Chính xác thì đứng ở ngoài cửa là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, cùng một thiếu niên tầm tuổi học sinh trung học.
Phương Thành lập tức tái mặt.
Bởi vì trang bị của hai người này giống hệt của Kanzaki Rin, thân phận cũng họ rất rõ ràng -- thành viên của Cục giải quyết tai hoạ.
Trong đầu của Phương Thành lập tức hiện lên rất nhiều ý nghĩ.
Thân phận của ta bại lộ?
Kanzaki Rin bán đứng ta?
Hai người này đi nhầm nhà?
Phương Thành không hề kiểm soát biểu cảm trên mặt của mình, cho dù ai nhìn thấy hai người súng ống đầy mình tới tận nhà cũng đều sẽ cảm thấy lo sợ.
Quá mức bình tĩnh ngược lại là giấu đầu lòi đuôi, chẳng khác nói cho người khác biết mình có vấn đề.
"Hai người là ai? Có chuyện gì sao?"
Phương Thành lo lắng hỏi, hai tay giữ chặt cửa, làm bộ có thể đóng cửa bất cứ lúc nào.
Người thanh niên móc ra một tờ giấy chứng nhận, đưa ra trước mặt của Phương Thành: “Chào cậu, chúng tôi là cảnh sát đặc biệt của Cục giải quyết tai hoạ."
Giống y giấy chứng nhận của Kanzaki Rin, chỉ khác đây là giấy chứng nhận thành viên chính thức, mà không phải là giấy chứng nhận thực tập sinh.
Phía trên ghi tên là: Maeda Kenichi.
Phương Thành nhìn về gã tuổi nhỏ hơn, hỏi: “Giấy chứng nhận của cậu đâu?"
Hai người ngoài cửa đều hơi ngẩn ra, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ gặp phải thị dân yêu cầu mọi người xuất trình giấy tờ tùy thân.
Nhưng yêu cầu này hợp pháp hợp lý, không thể chỉ trích.
Thiếu niên có chút luống cuống đưa giấy chứng nhận của bản thân đưa cho Phương Thành xem, đây là giấy chứng nhận thực tập sinh, tên là Gojo Ware.
"Không cần sợ, chúng ta..."
"Chờ một chút!"
Maeda Kenichi đang muốn nói rõ mục đích đến, Phương Thành lại cắt ngang gã, sau đó lấy ra smartphone: “Để tôi tra số hiệu cảnh sát của hai người, xem có phải thật không, gần đây kẻ giả làm cảnh sát để lường gạt đặc biệt nhiều."
Maeda Kenichi & Gojo Ware: ...
Hai người chỉ cảm thấy cơn giận xông lên lồng ngực, nôn ra không được, làm cho bọn họ rất khó chịu.
Kẻ này không phải mắt mù, không thấy hai người chúng ta đều mắt to mày rậm, khí chất chính nghĩa như vậy, lại dám hoài nghi chúng ta là giả mạo, đúng là quá mức ngu xuẩn.
Nhưng hành vi của Phương Thành quả thực hợp pháp hợp quy không thể tìm ra lỗi.
Nhưng nhờ vậy, bầu không khí căng thẳng cũng biến thành trở nên thoải mái hơn nhiều.
Phương Thành đã tìm thấy thông tin của Maeda Kenichi trên trang web chính thức của Cục giải quyết Thảm họa, Gojo Ware không tìm được, căn cứ điều lệ bảo mật thực tập sinh, tài liệu của họ sẽ không công khai.
Phương Thành để smartphone xuống, xấu hổ cười nói: “Thật ngại quá, con người của tôi tương đối nhát gan, xin hỏi hai người có chuyện gì không?"
Maeda Kenichi lên tiếng: “Chúng ta nhận được tố cáo, chung cư này có thể có quái vật lui tới."
"Quái vật?"
Phương Thành lộ vẻ sợ hãi: “Là quái vật gì?"
Maeda Kenichi quan sát kỹ biểu cảm của Phương Thành, nói: “Giờ còn chưa rõ ràng, gần đây cậu có nhìn thấy kẻ nào kỳ quái hoặc nghe được âm thanh quái lạ nào không?"
