Ý tưởng lớn mật của Phương Thành là để Kanzaki Rin bỏ tiền, giúp mình làm người nói chuyện… không đúng, là giúp mình thu thi thể của quái vật về, lợi ích thu được chia năm-năm.
Còn như dùng thi thể của quái vật thu mua như thế nào để kiếm tiền, hắn tạm thời còn chưa nghĩ ra.
Nhưng Kanzaki Rin dứt khoát bác bỏ đề nghị này.
Tiền của nàng cũng không phải gió lớn thổi tới, sao có thể để cho Phương Thành cầm đi tiêu xài phung phí, tiền ném trong nước cũng có thể nghe được tiếng vang, thu mua thi thể của quái vật đối với người đầu tư là nàng không có chút lợi ích gì.
Dù dư tiền tha hồ tiêu xài, nhưng thu thi thể của quái vật là vấn đề nhạy cảm, Phương Thành nếu dám làm vậy, e rằng hôm sau Cục giải quyết tai hoạ sẽ tìm tới cửa.
Một thực tập sinh nho nhỏ như Kanzaki Rin không thể che giấu nổi.
Nhìn thấy Phương Thành vẫn chưa hết hi vọng, Kanzaki Rin lại tiết lộ một tin tức quan trọng cho hắn -- quái vật thi thể thu mua sớm đã có người đang làm, hơn nữa còn là đạt được chính phủ khu 11 ngầm thừa nhận.
Con tép nhỏ không tiền không thế như Phương Thành, làm gì có cửa cạnh tranh vụ làm ăn này với người khác? Ban đầu phải đầu tư bao nhiêu vốn mới có thể cạnh tranh với người khác?
Với số tiền này, Kanzaki Rin còn không bằng đặt hàng một ít trang bị, ít ra còn có thể tăng cường sức chiến đấu.
Phương Thành vô cùng kinh ngạc, loại thủ đoạn làm ăn này mà đã có người đoạt?
Hắn lập tức thăm dò trên chợ đen một phen, quả nhiên tìm được quảng cáo thu mua quái vật thi thể, còn có biểu giá chủng loại quái vật, giá cả rất xỉ, thi thể của một con Ogama có thể bán với giá hơn 10,000.
Ánh mắt của Phương Thành lập tức rơi vào túi thi dưới chân: “Thi thể này cô lấy về dường như cũng không còn tạc dụng gì, không bằng chúng ta..."
Kanzaki Rin cả giận nói: “Cậu chớ hòng mơ tưởng."
Thi thể này nàng mang về Cục để nhận một phần công tích, càng sắp trở thành thành viên chính thức của Cục, tại sao có thể để cho Phương Thành đem bán lấy tiền.
"Không được thì thôi, cô rống lớn tiếng như vậy làm gì?"
Chứng kiến Kanzaki Rin giống như con mèo xù lông, Phương Thành khó chịu chậc một tiếng, không nhắc bán lấy tiền nữa, đầy đầu đều là chuyện thu mua thi thể quái vật.
Mãi cho đến hôm sau, Phương Thành cũng mải nghĩ đến việc này.
"Phương-kun? Phương-kun?"
Asaka Myōe lung linh đứng ở trước mặt của Phương Thành, quơ quơ bàn tay nhỏ nhắn: “Cậu có buồn phiền gì sao?"
Phương Thành choàng tỉnh từ trong trạng thái thất thần, trước tiếp thu phúc lợi mỗi ngày từ Asaka Myōe(tia vú bự), sau đó mới hỏi: “Làm sao vậy?"
"Tớ thấy cậu ngồi học mà cứ suy nghĩ về nước Mỹ, có phải gặp khó khăn gì hay không?"
Trong đôi mắt to sáng ngời Asaka Myōe lộ rõ sự lo lắng, nàng hơi cúi người xuống, có thể từ khe hở trên cổ áo hơi mở rộng chứng kiến chút bưởi.
Mặc dù không phải cô gái tùy tiện, nhưng vóc dáng dâm dục của Asaka Myōe dù làm bất kỳ động tác nào, cũng có thể mang đến vô biên mơ màng.
Từ sau lần trước đến nhà của Asaka, thái độ của Asaka Myōe đối với Phương Thành khác hẳn trước đây, nếu như trước đây chỉ là yên lặng quan tâm, hiện tại hoàn toàn chính là công khai săn sóc, dù là ai cũng có thể nhìn ra được.
Hơn nữa đối với Phương Thành cũng càng ngày càng không đề phòng, giống như bây giờ.
Mặc dù có phiền não, nhưng là một dâm tặc(LSP) Phương Thành vẫn đưa mắt nhìn vào bên trong, sau đó kinh ngạc nói: “Ren đen... không ngờ mặc bạo thế đó nha."
"Nha!"
Asaka Myōe đỏ bừng cả mặt kéo chặt cổ áo, dùng sức đá Phương Thành một cái, nhưng sau đó vội xoay người chạy về chỗ ngồi của mình.
Phương Thành lập tức ngửi được một vị chua nồng nặc, quả thực tựa như hũ dưa chua lên men 18 năm.
Không cần đoán cũng biết khởi nguồn của vị chua này, Phương Thành quay đầu nhìn sang Satō Hayato đang ngồi bên cạnh: “Satō, tớ đoán cậu rất thích xem manga NTR, nhất là loại thị giác khổ chủ, đúng không."
"Không có, tớ đâu có thích!"
Satō Hayato vội vã nói sạo, từ ánh mắt chột dạ của gã, Phương Thành đã đoán trúng.
Hắn cười ha ha: “Hèn gì cậu thích xem tớ và Asaka hẹn hò như vậy, thì ra là đã đặt mình vào vai khổ chủ rồit."
