"Hộc hộc…"
Đợi sau khi chấn động não hồi phục, Phương Thành thở ra một hơi thật dài, đi tới bên người Morishita Yamato.
Morishita Yamato co rúm như con tôm, cơn đau từ thằng em cùng chấn động não gần như khiến gã rơi vào trạng thái bán hôn mê.
Phương Thành ngồi xổm giật tóc kéo đầu gã lên, tát cho tỉnh.
"Là ai sai mày tới gây sự với tao? Có phải Kanzaki Rin hay không?"
Morishita Yamato không trả lời, chỉ dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Phương Thành.
Gã muốn đứng lên liều mạng với Phương Thành, nhưng cơn đau giữa hai chân và đầu óc choáng váng khiến gã không còn sức lực để làm gì.
"Không nói đúng không?"
Phương Thành nắm lấy đầu của gã, giộng mạnh xuống sàn nhà.
Bốp, Morishita Yamato kêu lên thảm tiếng, vết thương trên mặt lại bật máu.
Phương Thành không chịu ngừng, tiếp tục cầm đầu của Morishita Yamato giộng mạnh xuống sàn nhà, bốp bốp bốp liên tục mấy phát, đập đến máu chảy đầy sàn.
"Không có, không có ai sai tao, là tự tao muốn làm như vậy, tao không muốn ai tới gần bạn học Kanzaki."
Morishita Yamato kêu lên, gã sợ rồi sợ thằng điên này thật sự đập chết gã.
"Cmn mày có năng lực thì bắt lấy cô ta, liên quan gì đến tao?"
Phương Thành lại tàn nhẫn giộng thêm 2 phát, khiến Morishita Yamato kêu rên thảm thiết.
Phương Thành vẫn không chịu buông tha: “Tao đoán chắc chắn mày biết rất nhiều băng nhóm yakuza ở ngoài trường, sau này nhất định sẽ tìm tao trả thủ. Không bằng giờ tao đập chết mày, sau đó vào tù trốn mấy năm, mày nói coi có được không?"
Hắn vừa nói vừa đập, doạ cho Morishita Yamato sợ đến mức gào rú, cứ như một đứa bé đáng thương một trăm cân.
"Không có, tao không quen yakuza, tao cũng không dám gây sự với mày nữa."
"Thật vậy chứ? Tao tin mày, mày chớ để tao thất vọng."
Phương Thành cuối cùng cũng buông tha Morishita Yamato, từ dưới đất đứng lên, 2 thành viên bóng rổ còn lại vẫn nằm trên mặt đất giả chết, không dám vì lão đại liều mạng với thằng điên này.
Phương Thành là người điên sao? E rằng nếu như không điên, ngày hôm nay kẻ nằm xuống chính là hắn.
Tuy vậy ngoại trừ Phương Thành ra, còn có một người khác không nằm xuống, chính là Miyamoto Masami ngồi trên khán đài.
Lúc Miyamoto Masami nhìn thấy Phương Thành điên loạn phản kích, gương mặt bèn trở nên đờ đẫn, kéo dài từ lúc đó cho tới tận bây giờ.
Cô ả thường thấy Morishita Yamato đánh học sinh, đánh giáo viên, đánh đàn em không nghe lời, đây là lần đầu tiên nhìn thấy gã bị người đè xuống đất đánh.
Hơn nữa kẻ ra tay còn là học sinh bình thương với hình thể, cùng sức mạnh, số lượng hoàn toàn ở thế yếu.
Sự tương phản quá lớn khiến ả đơ toàn tập.
Mãi cho đến lúc Phương Thành đi tới trước mặt ả, Miyamoto Masami mới có phản ứng, cứ như gặp quỷ hoảng sợ lui về phía sau.
"Đừng nhúc nhích."
Phương Thành vừa mở miệng, đã khiến Miyamoto Masami đơ cứng.
Ả run rẩy nói: “Cậu… cậu muốn làm gì?"
Phương Thành không trả lời, mà lấy trà sữa từ trên tay ả, mở nắp, bên trong còn dư lại hơn phân nửa.
Phương Thành đổ trà sữa xuống đầu của Miyamoto Masami, khiến sữa dính đầy đầu.
Miyamoto Masami run rẩy toàn thân, nghẹn ngào nấc lên, nhưng không dám nhúc nhích.
Phương Thành tạt chút trà sữa cuối cùng vào mặt của Miyamoto Masami, kế đó úp ngược ly trà sữa lên trên đầu của ả.
"Rửa mặt giúp mày, lần sau đừng trưng kiểu trang điểm kinh tởm này xuất hiện ở trước mặt của tao, mắc ói."
Hắn lấy từ trong túi xách của Miyamoto Masami một bao khăn giấy, lau sạch máu trên đầu và trên mặt, sau đó ném túi xách qua một bên, xoay người rời đi.
Sân bóng rỗ trở nên yên lặng như tờ, 3 thằng trẻ trâu vai u thịt bắp vẫn còn nằm trên mặt đất giả chết, Miyamoto Masami cũng để mặc ly trà sữa không hề nhúc nhích.
