"ĐxxCM đây là năng lực gì? Nói là được ngay?"
Phương Thành sau chút giật mình, lập tức phát động Đoản Cự Đột Tiến nhắm vào người thanh niên.
Nhưng khiến hắn ngạc nhiên hơn cả là Đoản Cự Đột Tiến lại mất hiệu lực, hoàn toàn không thể phát động được.
Cả thể năng cường đại của hắn cũng không thể thể hiện, ngược lại chỉ có thể giống như một học sinh lớp 11 bình thường chạy bằng hai chân.
Loại tốc độ này đương nhiên không có sức uy hiếp, mặc kệ Phương Thành chạy nhanh cỡ nào, người thanh niên đứng yên trước mặt vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định với hắn.
Thanh niên vẫn mỉm cười, nói về phía Phương Thành đang chạy trốn: “Tai phải của mày đứt."
Tai phải của Phương Thành lập tức rơi xuống, vết thương trơn nhẵn, máu phun ra nhuộm đỏ cả mặt và vai.
Cơn đau đớn kịch liệt khiến Phương Thành khẽ nhíu mày, hơn nữa hai vết thương không có dấu hiệu khép lại.
Chẳng lẽ là thân bất tử mất hiệu lực? Hay năng lực tự lành bị khắc chế?
Trong nháy mắt trong đầu của Phương Thành hiện lên rất nhiều ý nghĩ, đổi thành trước đây có lẽ hắn sẽ lúng túng, nhưng giờ vẫn giữ được tĩnh táo tự hỏi.
"Mày là ai?"
Phương Thành không thử truy kích nữa, mà là mở miệng hỏi.
Trong khi nói, hắn cũng thầm thử phát động Dòng máu cương thiết -- cũng đã mất hiệu lực.
Dường như mọi năng lực đều mất hiệu lực, giờ khắc này hắn lại lần nữa biến trở thành người thường.
Thanh niên trước mặt lấy một điếu thuốc trong lòng bàn tay nhét vào miệng như ảo thuật, đầu ngón tay sáng lên ngọn lửa châm thuốc.
Y hít một hơi thật sâu, sau đó thở ra một làn khói thuốc.
Làn khói biến thành một chú chim nhỏ, vui vẻ bay quanh y.
Sau khi làm xong mánh khoé này, thanh niên mới cười nói: “Mày có thể gọi tao là Takeyamasuke, lần đầu tiên gặp mặt, tao là một ảo thuật gia."
Phương Thành ngạc nhiên hỏi: “Chúng ta có thù sao?"
"Đương nhiên không có."
Takeyamasuke lắc đầu: “Trước giờ không hề quen biết."
Phương Thành suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vậy có phải tao lỡ trym ngủ với mẹ mày, cho nên mày chơi tao đúng không?"
Takeyamasuke hơi sững sờ, ánh mắt có chút lạnh lùng: “Lát nữa mày sẽ thể nghiệm đứt tay, đứt chân, chặt đầu, chém eo cả đời khó gặp, đây là những màn biểu diễn miễn phí, mong đón xem."
"Khách sáo vậy? Vậy tao cũng phải tặng mày một buổi biểu diễn miễn phí mới được."
Phương Thành mỉm cười nói: “Tỷ như ngủ với mẹ mày ở trước mặt của mày và cha mày, chuyện này thì tao rành lắm."
Takeyamasuke cười nhạt: “Mày sẽ hối hận vì chọc tức tao, bởi vì sẽ khiến mày chịu hành hạ lâu hơn."
Hắn chỉ vào Phương Thành: “Tay phải của mày sẽ bị kéo đứt từ vai trở xuống."
Cánh tay phải của Phương Thành dường như bị một lực lượng vô hình xé toạc, bắp thịt gân cốt bị xé rách, toàn bộ cánh tay rơi xuống đất kêu lạch cạch, máu văng đầy đất.
Nỗi đau này khiến cho Phương Thành xanh cả mặt, hắn khẽ nhíu mày, trong đầu liều mạng suy tính đối sách.
Takeyamasuke tiếp tục cao giọng nói: “Chân trái của mày bị cắt đứt từ đầu gối."
Như thể một lưỡi dao vô hình đang bay ngang qua, cẳng chân trái của Phương Thành gãy từ nơi đầu gối, máu phun ra như vòi nước.
Phương Thành dùng đùi phải duy trì tư thế Kim Kê Độc Lập, còn có lòng dạ chạm vào cằm bằng tay trái còn lại, nhìn chằm chằm Takeyamasuke.
"Rốt cuộc tại sao mày muốn giết tao, trước khi chết có thể để cho tao chết được rõ ràng hay không?"
Nhìn thấy Phương Thành còn có thể bình tĩnh đặt câu hỏi như vậy, trong mắt của Takeyamasuke lóe lên vẻ kinh ngạc.
Hắn mỉm cười nói: “Suýt chút nữa quên mất, cố chủ bảo tao chuyển cho mày một câu -- nghe nói mày có quan hệ không tệ với Asaka Myōe, sau khi mày chết tao sẽ chăm sóc mày thật tốt."
Nghe được câu này, trong đầu của Phương Thành lập tức hiện lên một cái tên.
Takeyamasuke không cho hắn thời gian suy tính, nói tiếp: “Đùi phải của mày sẽ bị cắt đứt từ đầu gối."
Đùi phải của Phương Thành văng ra, hắn té trong vũng máu, giơ lên còn dư lại tay trái, dựng thẳng lên ngón giữa đối với Takeyamasuke.
"Tay trái của mày sẽ bị vặn gãy từ bả vai."