Satō Hayato biến sắc: “Tớ không có, cậu chớ nói lung tung."
Phương Thành tiếp tục nói: “Sau này tớ muốn cùng Asaka phát triển trở thành quan hệ người yêu, lúc tình cảm nồng cháy ôm hôn nút lưỡi, có phải cậu muốn núp trong tủ treo quần áo, trốn dưới gầm giường nghe trộm hay không?"
"Không phải! Đừng nói nữa! Ô! !"
Satō Hayato dùng hai tay bịt lấy lỗ tai, trốn ở một bên run rẩy, nhưng trong đầu lại hiện ra hình ảnh mà Phương Thành miêu tả.
Hằng ngày bắt nạt tiểu thụ (1/1), đạt thành.
Phương Thành cảm thấy vui vẻ, phiền não cũng tạm thời vứt bỏ.
Buổi trưa, Phương Thành cùng Asaka Myōe trốn đến một góc vắng người để ăn triưa.
Đây cũng là một trong biến hóa rõ ràng, trước đây Asaka Myōe rất hiếm khi ăn cơm chung với Phương Thành, mấy ngày gần đây lại luôn muốn đi theo hắn.
Trong lớp đã có tin đồn,có phải hai người đang âm thầm hẹn hò hay không.
Thế nhưng với kinh nghiệm Phương Thành tình trường nhiều năm, hắn đoán Asaka Myōe có lẽ có chút hảo cảm với hắn, nhưng còn lâu mới là thích.
Ánh mắt mà nàng nhìn Phương Thành, rõ ràng là ánh mắt của người chih đang nhìn em trai.
Lần trước sau khi nhận sai, chứng brocon của cô gái này ngược lại nghiêm trọng hơn, hiện tại rõ ràng coi hắn là em trai, nào có cái lý ấy.
"Phương-kun, sau này xin đừng nói lung tung trong lớp nữa, tớ xấu hổ nà."
"À ý của cậu là ở nơi riêng tư thì có thể đùa giỡn kiểu này?"
"Ghét ghê, tớ không có ý đó."
Asaka Myōe giận dỗi trừng mắt nhìn Phương Thành, loại hành vi mờ ám này cũng càng ngày càng nhiều, trước đây nàng cũng sẽ không đối với Phương Thành như vậy.
Đương nhiên việc này không bao hàm tình yêu nam nữ, mà là loại thái độ của bà chị nhìn đứa em trai không nên thân.
Phương Thành muốn cho nàng một đấm, thức tỉnh kẻ mắc chứng brocon vô phương cứu chữa này, nhưng suy nghĩ đến đánh xong có lẽ sẽ khiến bệnh tình càng nghiêm trọng hơn, nên đến đây là đủ rồi.
Ai, muốn trách thì trách ta trời sinh anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong như vậy, mới để cho mỹ nữ đòi nhận ta làm em trai.
"Đúng rồi, Phương-kun, ban nãy cậu đang phiền não về chuyện gì?"
Asaka Myōe tò mò hỏi, trước đây nàng cũng sẽ không hỏi những vấn đề rõ ràng có hơi xen vào việc của người khác.
Phương Thành không để ý, nghĩ rồi đáp: “Nếu như cậy có một đối thủ cạnh tranh rất mạnh, ở tài chính nối quan hệ quy mô kinh nghiệm đều vượt xa cậu, cậu phải làm sao mới đánh bại được đối thủ cạnh tranh này?"
Asaka Myōe không ngờ Phương Thành lại phiền não vì loại vấn đề này, vốn còn tưởng rằng hắn đang gặp rắc rối của tuổi mới lớn.
Loại vấn đề này không phải là chuyện mà Asaka Myōe có thể trả lời, nàng nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: “Có thể... đầu hàng không?"
"Đầu hàng là điều không thể, nhưng mà... he he..."
Phương Thành cười cười, thật ra hắn đã nghĩ ra cách.
Đối thủ cạnh tranh mà hắn nhắc đến chính là thương nhân thu mua quái vật thi thể trên chợ đen.
Tối hôm qua sau khi về nhà điều tra, đối phương đã làm ngành thu mua thi thể rất nhiều năm, thuộc về cửa hiệu lâu đời, rất có uy tín và danh dự ở chợ đen.
Mấu chốt là từ tin tức màKanzaki Rin tiết lộ ra ngoài, việc thu mua thi thể này được chính phủ khu 11 bật đèn xanh, phía sau không chừng thì có bối cảnh chính phủ, đối thủ cạnh tranh như vậy đương nhiên là đánh không lại.
Nhưng, đánh không lại địch nhân, vậy gia nhập vào địch nhân.
Mục đích của Phương Thành chỉ là sờ thi thể, cũng không phải thật muốn làm ngành thu mua thi thể, không cần cạnh tranh với đối phương, đó là lẫn lộn đầu đuôi.
Chỉ cần đến chỗ thần bí chuyên thu mua thi thể xin việc là được, đối phương không phải ban ngành chánh phủ, xét duyệt sẽ không nghiêm khắc như vậy.
Asaka Myōe chứng kiến Phương Thành nở nụ cười, cũng hé miệng cười theo, sau đó cúi đầu.
Thật hy vọng khoảnh này có thể vĩnh viễn dừng vào thời khắc này.
Nàng thầm nghĩ.
...
Sau khi tan học, Phương Thành cùng Asaka Myōe có lần hiếm hoi đi về cùng nhau, Satō Hayato ỷ từng nói chuyện nhiều lần với cùng Phương Thành, cũng mặt dày đi theo.
Lúc đi tới khúc quanh ở gần trường, một cô gái đột nhiên nhảy ra từ trong góc, rơi xuống trước mặt ba người.
"Hey..."
Rầm!
Phương Thành lập tức cho cô ta một cú đấm thôi sơn.