Cứ như người nào động rồi, người đó sẽ phải tiếp nhận sự sỉ nhục này.
Sự im lặng đáng xấu hổ chỉ bị gián đoạn bởi một loạt tiếng bước chân.
Một nam sinh đẹp trai bước vào sân bóng rổ, bộ đồng phục học sinh đang mặc trên người chẳng những không tạo cảm giác non trẻ, ngược lại tràn đầy khí chất trưởng thành, chững chạc.
Aoki Yusuke, trong kim tự tháp của giới học sinh, chân chính ở tầng cao nhất.
Hội trưởng hội học sinh, con trai của chủ tịch hội đồng trường, đang âm thầm qua lại với hot girl Kanzaki Rin, ngay cả Morishita Yamato cũng chỉ có thể nghe theo lệnh y làm việc.
Nhìn thấy 3 kẻ đang nằm dưới đất, Aoki Yusuke khẽ nhíu mày.
2 thằng thành viên clb bóng rổ không dám giả vờ chết nữa, cố chịu cơn đau đầu, vội vã đứng lên, dìu Morishita Yamato dậy.
Aoki Yusuke không hỏi 3 người tại sao lại thê thảm như thế, mà hỏi: “Hắn nói gì?"
Morishita Yamato xấu hổ đáp: “Xin lỗi, Yusuke, chúng ta không hỏi ra được gì, thằng nhãi kia phủ nhận có quan hệ đặc thù với bạn học Kanzaki, cũng không nói làm sao quen được, cũng không đồng ý rời xa bạn học Kanzaki."
Aoki Yusuke ôn hoà nói: “Không sao, khổ cho các cậu rồi, kế tiếp để cho tớ."
Y bảo 2 thành viên của clb bóng rổ: “Mau dìu Yamato tới phòng khám, bác sỹ chắc chưa về đâu."
Hai người gật đầu nói dạ dạ, Aoki Yusuke mới xoay người rời đi.
Hai người đỡ Morishita Yamato đi tới phòng khám, dọc đường đi Morishita Yamato đều giữ yên lặng.
Một người trong đó rốt cục nhịn không được hỏi: “Đội trưởng, lẽ nào cứ để yên như vậy?"
"Để yên sao?"
Morishita Yamato đang im lặng, trong nháy mắt cứ như sư tử bị chọc giận, hai tay siết chặt, mặt mày dữ tợn.
"Tao muốn nó phải chết!"
... ...
Lúc rời khỏi trường học, thương tích trên người của Phương Thành đã hoàn toàn lành lặn, chỉ có đồng phục vẫn còn dính không ít máu.
May mắn lúc này học sinh sớm đã về hết, mới không gây ra sự chú ý.
Trải nghiêm hôm nay thật sự rất bất ngờ, tuy tạm thời giải quyết xong Morishita Yamato, nhưng Phương Thành không hề thấy thoải mái.
Bởi vì hắn hoàn toàn không tin lời của Morishita Yamato.
Phía sau con khỉ đột này nhất định có người sai khiến, đáng tiếc Phương Thành tạm thời không có cách nào tìm ra đối phương, điều duy nhất có thể khẳng định chính là có dính dáng đến Kanzaki Rin.
Ngoài ra, Morishita Yamato cũng tuyệt không từ bỏ việc trả thù Phương Thành, sự nhún nhường ban nãy chỉ là tạm thời, sớm muộn cũng sẽ tìm hắn báo thù.
Việc này Phương Thành cản không được, điều duy nhất có thể làm chính là nhanh chóng tăng cường thực lực, đủ năng lực tự vệ.
Lúc rời khỏi trạm xe lửa, trời đã nhá nhem tối, đèn neon sáng rực khiến cả thành phố rực rỡ sắc màu.
Phương Thành chịu đựng cơn đói, tốc độ bước về nhà cũng nhanh hơn.
Khi màn đêm buông xuống, số lượng người đi bộ trên đường giảm đi nhanh chóng, trừ khu vực an toàn tuyệt đối trong trung tâm thành phố, người dân từ lâu đã hình thành thói quen đi về nhà vào ban đêm.
"Hửm? Mùi gì vậy?"
Trên một con phố rất ít người đi bộ, Phương Thành đột nhiên ngửi thấy mùi máu tanh bay ra từ con hẻm bên đường.
Vài người đi bộ vội vã đi qua, như thể họ không ngửi thấy mùi tanh, hoặc họ đã ngửi thấy, nhưng họ không dám nhiều chuyện.
Phương Thành đưa mắt nhìn vào con hẻm tối ôm kia, nhưng rồi vẫn cất bước rời khỏi.
Hắn đã có đủ rắc rối rồi, không muốn gây thêm bất kỳ rắc rối nào nữa.
Lúc Phương Thành xoay người, một người phụ nữ nóng bỏng bước ra từ trong con hẻm tối.
Đây là một người phụ nữ trưởng thành, chừng 25 tuổi, xinh đẹp nóng bỏng, trông có vẻ là thành phần tri thức.
Ả nhìn chằm chằm bóng lưng của Phương Thành đang rời đi, đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm môi, hai mắt phát sáng.
"Rốt cục... tìm được mày rồi."