Sau một buổi tập luyện đầy mồ hôi, Phương Thành nằm trên mặt đất thở hổn hển.
Dòng chữ [Thể năng + 1] trong mắt vừa biến mất, đây là thu hoạch của ngày hôm nay, Phương Thành có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể đang tăng cường, 2 giờ tập luyện cường độ cao dễ dàng hơn nhiều so với ngày hôm trước.
Hôm nay Phương Thành đã đưa số mới cho chủ nhiệm lớp, giờ đã hơn 9 giờ tối, phía trường học vẫn chưa gọi điện cho mình.
Điều này có nghĩa là Morishita Yamato không mách lẻo chuyện bị đánh, rất có thể là muốn đích thân trả thù Phương Thành, tránh mất mặt khi tin tức bị rò rỉ.
Đây cũng là tình huống mà Phương Thành muốn thấy, nếu Morishita Yamato dùng thế lực của gia đình để đối phó Phương Thành, thì khó rồi.
Máy bay không người lái lái ngoài cửa sổ vẫn còn theo dõi, Phương Thành trực tiếp đóng rèm cửa, vào phòng tắm tắm rửa, sau đó lên giường nằm cầm smartphone tiếp tục chơi game.
Hắn khá thích game mobile này, có thể dùng đến xả bớt áp lực và bực bội chất chứa trong lòng.
Mấy vài vòng xếp hạng, Phương Thành lại được phân vào team với một ID quen thuộc -- Vị thần siêu mạnh siêu dễ thương.
"Lại là thằng trẻ trâu này!"
Phương Thành khó chịu mắng, nhưng cũng không out game.
Hắn vẫn là ADC, đối phương vẫn là phụ trợ, cả hai đều đi đường dưới.
Sau khi đẩy lùi đợt tấn công của kẻ địch, nhân lúc máu của Phương Thành sắp cạn lùi về dưới tháp, Vị thần siêu mạnh siêu dễ thương bèn sửa chữa xe pháo.
Kanpiōne: “***, ******"
Vị thần siêu mạnh siêu dễ thương: “Cạnh tranh công bằng."
"Công bằng cmm!"
Phương Thành tức giận mắng chửi.
Chật vật lắm, cuối cùng cũng đến trận chiến đội quyết định.
"Mau tạo lá chắn cho tao, mày cứ trốn sau lưng tao thì phụ trợ cái quái gì?"
"Trị liệu trị liệu, trị liệu cho tao a a a!"
Trong tiếng gầm thét của Phương Thành, Vị thần siêu mạnh siêu dễ thương trực tiếp buff khiên bảo vệ ở trên người mình, sau đó lập tức chạy trốn.
Mà ADC đáng thương Phương Thành bị lộ khỏi đội hình, lập tức bị quân địch băm nát nhừ.
"ĐM!"
Nhìn cảnh căn cứ nổ tung, Phương Thành văng tục, bèn đập mạnh smartphone vào đệm chăn.
Thở hổn hển một lúc lâu, Phương Thành mới hít sâu mấy hơi, áp chế cảm xúc phẫn nộ, xoa xoa mặt.
"Dẹp đi, chơi game thôi mà, không cần quá nghiêm túc."
Hắn trấn tĩnh, nạp điện cho smartphone.
"Ngủ đã!"
Tắt đèn, Phương Thành nằm trong chăn, thoải mái đi vào giấc ngủ.
Nửa giờ sau, hắn bỗng nhiên mở đôi mắt tràn ngập tia máu.
"Thằng phụ trợ chó má, DMM!!"
... ...
Hôm sau, Phương Thành mệt mỏi ngồi dậy, lấy smartphone bên gối xem giờ, đã 6:30 AM.
Hắn ngáp ngáp, tối hôm qua ngủ không ngon, nhưng lại nằm mơ, mơ hắn tóm lấy này Gamer phụ trợ chuyên bóp team này.
Nó không ngừng cầu xin tha thứ, nhưng Phương Thành vẫn cười gằn đè nó xuống đất.
Đang rất đã, bỗng nhiên tỉnh giấc.
Nếu như lần sau có thể được phân đối đầu với thằng phụ trợ bóp team này, Phương Thành chắc chắn sẽ khiến nó không bao giờ lên được rank.
Chơi bẩn như thế, sao không chơi người máy đồ chơi?
