Đã quá trưa, nhưng hai người trên sàn đấu đã quên mất điều này, thể xác và tinh thần đều cuốn vào trận chiến ác liệt.
Bốp!
Phương Thành bị Takeda Masumi đấm một quyền ngay đầu, mắt nổ đom đóm ngã trên mặt đất, toàn thân rã rời.
[Võ cận chiến +1]
Hắn không còn nhớ mình từ sáng sớm đến giờ rốt cuộc bị đánh ngã bao nhiêu lần, chắc phải cả trăm lần?
Cơn đau do bị đánh thậm chí còn trở nên tê liệt, cảm thấy cơ thể không còn thuộc về chính mình.
Chỉ còn quyết tâm không chịu thua đang chống đỡ hắn.
Lại một lần nữa đứng lên.
"Hộc... hộc..."
Takeda Masumi chống nạnh, không ngừng thở hổn hển.
Người cô ướt đẫm mồ hôi, như thể vừa được vớt lên khỏi mặt nước, chiếc áo 3 lỗ mỏng dính ướt sũng áp chặt vào người cô.
Chửi cả nửa ngày, không biết từ lúc nào cô đã ngừng chửi, mà dùng nghiêm túc thái độ, nhiều lần đánh ngã Phương Thành.
Với người có nghị lực như thế, chửi rủa nhục mạ hắn, chính là đang tự chửi chính mình.
Nhìn Phương Thành nằm trên mặt đất không nhúc nhích, Takeda Masumi thở ra một cách nặng nhọc.
Cuối cùng đã kết thúc.
Cô thầm than, nghiêm túc thừa nhận thằng nhóc này đáng để bồi dưỡng.
Ngày tháng sau này, nhất định sẽ rất thú vị.
Takeda Masumi xoay người chuẩn bị rời khỏi lôi đài, bỗng nhiên vang lên câu nói khiến cô phải ngừng lại.
"Chị muốn đi đâu?"
Takeda Masumi chậm rãi xoay người, dùng ánh mắt phức tạp nhìn thằng ngốc ở giữa lôi đài.
Phương Thành dùng một tay chống lên mặt đất, chậm rãi bò dậy.
"Đánh đã xong đâu, chị muốn trốn sao?"
"..."
Takeda Masumi không hề tức giận nhìn hắn nghiêm túc nói: “Chị thừa nhận em rất giỏi chịu đòn, nhưng đánh tiếp nữa, em chết chắc."
Phương Thành nhếch môi cười: “Có chết hay không là chuyện của em, nhưng trước khi chết em nhất định phải đánh chị đo đất."
"Cả đời này em cũng không làm được."
"Vậy thử xem?"
"Nếu em đã coi mang mình như rác rưởi..."
Takeda Masumi đi nhanh về phía Phương Thành, đôi chân to dài nảy nhanh trên mặt đất như lắp lò xo.
Lần này Phương Thành không nhìn lung tung nữa, ánh mắt và thân thể đều theo sát chuyển động của đối thủ.
Takeda Masumi nhanh như bóng ma, di chuyển nhanh như chớp ngược hướng tầm nhìn của Phương Thành, đấm móc vào cằm của hắn.
Ngay khi sắp đánh trúng, Phương Thành quay đầu né tránh, bước sang bên, húc vai vào ngực của Takeda Masumi.
Takeda Masumi thuần thục giẫm chân ra sau chống đỡ cơ thể, một quả đấm nhanh chóng đập thẳng vào mặt.
Cô phản ứng cực nhanh, giơ tay lên bộp một tiếng đỡ được cú đấm này.
Thình lình móc ngược từ dưới lên.
"Bốp!"
Takeda Masumi bị một quyền này móc trúng gò má, lảo đảo lui lại mấy bước mới dừng lại.
Cô che mặt, dùng một loại ánh mắt khiếp sợ xen lẫn khó tin, nhìn chòng chọc vào Phương Thành.
Phương Thành không nói nhảm, giơ tay lên ngoắc cô ta: “Lại đây! Đừng có ngừng!"
Takeda Masumi im lặng, không biết đang nghĩ gì.
Cuối cùng cô hít thật sâu, con ngươi tàn ác, chợt lao về phía Phương Thành.
...
Tận tới 10 giờ khuya, Kanzaki Rin mới trở lại sàn huấn luyện số 05.
Nàng đi thang máy xuống tầng sâu nhất, đi tới đài quyền anh, nhìn thấy Phương Thành không nhúc nhích nằm ngửa hình chữ đại ở trên đài, còn Takeda Masumi lại không thấy bóng dáng.
"Xem ra bị dạy rất thảm."
Dù không cố ý làm cho Phương Thành xấu hổ, nhưng nếu có cơ hội, Kanzaki Rin vẫn rất vui khi sỉ nhục thằng ranh độc mồm độc miệng này.
Nàng leo lên trên đài quyền anh, đi tới bên cạnh Phương Thành, đá đá hắn: “Đứng lên, trở về."
Phương Thành cứ như đang ngủ, chợt nắm chặt chân của Kanzaki Rin, khiến nàng giật nảy mình.
Phương Thành xanh xao vàng vọt, giống như một con zombie, hai tay quấn quanh chân của Kanzaki Rin.
"Nhanh... nhanh đưa tôi đi ăn... tôi sắp chết đói..."
"Cậu buông... buông ra... đừng có kéo a a a!"