Tay trái của Phương Thành bị xoay thành bánh quai chèo, mang theo ngón giữa rớt xuống.
Phương Thành biến thành nhân côn nằm trên mặt đất, cười lớn tiếng nói: “Dù tao không còn tay chân, chỉ cần thằng em của tao vẫn còn, cũng có thể dễ dàng để mẹ mày hạnh phúc thỏa mãn."
Sắc mặt của Takeyamasuke tái xanh, y giết nhiều người như vậy, nhưng chưa từng thấy ai dũng cảm giống như Phương Thành, bị chẻ thành nhân côn vẫn có thể chuyện trò vui vẻ.
Nỗi đau do gãy tay gãy chân là chân thực, tuyệt đối sẽ đau đến mức khiến người ta ngất hoặc là nổi điên.
Takeyamasuke điều chỉnh tâm trạng, lạnh lùng nói: “Cổ của mày sẽ bị chặt từ giữa!"
Cổ của Phương Thành lập tức bị chặt đứt, đầu lăn lốc ra ngoài.
Nhìn cái xác vô cùng thê thảm trên mặt đất, vẻ mặt căng thẳng của Takeyamasuke cuối cùng cũng giãn ra.
"Làm xong..."
Y móc ra một chiếc khăn tay, lau mồ hôi đang chảy ra trên trán rồi thở phào nhẹ nhõm.
Rõ ràng chỉ tới giết một học sinh lớp 11 biết đánh lộn mà thôi, đối phương lại biểu hiện giống như một người điên không sợ sinh tử, làm cho y tiêu hao rất nhiều tinh lực.
Lần này sau khi trở về, phải đòi thêm tiền.
"Chỉ vậy thôi sao?"
Giọng nói đột nhiên vang lên khiến cho Takeyamasuke toàn thân cứng đờ.
Y chậm rãi ngẩng đầu, đồng tử trong mắt chợt co rút lại -- Phương Thành nguyên vẹn đứng tại chỗ, vết máu từ bộ phận cơ thể đứt gãy trên mặt đất biến mất không thấy.
Phương Thành cũng có chút kinh ngạc, bởi vì chữ số trong mắt vẫn là: 2
Hắn bị Takeyamasuke chặt đầu rồi, sau khi sống lại, số lần sống lại vẫn không giảm.
Điều này có nghĩa là... hoặc là xuất hiện BUG, hoặc mọi thứ vừa rồi đều là giả, hắn căn bản không chết.
Vì nghiệm chứng suy đoán của mình, Phương Thành sải bước tới chỗ Takeyamasuke đang bối rối: “Tao còn tưởng rằng mày thực sự ngưu bức, thì ra đều là giả, là ảo giác? Ảo thuật? Hay là thôi miên?"
Takeyamasuke phục hồi tinh thần từ trong khiếp sợ, quát to: “Cặp đùi của mày sẽ bị chém đứt! Tim của mày sẽ bị xé nát."
Cặp đùi của Phương Thành bị chặt đứt, cả người ngã trên mặt đất, trái tim trong lồng ngực cũng bị xé nát.
Nhưng thời gian dường như đã bị ép để tua lại, trái tim tan vỡ được nối lại, cặp đùi đứt lìa được nối lại.
Phương Thành lại sống lại, số lần sống lại vẫn dừng ở 2 lần.
Nhìn vẻ mặt sợ hãi của Takeyamasuke, Phương Thành bật cười.
Hắn đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Năng lực của Takeyamasuke nhất định có điều kiện hoàn thành vô cùng nghiêm khắc, nếu như điều kiện không thể hoàn thành thì Phương Thành sẽ không chết thực sự, cơ thể bị tổn thương sẽ tự phục hồi.
Ngay cả bộ quần áo bị hư hỏng cũng sẽ được khôi phục lại như cũ, đây cũng không phải là sống lại bình thường có thể làm được.
Nhìn thấy Phương Thành lại đến gần, Takeyamasuke khàn giọng gầm lên: “Tay của mày sẽ bị chặt đứt, chân của mày sẽ bị vặn gãy, mày sẽ bị chém eo."
Hắn vẫn nói là được ngay, Phương Thành dễ dàng bị giết, nhưng lại nhanh chóng phục hồi như cũ.
Sau nhiều lần chết đi sống lại, sắc mặt của Takeyamasuke càng ngày càng tái nhợt, mồ hôi càng ngày càng nhiều, khiến áo sơ mi của y ướt đẫm.
Mà lời do y nói ra cũng vô tình suy giảm uy lực, cánh tay bị đứt lìa vẫn còn dính chút ít, eo bị chém cũng chỉ chém phân nửa.
Quan trọng hơn chính là khoảng cách giữa hai người cũng đã rút ngắn rất nhiều, Takeyamasuke lảo đảo lui về phía sau, lại bị Phương Thành dễ dàng bắt kịp.
"Mày đừng đến đây!"
Tâm trạng của y như sụp đổ, hét lên với Phương Thành trước mặt: “Vì sao mày không sợ? Vì sao mày không sợ? Vì sao?"
Chỉ còn chút da trên cánh tay trái dính vào vai, Phương Thành dùng tay phải nắm lấy cổ tay, xé rách cánh tay trái xuống rồi quẳng như quẳng gậy ra ngoài.
"Vì sao? Bởi vì ông đây là cha của mày!"
Bắp tay như chùy sắt, đập ầm ầm ở trên mặt của Takeyamasuke, đánh bay cả người y ra ngoài.
Ngay lúc y bay ra ngoài, bóng tối xung quanh cũng rút đi như thủy triều.