Phương Thành cũng phát giác cánh cửa phía sau tự động đóng lại.
Hắn không thèm để ý, ngẩng đầu quan sát hoàn cảnh trong Nhà hàng Izakaya này.
Chỉ có thể nói sạch sẽ, gọn gàng, bình thường, nơi này trông chẳng có gì đặc biệt, ngay cả một người khách cũng không có.
Bàn tiếp khách ở ngay lối vào, nghe được tiếng mở cửa, một đôi tai mèo nhô ra trước, uốn éo trái phải.
Ngay sau đó một cô gái vô cùng xinh đẹp sắc sảo vươn nửa người trên từ trong bàn, chắc khoảng 17 tuổi, làn da trắng như tuyết không chút tỳ vết, một đôi mắt to sáng ngời quyến rũ.
"Quý khách, hoan nghênh quang lâm."
Nàng vô cùng nhiệt tình, cười híp mắt chào hỏi Phương Thành.
Phương Thành nhất thời sững sờ, không phải vì khuôn mặt thanh tú như búp bê silicone cao cấp của cô gái, mà là tai mèo trên đầu nàng.
Lỗ tai này mèo này còn biết di chuyển, thiệt hay giả đây?
"Quý khách?"
"À... xin lỗi, tôi đãng trí quá."
Phương Thành bừng tỉnh nói xin lỗi, hỏi cô gái: “Tai mèo trên đầu cô là thật hay giả? Có thể cho tôi sờ một cái không? Một cái cũng được."
Cô gái cũng sững sờ, nàng làm việc lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có vị khách thẳng thắn như vậy, vừa mở miệng đã muốn sờ lỗ tai của mình.
"Ai nha, chuyện này không được đâu, quý khách."
Cô gái giơ hai tay che tai, cười híp mắt nói: “Đây chính là điểm nhạy cảm của người ta mà, đâu thể cho sờ tùy tiện nha."
Phương Thành vô cùng biết điều gật đầu: “Vậy chỗ khác thì có thể sờ thoải mái?"
Cô gái: ...
Con người này đầu óc có vấn đề sao!?
Phương Thành nhìn biểu cảm đờ đẫn của nàng, không khỏi cười: “Chỉ đùa với cô thôi, tôi hiểu mà, cô muốn sờ điểm nhạy cảm của tôi đi nữa tôi cũng sẽ không cho cô sờ."
Ai muốn sờ điểm nhạy cảm của cậu chứ?
Cô gái khẽ bĩu môi, người này mang mặt nạ nhìn không rõ mặt, không ngờ lại tự luyến như thế.
"Quý khách, ngài muốn tới ăn cơm sao?"
"Không phải, tôi tới làm ăn với chủ của các cô Gekkō Hoshiki."
Cô gái chỉ vào bên trong Nhà hàng Izakaya: “Vậy ngài trực tiếp vào đi, mở rộng cửa là được."
Nàng dựng thẳng một ngón tay, chớp chớp con mắt trái với Phương Thành: “Đừng có làm bậy, nếu không... ném ngài ra ngoài đó nha."
Phương Thành nhìn chằm chằm ngón tay của nàng, kích động muốn bẻ ngược những ngón tay xinh xinh ấy.
Cô gái xinh đẹp như vậy, nếu bị bẻ ngón tay chắc sẽ khóc rất lâu.
Hắn bước vào sâu bên trong Nhà hàng Izakaya, tận cùng bên trong là một cánh cửa, kéo ra thì bên trong là một khoảnh sân nhỏ kiểu Nhật, trong sân còn có suối nước nóng.
Dọc theo con đường lát đá cuội trong sân, Phương Thành đi tới trước một căn phòng nhỏ.
Hắn đang định bước lên bậc thang thì đèn trong phòng đột nhiên bật sáng, cách cánh cửa giấy kéo đẩy, phản chiếu một hình bóng phụ nữ cực kỳ yểu quyến rũ.
"Quý khách cứ ở ngoài cửa nói là được, thiếp không tiện gặp khách."
Giọng nói từ trong phòng truyền ra hình như là của thiếu phụ ba mươi tuổi, cực kỳ dịu dàng quyến rũ, cứ như tiếng thỏ thẻ bên tai.