Tưởng tượng dáng vẻ khóc lóc thảm thiết của đối phương, Phương Thành mới rời giường đánh răng rửa mặt, sau khi ăn sáng xong bèn xách cặp rời khỏi cửa.
Máy bay không người lái tuần tra của cảnh sát đúng là âm hồn bất tán, cứ bay trên đỉnh đầu của Phương Thành, nó cũng không sợ Phương Thành phát hiện, ngang nhiên theo dõi ngay giữa ban ngày ban mặt.
Phương Thành coi chiếc máy bay không người lái như vô hình, nên làm cái gì thì làm cái đó.
Hắn đã nghĩ đến việc khiếu nại, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ suy nghĩ này, nếu không quá bức thiết thì vẫn nên hạn chế tiếp xúc với nhân viên chính phủ.
Hơn nữa trong thời đại hoàn cảnh bên ngoài ngày càng nguy hiểm, tầm quan trọng của quyền riêng tư hậm chí không quan trọng bằng một bữa trưa ngon, không ai quan tâm đến thứ đó.
Phương Thành đi thẳng đến học viện Kashima, thuận lợi vào lớp, không gặp phải bất kỳ cản trở nào.
Ở trên hành lang còn chạm mặt vài thành viên của clb bóng rổ đang tập thể dục buổi sáng, sắc mặt vẫn như thường, không hề để ý đến hắn.
Xem ra Morishita Yamato đã giữ bí mật rất tốt, cũng không vội vàng tìm hắn trả thù.
Nhưng đây cũng không phải chuyện tốt, thời gian kéo càng lâu, mức độ trả thù càng lớn.
Với tính cách của Morishita Yamato, không chừng sẽ có thể sẽ bí mật thuê người bọc Phương Thành trong xi-măng sau đó ném xuống vịnh Tokyo.
Nếu như có năng lực, Phương Thành sẽ thiên về chủ động xuất kích giải quyết tai họa ngầm, bị động phòng ngự như bây giờ thật sự rất bất đắc dĩ.
Dù sao hiện giờ hắn ngoại trừ thân bất tử ra thì chỉ là một kẻ yếu nhớt, hơn nữa còn có ả đàn bà âm hồn bất tán Kanzaki Rin đang nhìn chằm chằm.
Vừa mới ngồi xuống, Asaka Myōe bèn tới gần, cười chào hỏi: “Phương-kun, chào buổi sáng."
Ánh mắt của Phương Thành lập tức bị hai quả cầu hấp dẫn, sau đó mới ngẩng lên nhìn mặt của Asaka Myōe: “Chào buổi sáng."
Tuy tính cách thánh mẫu* nhiều lúc khiến người ta chán ghét, nhưng Phương Thành thật sự là không thể nào ghét cô gái mỗi sáng đều vội vàng đến tặng phúc lợi cho mình.
Asaka Myōe, thấu hiểu lòng người! (Like)
"Phương-kun, ăn điểm tâm chưa, tớ biết có một cửa hàng bán bánh mì rất ngon, cậu nên tới đó ăn thử một lần."
Asaka Myōe luyên thuyên một lúc, bỗng nhiên nói: “Ừm được rồi, nếu như trong lúc học có chỗ nào không hiểu, tớ có thể cho cậu mượn vở ghi chép."
Ngày hôm qua phát hiện Phương Thành rất hiếm khi ngủ gật trong lớp, chỉ chăm chú đọc sách, điều này làm cho Asaka Myōe có loại cảm giác cậu em trai ngốc nghếch cuối cùng đã trưởng thành.
"Vậy cám ơn nhiều, có chỗ không hiểu tớ sẽ hỏi cậu ngay."
Phương Thành vừa cười vừa nói, bỗng nhiên chú ý tới vết bầm đỏ trên cổ tay của Asaka Myōe: “Tay cậu làm sao vậy?"
Asaka Myōe giơ cổ tay lên nhìn, vội dùng ống tay áo che khuất, giơ ngón cái lên với Phương Thành, tròn xoe mắt nói: “Xuỵt, đừng để lộ ra, tối hôm qua không cẩn thận làm xước, xấu quá đi."
Phương Thành thấy cô vẫn bình thường, nên không hỏi thêm: “Nghe nói nước bọt có thể khử trùng, có cần tớ liếm giúp cậu không?"
Asaka Myōe che miệng cười: “Gớm quá à, không cần đâu."
