Mục lục
Ta Bị Vampire Cắn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Thành không ngờ khứu giác của Kanzaki Rin lại bén nhạy như vậy, giống như một con chó.

Hắn đưa hai tay về phía ngực của Kanzaki Rin: “Để cho tôi sờ một cái, xem ngực của cô có phải giả hay không.”

Kanzaki Rin kinh ngạc: “Dừng tay, cậu muốn làm gì?!”

“Thông thường không phải nói phụ nữ ngực to óc như quả nho sao? Cô ngực lớn như vậy, sao lại thông minh như thế?”

Kanzaki Rin vô cùng ngạc nhiên, ngay sau đó cười nhạt: “Uổng cho cậu còn dám nói mình có ý thức nam nữ bình đẳng. Ngực lớn thì không có não, loại suy nghĩ cứng nhắc này cũng có thể coi là thật sao?”

“Ôi chao, cô rốt cục cũng tiến hóa thành đấu sĩ nữ quyền sao?”

Phương Thành sờ cằm: “Quả thực, ngực to óc như quả nho là loại suy nghĩ cứng nhắc. Cô ngực to còn thông minh, khả năng duy nhất chính là... có độn? Để cho tôi sờ một cái xem, kiểm chứng một chút.”

Kanzaki Rin lập tức giận điên lên, hỗn đản này đến cùng oán niệm gì đối với oppai của mình, hễ có cơ hội lại muốn kiểm tra.

“Cậu mà dám sờ một cái, thì đời này cũng đừng nghĩ tới chuyện tôi sẽ mời cậu ăn thịt quay!”

Phương Thành dừng lại bàn tay tội ác của mình, hắn suy nghĩ một chút. Bắt đầu kéo áo của mình, lộ ra một bộ ngực to cơ bắp: “Tôi đây cho cô sờ, cô có thể mời tôi ăn mấy bữa?”

Kanzaki Rin cảm giác, mình đã hoàn toàn theo không kịp mạch não của thằng khốn này rồi.

Cô khó khăn hít sâu một hơi: “Cậu đừng cố ý nói lệch vấn đề, trả lời vấn đề của tôi. Cậu đến cùng có phải là đạt được lợi ích từ trên thi thể của quái vật.”

Phương Thành đương nhiên sẽ không thừa nhận điều đó: "Nếu tôi không muốn nói thì sao?"

Kanzaki Rin cảm thấy hơi khó thở, dù sao thì tư thế này đối với cô cũng không thoải mái chút nào.

“Tại sao cậu không chịu nói, tôi biết rõ về thực lực của cậu, thì có thể lập kế hoạch tác chiến tốt hơn."

"Ồ, vậy cô đoán xem."

"..."

Kanzaki Rin không muốn nói chuyện với hắn ta nữa. Nếu còn tiếp tục nói nữa cô sẽ bị nghẹn chết, tức giận nói: "Cậu còn không mau thả ra, cho tôi đứng lên."

Lúc này, cô đang nằm trên mặt đất, hai tay bị bắt chéo lại sau lưng.

Phương Thành ngược lại, đang ngồi ở trên mông cô, giữ lấy hai tay của cô. Hai người từ sau khi kết thúc chiến đấu tới giờ, vẫn ở trong tư thế này.

Nhưng ngực của Kanzaki Rin quá lớn, trăm phần trăm là tự nhiên không có độn. Lại thêm hai tay đang bị bắt chéo, nằm ở trên mặt đất dần dần cảm thấy khó thở.

Phương Thành cười nói: "Cho cô dậy cũng được, nhưng nếu sau khi đứng dậy rồi lại đánh tôi thì làm sao bây giờ?"

Đến cùng là ai đang đánh ai? Cái mông của tôi đều bị cậu đánh sưng lên rồi.

Kanzaki Rin vô cùng căm tức, nhưng nỗi nhục thất bại buộc cô phải đối mặt với thực tế, nên chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: "Chuyện của Morishita... tôi không so đo với cậu nữa."