Chỉ nhìn vào hình ảnh phản chiếu và lắng nghe giọng nói, một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu của Phương Thành -- Goá phụ tại suối nước nóng.avi
Người phụ nữ trong phòng phải là Gekkō Hoshiki, dường như nàng cảm nhận được suy nghĩ dâm dục của Phương Thành, bèn cười khẽ: “Quý khách, không nên suy nghĩ bậy bạ nha."
Phương Thành có chút kinh ngạc, người phụ nữ này lẽ nào có thể nhìn thấu suy nghĩ trong đầu của mình?
Dường như để nghiệm chứng suy đoán của Phương Thành, giọng nói của Gekkō Hoshiki lần thứ hai vang lên: “Không sai nha."
Phương Thành im lặng không lên tiếng, chỉ đơn giản là tua lại những bộ phim mà hắn đã từng xem trong đầu, đủ loại hình ảnh x-rate không ngừng hiện ra, tất cả nữ chính đều đổi thành người phụ nữ trong phòng.
Cô nhìn lén tâm trí của tôi, vậy tôi xin mời cô xem phim jav nhé.
Trong phòng im lặng một lúc, Gekkō Hoshiki mới lên tiếng: “Quý khách, ngài là Vampire hạnh phúc nhất mà thiếp thân từng gặp."
Lời còn chưa dứt, bầu không khí trong ngoài phòng đột nhiên đông cứng.
Phương Thành mỉm cười, hỏi: “Cô chủ, sao cô biết tôi là Vampire?"
Trong lúc nói chuyện, bắp thịt toàn thân hắn kéo căng, Đoản Cự Đột Tiến cũng vận sức chờ phát động, sau một khắc sẽ phá cửa mà vào, tru diệt nữ yêu tinh.
"Ái ui, sát khí thật lớn nha."
Gekkō Hoshiki nhẹ giọng cười nói: “Thiếp thân cũng không phải đồng loại của ngài nha, ăn trái tim của thiếp thân cũng không thể giúp ngài trở nên mạnh mẽ, chỉ là mũi của thiếp thân tương đối linh, ngửi được mùi của ngài mà thôi."
Quả thật trên người của Phương Thành lưu lại một thứ đặc thù của Vampire, chính là mùi vị, khiến hắn và Vampire có thể nhận ra nhau.
Gekkō Hoshiki có thể nghe ngửi ra được, vậy chắc chắn không phải là người.
Phương Thành cũng không phải tới gây sự, chỉ cần không phải Vampire là được: “Lời nói nhảm thì không cần nói nhiều, cô chủ, tôi tới để làm ăn, cô có làm hay không!?"
"Đương nhiên, thiếp thân hoan nghênh tất cả khách hàng, ngài muốn buôn bán thứ gì?"
"Không phải cô biết suy nghĩ trong đầu của tôi sao? Còn phải hỏi?"
"Quý khách xin đừng hiểu lầm, thiếp thân chỉ có thể nhìn thấy điều có liên quan với thiếp thân, cái khác hoàn toàn không biết nha."
Quỷ mới tin ngươi!
Phương Thành thầm phỉ nhổ ở trong lòng, cũng không sợ bị đối phương phát hiện: “Tôi muốn biết tin tức cặn kẽ của một cố chủ ở chợ đêm, bao nhiêu tiền?"
"Vậy phải xem cấp bậc bảo mật của người cố chủ này ở chợ đen, giá cả khác nhau, ngài có thông báo tuyển người của đối phương không?"
"Đương nhiên là có."
Phương Thành thông qua tài khoản của Takeyamasuke, sớm tìm thấy thông báo tuyển người của cố chủ, đáng tiếc tài khoản của cố chủ chỉ có một dãy số ngẫu nhiên, nếu không... hắn sớm đã làm thịt kẻ đó rồi, hà tất phải đến đây hỏi làm chi cho mệt.
Sau khi hắn nói xong, trong phòng trầm mặc một hồi, nhưng chỉ khoảng nửa phút sau, giọng nói của Gekkō Hoshiki lại vang lên: “Đã tìm được thân phận của cố chủ, giờ ngài có cần không?"