"Để tôi nghĩ đã!"
Phương Thành nhíu mày suy nghĩ sâu xa, sau đó thấp giọng nói: “Vào buổi tối quả thực tôi nghe được một vài âm thanh kỳ quái."
Maeda Kenichi cùng Gojo Ware liếc nhìn nhau, sắc mặt lập tức trở nên căng thẳng: “Âm thanh gì, cậu kể tường tận ra đi."
"Cứ vào khoảng nửa đêm, ở tầng trên sẽ luôn truyền đến những âm thanh cổ quái, lại luôn lặp lại vài từ đơn giản."
"Là từ gì?"
Gojo Ware vội hỏi, Maeda Kenichi chỉ nhìn hắn, không nói gì.
Phương Thành vẫy vẫy tay, Maeda Kenichi cùng Gojo Ware hiểu ý đưa lỗ tai lại gần.
"Chính là Yamete Yamete*, á á á, còn cái gì mà em chịu hết nổi rồi, em chết mất, tha cho em đi gì gì đó nữa."
yamete: đừng dừng lại, mạnh nữa đi…
Mặt của Gojo Ware lập tức biến đỏ.
Maeda Kenichi thì tức giận mắng Phương Thành: “Chúng ta đang thi hành công vụ, mong cậu không nên đùa giỡn."
Phương Thành thần thần bí bí nói: “Tôi không đùa bỡn, hai người có thể sẽ cảm thấy loại âm thanh này rất bình thường, nhưng nếu như tôi nói cho hai người biết, những âm thanh này đều là tiếng hét của đàn ông thì sao?"
Gojo Ware nhếch miệng nói: “Chẳng lẽ là SM?"
Phương Thành cùng Maeda Kenichi đồng loạt quay đầu nhìn gã.
Maeda Kenichi căm tức nói: “Em nói bậy bạ gì đó."
Gojo Ware chợt che miệng mình, lại nhanh chóng cúi đầu nói xin lỗi với Maeda Kenichi: “Xin lỗi, Maeda-senpai."
Maeda Kenichi hừ lạnh, cau có nói với Phương Thành: “Chúng ta phải khám nhà, mong cậu phối hợp."
"Chờ một chút."
Smartphone của Phương Thành bỗng nhiên vang lên, hắn sau khi nhận điện bèn ừ a a hai tiếng, rồi mới mở chức năng quay video nhắm vào hai người: “Mời."
Sự nghi ngờ trắng trợn này khiến cho Maeda Kenichi vô cùng đau trứng.
Nhưng gã lại không thể nổi giận với thằng ranh học sinh trung học, chỉ có thể nói một tiếng ‘đã làm phiền’, sau đó mang theo Gojo Ware tiến vào trong nhà của Phương Thành.
Vừa vào trong, tính cảnh giác của Maeda Kenichi cùng Gojo Ware rõ ràng tăng cao hơn nhiều, chỉ cần xảy ra bất trắc liền có thể phối hợp yểm hộ nhau bất cứ lúc nào, hiển lộ tố chất vững vàng.
Căn hộ của Phương Thành vô cùng đơn giản, đi vào phòng khách là có thể nhìn thấy toàn bộ.
Maeda Kenichi nhìn thấy huyết vịt mà Phương Thành chuẩn bị dùng để làm món Mao Huyết Vượng trong bếp, trong mắt lóe lên vẻ tàn khốc, tay đặt trên khí giới.
Khác với Kanzaki Rin, Maeda Kenichi là thành viên của Cục giải quyết tai hoạ, vũ khí sử dụng có thể súng lục.
"Tại sao trong phòng của cậu... lại có máu?"
Vẻ mặt của Maeda Kenichi nghiêm túc, nhìn chằm chằm Phương Thành.
Gojo Ware cũng đã di chuyển đến vị trí Phương Thành không nhìn thấy, tay đặt trên máy truyền tin, chuẩn bị gọi tiếp viện bất cứ lúc nào.
Phương Thành cố làm cho giọng của mình bình thường: “Đương nhiên là mua từ chợ bán thức ăn, làm sao?"
Giọng nói của Maeda Kenichi càng ngày càng cao: “Tại sao cậu phải mua huyết?"