"Nhà Morishita thì có liên quan gì đến tôi? Rõ ràng là có người của chính nghĩa không thích, trừ khử tận gốc cái nhà này, không để lại hậu hoạn.

Phương Thành vừa nói, vừa đứng dậy khỏi người Kanzaki Rin: "Chính phủ các người, tốt nhất cũng không nên lãng phí tiền thuế của người dân để điều tra vụ án cho những tên cặn bã này."

Kanzaki Rin lặng lẽ đứng dậy khỏi mặt đất, hít thở bầu không khí trong lành. Chỉnh sửa lại quần áo còn đang xộc xệch, không thèm nói những lời vô nghĩa với tên khốn này.

Cả hai đều không đề cập đến câu hỏi vừa rồi của Kanzaki Rin.

Phương Thành ngầm đồng ý rằng hắn có thể hưởng lợi từ xác con quái vật. Kanzaki Rin cũng rất thức thời và không tiếp tục hỏi nữa.

"Được rồi, có chuyện muốn nói với cô đây."

Phương Thành chợt nhớ ra điều gì đó: "Cô biết là tôi có chút mâu thuẫn với Morishita Yamato. Tôi tốt bụng nên không định truy cứu, nhưng hình như gần đây gã đang thuê yêu quái để giết tôi. Nhưng tôi đoán gã không có gan đó, có lẽ gã đã bị thôi miên não, cố ý tìm tôi để gây rối.”

Vẻ mặt của Kanzaki Rin trở nên nghiêm túc, cô biết rằng đây chắc hẳn là manh mối mà đêm qua Phương Thành đã ép Morishita Yamato mở miệng nói ra.

Cùng với người tố cáo ẩn danh vào một thời gian trước, chắc hẳn có ai đó đang bí mật nhắm mục tiêu là Phương Thành.

Một khuôn mặt mơ hồ hiện lên trong đầu Kanzaki Rin, cô suy tư: “Năng lực thôi miên tương đối phổ biến, tôi sẽ tìm thời gian điều tra."

Phương Thành đầy nghi ngờ về khả năng điều tra của Kanzaki Rin: "Cô có làm được không? Lần trước điều tra danh tính của người tố cáo, còn cả lemitsu Mirai, cô cũng có tra ra được gì đâu."

Kanzaki Rin tức giận nói: "Cậu nghĩ tôi là tiểu học sinh của tử thần à? Tôi chỉ là một thực tập sinh bình thường."

Phương Thành trực tiếp giơ thẳng ngón giữa về phía cô: "Vậy tại sao lúc điều tra tôi, cô lại lợi hại của như vậy? Tôi đi đến đâu cô cũng phát hiện được?"

"Ách..."

Kanzaki Rin trực tiếp nghẹn lời, cô có nên nói là bởi vì Phương Thành đặc biệt dễ điều tra không?

"Tôi hiểu, cô khá là quan tâm tới tôi đúng không? Tôi đây sẽ dứt khoát hi sinh bản thân để thỏa mãn cô, miễn cho cô mỗi ngày chưa thỏa mãn được dục vọng đều nhìn chằm chằm tôi."

“Cút!”

…………

Trong khi Phương Thành và Kanzaki Rin đang vật lộn, thì cùng lúc, Aoki Yusuke lái xe đến một ngôi làng bỏ hoang ở ngoại ô.

Dừng xe, gã lấy khẩu trang và kính râm ra và đeo lên, cài máy đổi giọng nói và lót đế giày lên.

Sau khi làm xong những cải trang cần thiết, Aoki Yusuke xuống xe bước chậm đi vào trong làng.

Hai bên đường nứt toác, những tòa nhà đổ nát phủ đầy dây leo, từ cửa ra vào và cửa sổ trống không, giống như một ngôi nhà ma vậy.

Aoki Yusuke có ấn tượng không tốt về nơi này. Bởi vì nơi đây toàn là cây cối xanh tươi nhìn đâu cũng thấy, gần đây gã rất ghét màu xanh lá cây, vừa nhìn thấy đã thấy khó chịu.