Kanzaki Rin tay đấm chân đá liên tục, suýt chút nữa bị Phương Thành tuột sút quần.
Tình cảnh này thì không cách nào tạm biệt Takeda Masumi, Kanzaki Rin chỉ đành lôi con quỷ chết đói này vào xe, lái về phía tiệm thịt quay gần nhất.
"Cô ăn đi... không cần khách sáo..."
Phương Thành vừa ăn như hổ đói, còn mời Kanzaki Rin ăn thịt.
Trán của Kanzaki Rin nổi đầy gân xanh, tao là người bỏ tiền mà, khách sáo tổ cha mày đó.
Nhưng nể tình Phương Thành bị ngược cả ngày, Kanzaki Rin cũng không thèm tính toán với hắn.
Nàng cầm đũa lên, đưa về phía dĩa thịt quay.
Nhưng còn chưa kịp gắp thịt, Phương Thành đã cầm cả mâm thịt quay đổ thẳng vào trong miệng mình.
Kanzaki Rin đưa đưa sang dĩa khác, nhưng chưa kịp gắp thịt đã bị Phương Thành kéo đi.
Nàng nhắm vào dĩa bánh nướng, nhưng sắp gắp được, Phương Thành lại dùng một chiếc đũa xâu một lúc mấy cái bánh, há to mồm nuốt hơn phân nửa.
"Rắc!"
Kanzaki Rin tức giận bẻ gãy đôi đũa.
Phương Thành nuốt thức ăn trong miệng xuống, khó hiểu nhìn nàng hỏi: “Có phải cô cảm thấy tôi ăn nhiều quá đúng không? Tôi cảm thấy mình cũng đâu ăn nhiều hơn cô, hơn nữa không phải nói chi tiêu hàng ngày do cô lo sao?"
Kanzaki Rin nhẹ nhàng đặt đũa xuống, lạnh lùng nói: “Tôi không tức giận, cậu ăn tiếp đi."
"Vậy sao cậu không ăn?"
"Không thấy ngon miệng."
"Ôi, thế thì đừng ăn, cho tôi ăn hết đi, không được lãng phí."
Phương Thành bưng hết thịt quay về phía mình.
Kanzaki Rin: (? _? )
Nàng dùng tay chống trán, dùng ngôn từ ác độc nhất thầm chửi rửa – ăn chết no luôn đi thằng khốn nạn.
Sau khi ăn như chó đói, Phương Thành suýt chút nữa bị chết đói lúc này mới thấy.. hơi no no.
Kanzaki Rin nhìn đống chén dĩa lộn xộn trên bàn, lén sờ ví tiền, lòng đau như cắt.
Quan trọn nhất là nàng chưa ăn được miếng nào, ôi thiệt là… đau… đau lòng.
Sớm biết vậy đã đưa thằng khốn này về nhà hắn, để mặc hắn tự sinh tự diệt.
Thấy Phương Thành ăn xong, Kanzaki mới hạ cơn giận, hỏi: “Tình hình huấn luyện hôm nay thế nào?"
Phương Thành đang xỉa răng, vừa nghe nhắc đến chuyện này lập tức nổi điên: “Ả tinh tinh quả thật không phải là người, xuống tay quá độc ác, suýt chút nữa đánh chết tôi rồi."
Nghe được Phương Thành oán giận, Kanzaki Rin mới cảm thấy dễ chịu đôi chút, vô cùng sung sướng.
Nhưng sự sung sướng này chỉ duy trì đến lúc tính tiền, Kanzaki Rin đưa thẻ tín dụng cho nhân viên thu ngân.
"Tiểu thư?"
Nhân viên thu ngân cầm thẻ tín dụng, kéo mãi mà khách hàng không chịu buông, nghi hoặc hỏi: “Có vấn đề gì không ạ?"
Kanzaki Rin lặng lẽ buông tay, chỉ cảm thấy thân thể cũng bị móc rỗng như thẻ tín dụng.
Sau khi đưa Phương Thành 'đầu sỏ gây chuyện’ về nhà, Kanzaki Rin bèn gọi cho Takeda Masumi.
"Masumi, hiệu quả huấn luyện hôm nay thế nào?"
"Tạm được, nói chung thằng nhóc kia cũng coi như là một tài năng có thể bồi dưỡng."
"Nếu như có thể thì hai ngày kế tiếp đừng xuống tay quá ác, chớ doạ cậu ta chạy mất."
Takeda Masumi kinh ngạc hỏi lại: “Em nghiêm túc sao?"
Kanzaki Rin nghi ngờ nói: “Sao vậy?"
"Ha ha, không có gì, nếu em đã nói như vậy, ngày mai chị sẽ liệu mà làm."
"Chị vất vả rồi."
"Hehe, hai ta đâu cần nói loại chuyện này."
Tán gẫu thêm vài câu, Takeda Masumi mới vất smartphone qua một bên.
Lúc này cô ta đang trần truồng đứng soi gương trong phòng tắm.
Trong gương cơ bắp rõ ràng, kích thước của từng múi cơ vừa phải, đầy sức mạnh, nhưng không mất mỹ cảm.
Nhưng trên thân thể này lại có không ít vết thương và máu đọng.
Takeda Masumi đang soi gương bôi thuốc, hút vào một hơi khí lạnh.
"Thằng khốn này, xuống tay với phụ nữ sao mà ác vậy."