Đợi sau khi Asaka Myōe rời đi, Phương Thành không hề ngạc nhiên khi thấy Satō ngồi gần đó lén lút nhìn hắn bằng ánh mắt hâm mộ.
"Bạn học Satō, ánh mặt của cậu quá trắng trợn rồi, những kẻ bám đuôi chắc chắn sẽ bị bắt đầu tiên."
"Ai là kẻ bám đuôi chứ?"
Satō Hayato vô thức chối.
Phương Thành cười ha ha: “Xem ra bạn học Satō rất hâm mộ mối quan hệ thân mật giữa tớ và bạn học Asaka."
Satō Hayato vội phủ nhận: “Tớ không có, cậu đừng nói bậy."
"Vậy sao? Quá đáng tiếc."
Phương Thành ra vẻ tiếc hận: “Tớ còn đang định nói cho cậu biết cách để xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với Asaka."
Satō Hayato mở miệng, muốn nói lại thôi, rất muốn biết nhưng lại sợ bị chơi khăm.
Cuối cùng vẫn nhịn không được, nhỏ giọng nói: “Tớ... một người bạn của tớ rất muốn biết."
Phương Thành không cười nhạo cậu ta, chỉ hỏi: “Cậu cảm thấy bạn học Asaka thích loại người gì?"
Satō Hayato suy nghĩ một chút, do dự nói: “Cậu ấy thích... dịu dàng, ấm áp?"
Phương Thành: “..."
Khu 11 các người ngoài trừ người dịu dàng, ấm áp thì không có lựa chọn thứ hai sao trời?
"Cực kỳ buồn cười, cậu xem quá nhiều nhân vật dịu dàng, ấm áp chinh phục trái tim con gái trong anime nhiều quá rồi sao? Thật sự là ngây thơ."
Phương Thành dựng thẳng ngón tay lên lắc lắc: “Theo tớ quan sát, bạn học Asaka thích người dũng cảm, dám thể hiện bản thân, cứ sợ hãi rụt rè, thu mình lại như cậu là không được. Nếu cậu thích cô ấy thì phải nói cho cô ấy biết, không nói được thì bám đuôi, không có gan sẵn sàng bị tóm vào đồn công an, cậu lấy cái gì để theo đuổi con gái?"
Satō Hayato bối rối: “Như vậy có được không!?"
"Cậu không có thử, làm sao biết không được? Cậu không có LINE của bạn học Asaka sao?"
"Không có, không có."
"Vậy thì đúng rồi, LINE của bạn học Asaka là 'Thế giới này thật sự có anh hùng sao', bạn ấy khát vọng người đàn ông khí phách, cậu muốn có được hảo cảm của bạn ấy thì phải làm chút chuyện đàn ông nên làm."
Phương Thành mở miệng chính là một đống canh gà độc dược tình yêu, trực tiếp rót vào trong miệng của Satō Hayato.
Thiếu niên nghe đến mê mẩn, ánh mắt dần sáng lên: “Khí phách đàn ông? Tớ hiểu, tớ phải làm một người đàn ông tràn đầy khí phách anh hùng."
"Nói nhỏ như vậy còn muốn theo đuổi con gái? Làm lại!"
"Tớ phải làm một người đàn ông khí phách anh hùng!"
Satō Hayato đột nhiên cao giọng nói.
"Tốt, rất có tinh thần."
Phương Thành vỗ vai cậu ta cái bộp: “Tớ rất chờ đợi biểu hiện của cậu."
Satō Hayato phấn chấn giống như hít thuốc lắc, thậm chí cũng bắt đầu lấy vở bài tập ra viết liên tục.
Phương Thành cảm khái một câu 'Tuổi trẻ thật tốt', cũng lấy sách vở ra bắt đầu ôn tập.
*dịu dàng: tiếng trung 亚撒西, tiếng Nhật: 優しい, trong tiếng Nhật có nghĩa là: "sự dịu dàng, tử tế, sang trọng, thanh lịch, khoan dung, và đồng cảm; quan tâm đến quá nhiều người, đến mức sẵn sàng hy sinh hạnh phúc của bản thân,
Người muốn làm cho mọi người hạnh phúc
Thì bản thân lại càng bất hạnh
Dịu dàng, biết đồng cảm không phải là thuốc độc, nhưng còn tệ hơn cả thuốc độc