bay lên, xoay tròn 4 vòng rưỡi trên không trung, rồi ngã cái rầm trên mặt đất.
[Huấn luyện võ cận chiến +1]