Phương Thành kinh ngạc nói: “Nhanh vậy sao?"
"Đương nhiên, thiếp thân là chuyên gia, giả một bồi mười."
"Bao nhiêu tiền?"
"Đẳng cấp bảo mật của cố chủ này không cao, xét thấy quý khách ngài là lần đầu tiên tới đây nên thiếp thân sẽ giảm giá một chút, chỉ thu ngài 20,000."
Phương Thành không lên tiếng, hắn còn tưởng rằng tiền mặt lấy được từ trong tay của Nanmiya Saya cũng đủ thanh toán, không ngờ lại tới hai vạn.
Con mẹ nó ngươi sao không đi cướp luôn đê?
Gekkō Hoshiki kinh ngạc nói: “Ơ, sao sát khí còn nặng hơn hồi nãy nữa?"
Phương Thành tức giận nói: “Cô chủ cô đang ăn cướp hay sao? Đòi tới 20,000 mắc dữ vậy?"
"À..."
Tiếng cười của Gekkō Hoshiki có phần đứt quãng: “Quý khách không thông qua con đường chính quy đúng không, nơi này của thiếp thân không có chi nhánh, chỉ có duy nhất một nhà này, giá không mắc."
Lại còn là kinh đoanh độc quyền, hèn gì mở miệng liền đòi 20,000.
Phương Thành lắc đầu, thử trả giá: “Tôi cảm thấy 20,000 vẫn quá mắc, bớt chút đi! Cô chủ, lần sau tôi còn tới làm ăn nữa..."
Gekkō Hoshiki thật sự cạn lời, những vị khách khác tới đây không có ai mặc cả bao giờ, giá trị của bất kỳ thương phẩm nào ở chỗ nàng đều rất mắc tiền, thậm chí vô giá.
Không ngờ gặp phải kẻ keo kiệt như thế, 20,000 còn chê đắt, mặc cả nữa chớ.
Nghe giọng thì chắc không lớn, thanh niên không phải đều trọng sĩ diện sao?
Hơn nữa lúc thằng ôn này nói lần sau làm ăn tiếp, trong đầu đều nghĩ đến những cảnh tượng xấu xa dâm tục, coi nàng trở thành kẻ chuyên buôn bán thân xác?
Nếu không phải vì chiêu bài, Gekkō Hoshiki thực sự rất muốn đá văng thằng ôn này này.
Phương Thành nếu như nghe được tiếng lòng của cô chủ, khẳng định cũng sẽ phỉ nhổ -- lão tử bán một qua thận mới kiếm được bao nhiêu? Mỗi một quả đều là tiền mồ hôi nước mắt, sao có thể để cho tên gian thương như cô kiếm dễ dàng vậy được.
"Cô chủ, không bằng làm thế này."
Phương Thành đề nghị: “Tôi cắt hai quả thận gán nợ cho cô, thế nào?"
Gekkō Hoshiki gần như muốn phá cửa ra đốp chát với hắn: “Ha hả quý khách nói đùa rồi, ngài cảm thấy sẽ có Vampire tới chỗ của thiếp thân thay thận sao? Người thường ai cần thận của ngài chứ."
Phương Thành nghĩ kế cho nàng: “Uổng cho cô là người làm ăn, tư duy lại nhỏ mọn như vậy, người thường sao không cần? Cô có thể cầm đi bán cho nhà hàng lớn làm món hoa bầu dục xào, thận của Vampire, lại cộng thêm hiệu quả tráng dương bổ thận, chỉ dựa vào mánh lới này thì hoàn toàn dễ dàng lấy lại số vốn 20,000."
Gekkō Hoshiki: ...
Vậy thì thằng ôn ngươi sao không tự cầm đi bán?
... ...
Cuối cùng, trước kỹ năng trả giá thông thạo của Phương Thành, trong bầu không khí hài hòa, song phương lấy giá 12,000 thành giao.
Sau đó Gekkō Hoshiki báo thân phận thật của cố chủ cho Phương Thành.
Một cái tên làm cho hắn cảm thấy nằm trong dự liệu lại không hợp lý.