Ban đầu, có một số người vô gia cư sống ở đây, nhưng bây giờ những người sống đã được dọn dẹp sạch sẽ, cả ngôi làng đã trở thành hang ổ của quái vật.

Nghĩ đến con quái vật này theo một ý nghĩa chính nào đó, là do chính mình bồi dưỡng thành. Aoki Yusuke không khỏi cảm thấy vui vẻ, ngay cả bước chân cũng nhẹ đi rất nhiều.

Ở trung tâm của làng là một sân rộng với một khu vườn, ban đầu đây là nơi ở của một địa chủ nào đó, và việc bảo tồn tổng thể của tòa nhà là khá tốt.

Aoki Yusuke dùng chìa khóa mở cổng, đẩy cổng đi vào thì thấy một cô gái xinh đẹp đang ngồi phơi nắng trong sân.

Cô gái có sắc mặt tái nhợt, cơ thể yếu ớt đến mức bị gió thổi qua có thể ngã xuống.

Hai mắt của cô vô thần nhìn về một hướng nào đó, thờ ơ với Aoki Yusuke đang đi vào.

Đây là em gái của Hitani Kyohei, Aoki Yusuke vẫn còn nhớ khi mình thông báo cho Hitani Kyohei đi sơ tán. Gã không nên đưa em gái của mình đi, lại trực tiếp cắn chết cha mẹ.

Thật là một tên siscon hết thuốc chữa.

Aoki Yusuke trong lòng tự giễu, sau đó đi vào nhà chính, vừa bước vào liền thấy Hitani Kyohei đang thử nghiệm năng lực mới.

Một con sói đỏ như máu đi tới đi lui ở trong nhà, nhanh nhẹn như một sinh vật sống thực sự.

Đây là kỹ năng thứ ba mà Hitani Kyohei có được, xuất phát từ đồng loại thứ hai mà gã săn giết cách đây không lâu.

Sau khi nuốt chửng hai đồng loại, Hitani Kyohei đã thoát khỏi phạm trù ban đầu là người sống. Nếu như nuốt chửng thêm một đồng loại nữa, gã có thể trở thành một Vampire bất tử thực sự và trái tim cũng không còn là điểm yếu.

“Mày đã đến rồi, chuẩn bị động thủ sao?”

Hitani Kyouhei khẽ vẫy tay, con sói đang nhốn nháo xung quanh lập tức chạy lại gần và thân mật cọ sát chân của gã.

Xem xét kỹ hơn, con sói này vẫn còn nhiều điểm chưa hoàn hảo, nhưng Hitani Kyohei mới được tạo ra một con chuột cách đây vài ngày.

Tên này là một kẻ biến thái và là một thiên tài trong số những con quái vật.

"Không phải, tạm dừng lại một thời gian đã."

Aoki Yusuke chậm rãi tìm một chỗ ngồi xuống, cùng Hitani Kyohei thỏa thuận hợp tác, giúp Hitani Kyohei tìm ra vị trí của những Vampire khác. Cũng đồng thời lập kế hoạch săn bắt và xử lý hậu hoạn.

Như một thỏa thuận, Hitani Kyohei sẽ thay gã xử lý một ít mục tiêu khó giải quyết.

Hitani Kyohei cười nói: “Tại sao, không phải mày nói có kẻ cản đường sao? Cũng là đồng loại của tao, không thể sớm giải quyết nó càng tốt sao? Hay là mày đã có dự định khác?”

Nghe thấy sự nghi ngờ trong giọng điệu của Hitani Kyohei, Aoki Yusuke không thể không giải thích: "Theo kế hoạch ban đầu thì đây là sự thật, nhưng Cục đã phái Cây Bút của Thần tới để xử lý Vampire. Mày nên biết người này!? Đụng tới gã, sẽ không ai cứu được mày. Trong khoảng thời gian này, mày phải lưu lại ở đây, không nên đi vào khu vực thành thị.”

"Họa sĩ vẽ manga huyền thoại, ai mà không biết gã ta. Tao lúc trước vẫn thường lấy tác phẩm của hắn tự vệ đây.”