"Bởi vì phải làm Mao Huyết Vượng."
"Mao Huyết Vượng*?"
Maeda Kenichi cùng Gojo Ware đều cho rằng mình nghe lầm.
"Đừng nói giỡn."
Maeda Kenichi lập tức móc súng lục ra nhắm vào Phương Thành, tức giận nói: “Vậy có mua máu người từ bệnh viện hay không?"
Khẩu súng lục có chứa đạn bạc, chỉ cần Phương Thành để lộ ra chút khác thường, Maeda Kenichi có thể bắn vào tim của hắn ngay lập tức.
Phương Thành thở dài, sau đó buông smartphone, yên lặng đi vào phòng bếp.
Maeda Kenichi lạnh lùng nhắm chặt nòng súng vào Phương Thành.
...
Lốp xe sượt qua mặt đất ở tốc độ cao và tạo ra tiếng ồn lớn.
Kanzaki Rin suýt chút nữa đã tông vào chỗ đậu xe.
Không quan tâm đến việc bào mòn lốp chiếc xe mới, Kanzaki Rin sau khi xuống xe dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào chung cư.
Nàng thậm chí cũng không vào thang máy, mà chạy như điên từ thang bộ.
Lúc này ở trong Cục, Kanzaki Rin nghe được một tin tức gần như khiến tim nàng ngừng đập, có người nặc danh tố cáo toà chung cư đó có Vampire lui tới, địa chỉ lại chính là nhà của Phương Thành.
Lúc Kanzaki Rin nghe thấy tin tức này, Cục giải quyết tai hoạ đã phái người đi điều tra.
Nàng không kịp cản, chỉ có thể rời khỏi Cục giải quyết tai hoạ sau đó nhanh chóng lái ô-tô đến nhà của Phương Thành.
Nửa đường, Kanzaki Rin gọi điện thoại báo Phương Thành, kết quả người này chỉ ờ à với nhắc nhở của nàng.
Kanzaki Rin vừa nghe liền biết người do Cục phái đi chắc chắn đã tìm được hắn, thậm chí có thể đang ở trước mặt.
Điều này khiến cho Kanzaki Rin lòng nóng như lửa đốt, một khi thân phận của Phương Thành bại lộ, tất cả hy vọng của nàng đều thành bọt nước.
Sau nhiều lần vượt đèn đỏ và chạy quá tốc độ trên đường, Kanzaki Rin cuối cùng cũng đến nơi trong thời gian nhanh nhất.
Nàng chạy như điên theo cầu thang đến cửa của Phương Thành, nhìn thấy cửa đã mở ra, vội vàng vọt vào.
Ngay lúc xông qua cửa, Kanzaki Rin đã chuẩn bị tâm lý cho điều xấu nhất, dù tình huống như thế nào đi nữa, nàng cũng phải nghĩ mọi biện pháp bảo vệ Phương Thành, tuyệt không thể để cho hắn bị mang đi.
Sau khi vào phòng khách, chiến đấu như dự liệu vẫn chưa phát sinh.
Ngược lại xuất hiện cảnh tượng khiến cho Kanzaki Rin khó hiểu --
3 người Phương Thành, Maeda Kenichi cùng Gojo Ware ngồi bên bàn cơm, vây quanh một nồi Mao Huyết Vượng, ăn đến mức miệng đầy dầu đỏ.
Sau khi Kanzaki Rin hấp tấp vọt vào phòng khách, 3 người đồng loạt ngẩng đầu nhìn nàng.
Họ đều mông lung nhìn nhau.
.
Chú thích:
*mao huyết vượng: 毛血旺 Mao huyết vượng là một món ăn truyền thống nổi tiếng của Trùng Khánh; nguyên liệu chính gồm có tiết vịt hoặc tiết lợn nấu với lươn, chân giò hun khói và một số loại rau củ nấm khác, gia vị nêm đều là các vị cay nóng như gừng tiêu ớt tỏi, có vị cay nồng, thơm nóng; có tác dụng thanh nhiệt giải độc, bổ huyết và ngăn ngừa các triệu chứng thiếu sắt thiếu máu