Hitani Kyohei cười vài tiếng, nhưng nhanh chóng không vui bĩu môi, tâm tình thay đổi rất nhanh: "Vậy tao còn phải đợi bao lâu, đừng trì hoãn quá lâu, nếu không tao chỉ có thể lấy mày làm đồ ăn."

“Yên tâm, rất nhanh thôi, Cây Bút của Thần cao cao tại thượng, cũng sẽ không có thời gian lãng phí ở chỗ tiểu côn trùng như các người.”

Aoki Yusuke chắp tay, nhẹ giọng cười nói: “Tao vẫn cần sự giúp đỡ của mày để thoát khỏi tên cản đường đó càng sớm càng tốt.”

“Người đó tên gọi là gì?”

“Phương Thành!”

“A ~~ Tên kỳ quái, nói tóm lại là mày nhanh lên một chút, ở cái nơi rách nát này cái gì cũng không có, nhanh lên không tao bị chán chết.”

“Mày không phải có em gái sao ở cùng sao?”

Con sói dưới chân Hitani Kyohei đột nhiên biến thành một con rắn to bằng cánh tay, nhanh chóng bò đến bên chân của Aoki Yusuke, theo thân thể của gã một đường bò lên trên.

Aoki Yusuke chưa kịp phản ứng, đã bị con rắn quấn quanh cổ, há miệng rắn đáng sợ về phía gã, lặng lẽ phát ra tiếng gào thét.

Hitani Kyohei lạnh lùng nhìn gã chằm chằm: “Mày có ý gì với Ami sao?”

Aoki Yusuke bất động và giọng nói rất bình tĩnh: “Chỉ là đùa một chút thôi, tao không có ý gì với em gái của mày cả.”

"Không cho phép lấy Ami ra nói đùa, em ấy là bảo bối của tao, là thiên sứ của tao, kẻ nào dám mơ ước thì tao sẽ giết kẻ đó."

"Đương nhiên, tao rất xin lỗi."

Aoki Yusuke xin lỗi rất chân thành.

Hitani Kyohei không gọi rắn đi mà nói tiếp: "Tao không quan tâm mày đến cùng có kế hoạch gì, nhưng nếu như mày dám can đảm tính toán tao, tao nhất định sẽ ăn thịt mày, đến một giọt máu cũng không chừa lại.”

Trong khi nói, đôi mắt của gãtrở nên đỏ hoe, lòng trắng của mắt bị bao phủ bởi màu đen, miệng xé rách tới mang tai, lộ ra miệng đầy răng nhọn dữ tợn.

Từ trong miệng của gã tỏa ra nồng nặc mùi máu tươi, giống như khí tức của lò sát sinh, lệnh cho bản năng của sinh vật run rẩy.

Aoki Yusuke chậm rãi gật đầu, và dưới lớp mặt nạ và kính râm, hoàn toàn không nhìn thấy biểu cảm bây giờ của gã.

……

Sau khi lái xe rời khỏi làng, Aoki Yusuke cởi bỏ khẩu trang và kính râm, để lộ khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi.

“Người điên, những con quái vật này mẹ nó đều điên. Đêm nay trở về nhất định sẽ gặp ác mộng.”

Vừa lái xe, Aoki Yusuke vừa giận dữ chửi bới, dùng hai tay đập mạnh vô lăng: “Còn dám uy hiếp tao, sớm muộn gì tao cũng sẽ giết chết mày, đến lúc đó lại để cho em gái của mày cùng theo mày xuống địa ngục, đồ súc sinh chết tiệt.”

Sau khi mắng một hồi, gã mới dần dần bình tĩnh lại, đột nhiên lộ ra nụ cười tự giễu.

“Mình chắc là cũng điên rồi, nên mới lựa chọn làm giao dịch với một tên điên.”

Gã nhìn bầu trời u ám ngoài cửa kính xe và lẩm bẩm một mình.

“Rin... nếu như là cậu... cậu nhất định sẽ hiểu tớ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK