Dường như nhận thấy có người tới gần, Asaka Myōe chợt xoay đầu lại, tính cảnh giác này mạnh hơn nhiều so với Asaka Myōe phiên bản cô gái đeo kính.
"Lại là cậu?"
Asaka Myōe chứng kiến Phương Thành sau có chút kinh ngạc, nhếch miệng lên, lộ ra hơi nụ cười giễu cợt: “Chẳng lẽ cậu mỗi tối đều ra bờ sông Edo tìm kiếm thiếu nữ cô đơn?"
Phương Thành cười nói: “Không ngờ cũng có thể bị cậu đoán trúng, tớ còn thường xuyên mang nhiều thiếu nữ cùng tới hotel-love chơi trò nhiều người."
"Cùng nhau? Trò chơi nhiều người?"
Asaka Myōe dùng đầu lưỡi béo mập liếm môi: “Là loại trò chơi nhiều người gì? Có thể nói cho tớ biết được không?"
Phương Thành nhìn chung quanh, sau khi xác định không có ai, đưa miệng tiến đến bên lỗ tai của nàng, nhỏ giọng nói: “Đương nhiên là chơi bài, cậu muốn chơi tớ dạy cho cậu."
Asaka Myōe hơi sửng sốt, sau đó thổi phù một cái, hai tay ôm cái bụng cười ha hả, cười đến mức chảy cả nước mắt.
Không che miệng cười như thục nữ, mà là cười to không chút e dè.
Phương Thành ở một bên quan sát, đợi nàng cười xong rồi, mới hỏi: “Cô không phải Asaka, cô là ai?"
Tuy vẻ ngoài giống nhau như đúc, nhưng tính cách thần thái giọng nói đều cùng khác Asaka Myōe chân chính một trời một vực.
Có lẽ là song sinh, có lẽ là nhân cách thứ hai, có lẽ là quái vật giả trang.
Ở trên thế giới này, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
"Ta quả thực không phải Myōe."
Ả tự tay lau nước mắt dính trên khóe mi, bình thản nói: “Cậu có thể gọi Diệp Ngữ Khanh, coi ta thành chị của cô ta cũng không sao."
Diệp Ngữ Khanh là tên tiếng Trung của Asaka Myōe, ả thuận tiện lấy để dùng.
Vào thời điểm Diệp Ngữ Khanh đưa tay lau nước mắt, ống tay áo tụt xuống, lộ ra dấu vết màu đỏ trên cổ tay.
Rất rõ ràng, cổ thân thể này là của Asaka Myōe.
Lần trước ở bờ sông, Asaka Myōe không cho Phương Thành đụng vào mắt kính của nàng, giờ Diệp Ngữ Khanh không đeo mắt kính, tính cách xuất hiện biến hóa lớn như vậy, xem ra khả năng hai nhân cách là rất cao.
Phương Thành hiếu kỳ nói: “Cô và Asaka dùng chung một thân thể?"
Hắn là người của hai thế giới, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người đa nhân cách, trước đây cũng chỉ nghe người ta nói trên mạng mà thôi.
Diệp Ngữ Khanh cũng rất không khách sáo, liếc nhìn Phương Thành, giễu cợt nói: “Hỏi cặn kẽ như vậy làm gì, cậu muốn cua ta sao?"
Phương Thành rất kinh ngạc: “Đúng vậy, làm sao cô biết tôi muốn chơi cô?"
Diệp Ngữ Khanh bình tĩnh nhìn mặt của Phương Thành, bỗng nhiên đấm một quyền vào mặt của hắn.
Phương Thành giơ tay lên chụp quả đấm nhỏ lấy của ả, trong lòng càng giật mình.
Bình thường đều là hắn tiên phát chế nhân, không ngờ hôm nay lại có người có thể giành trước dùng chiêu này với hắn.
Diệp Ngữ Khanh giật mình lui về phía sau, cởi áo khoác vứt qua một bên, vẻ mặt khiêu khích nói với Phương Thành: “Muốn cua ta, vậy phải xem cậu có bản lĩnh này hay không, đánh với ta một trận, đánh thắng thì ta cho cậu chơi!!"
Phương Thành lắc đầu: “Không được, tôi không đánh phụ nữ nhân."
Hắn đánh người đều là kẻ có uy hiếp với hắn hoặc bắt buộc phải đánh, lúc không có chuyện gì thì hắn sẽ làm mỹ nam tử nho nhã.
Diệp Ngữ Khanh vừa nghe đến Phương Thành nói không đánh, cứ như lửa giận như bùng cháy, mắng to: “Ngay cả can đảm đánh nhau với cũng không có, cậu có còn là đàn ông không? Còn muốn học người khác tán gái? Cưa tới tay rồi cậu làm sao bảo vệ cô ta, cậu chính là rác rưởi, về nhà “bắn máy bay” đi nhóc..."
Diệp Ngữ Khanh mắng phân nửa bèn ngừng, bởi vì ả nhìn thấy Phương Thành lại móc ra smartphone, đang ghi hình mình.
"Cậu đang làm gì?"
"Không làm gì cả, cô cứ tiếp tục."
Phương Thành mỉm cười nói, Diệp Ngữ Khanh hiện tại dùng thân thể của Asaka Myōe, thoạt nhìn giống như Asaka Myōe đang chửi đổng.
Hình ảnh này cũng không thấy nhiều, phải bảo tồn lại, sau này cho Asaka Myōe xem.
Diệp Ngữ Khanh xạm mặt lại, tức giận nói: “Rốt cuộc cậu có dám theo đánh với ta hay không? Không dám cút ngay, chớ lảng vảng trước mặt ta."
Phương Thành thu lại smartphone, đi về phía nàng: “Tôi từ trước tới giờ chưa từng nghe loại yêu cầu này, cô đã thành tâm muốn vậy, tôi không thể làm gì khác là thỏa mãn cô."
"Vậy tới đi!"
Diệp Ngữ Khanh nhìn Phương Thành không chút phòng bị đi tới, khóe miệng nhất thời cong lên một nụ cười lạnh, chậm rãi giơ hai tay lên ở trước ngực, cũng làm ra tư thế vật lộn.
Hai người thong thả tới gần, Diệp Ngữ Khanh ra tay trước, một đấm vung về phía gương mặt của Phương Thành, cứ như rất có thành kiến đối với gương mặt đẹp trai đến kỳ cục này của hắn.
Phương Thành quay đầu né tránh, tay còn lại của Diệp Ngữ Khanh lập tức đấm vòng vào mặt hắn.
Phương Thành lần nữa né tránh về phía sau, mà Diệp Ngữ Khanh đuổi theo không tha, song quyền liên tục vung ra, từng chiêu không rời mặt của Phương Thành.
Nhìn ra được ả không phải đang đấm lung tung, mà đã rèn luyện một đoạn thời gian, trình độ cũng không tệ, nhưng vẫn trong phạm trù của người bình thường.
Diệp Ngữ Khanh tấn công dồn dập cũng không thể đấm trúng Phương Thành, nhất thời cả giận nói: “Cậu đánh lại đi chớ, trốn hoài vậy cậu là khỉ sao?"
Lời nói chưa dứt, Diệp Ngữ Khanh bèn phát giác Phương Thành đột ngột áp sát trước mặt.
Ả lấy làm kinh hãi, chưa phản ứng kịp đã cảm thấy phần bụng quặn đau, bị Phương Thành đánh thành con tôm.
- Ối…
Ả mở miệng suýt chút nữa nôn ra cơm tối, mới vừa ngẩng đầu trên mặt lại trúng một đấm, cả người choáng váng rồi ngã xuống.
Phương Thành từ trên cao nhìn xuống ả, cười nói: “Còn muốn tiếp tục không?"
Diệp Ngữ Khanh hoảng sợ lắc đầu lia lịa, thở hổn hển hai cái, từ dưới đất bò dậy, quát to một tiếng lại lao vào Phương Thành.
Phương Thành bắt lấy nắm đấm ả vung tới, ném ả qua vai, rơi xuống đám cỏ phía sau.
- Bịch!
Cho dù là bãi cỏ, cả người nện xuống cũng không hề dễ chịu.
Diệp Ngữ Khanh chỉ cảm thấy toàn thân đau như sắp nứt ra, đầu chóng mặt, cái bụng lại càng đau.
"Người đánh bạn học không phải Asaka, là cô đúng không."
Phương Thành đi tới nói, giọng nói cũng không phải nghi vấn, mà là khẳng định.
Đoạn thời gian trước Asaka Myōe bị 3 nữ sinh tới trả thù, ba người đềunói là Asaka đánh hok trước.
Hiện tại xem ra, kẻ đánh người 3 ả chắc là Diệp Ngữ Khanh, với tính khí bạo lực, chắc chắn thường xuyên đánh lộn ẩu đả.
"Đúng thì đã sao?"
Diệp Ngữ Khanh mở hai mắt ra, hung ác nói: “Không phải cậu nói mình không đánh phụ nữ sao? Thằng khốn nạn, đã vậy ra tay còn ác như vậy!"
Phương Thành đặt mông ngồi bên người ả, cười nói: “Cô chưa nghe nói đánh là thương mắng là yêu à? Tôi đang thương yêu cô, không phải đang đánh cô."
Diệp Ngữ Khanh tức đến mức trừng hắn muốn lòi con mắt: “Không biết Myōe rốt cuộc thích thằng khốn như cậu ở điểm nào."
"Cô chắc chắn cô ấy thích tôi?"
"..."
Được rồi, ngay cả Diệp Ngữ Khanh cũng không thể không thừa nhận, Asaka Myōe rõ ràng chính là brocon.
Ả đánh giá Phương Thành, bỗng nhiên ngồi xuống, tay khoác lên trên vai hắn, xích gần lại nói: “Nè, cậu là trai tân?"
Phương Thành cũng không sợ đáp ngay: “Giờ vẫn, có gì không?"
Diệp Ngữ Khanh không tin đẹp trai như Phương Thành lại còn là trai tân, nhưng giọng nói của hắn bình thản, biểu cảm chân thành, lời nói ra mang theo một loại sức thuyết phục khó cưỡng.
Diệp Ngữ Khanh đột nhiên dâng lên một xung động mãnh liệt, ả liếm liếm môi: “Ta cũng vậy, hay giờ muộn chúng ta nếm thử trái cấm, chơi trò người lớn với nhau chơi?"
Phương Thành liếc nhìn đôi mắt của ả, bỗng nhiên lắc đầu, cười nói: “Muộn thế này mà cô vẫn chưa về nhà sao?"
Diệp Ngữ Khanh hơi ngẩn ra, Phương Thành đã đứng lên, đi về phía xe máy.
Ả hét lên về phía sau lưng của hắn: “Đồ nhát gan, cậu có còn là đàn ông hay không hả, cho không cũng không muốn?"
Phương Thành đã ngồi vào trên mô-tô, hồi đáp: “Đi thôi, quá muộn mẹ cậu nhất định sẽ lo lắng."
Diệp Ngữ Khanh tức giận ngồi tại chỗ, một hồi lâu mới nhặt lên áo khoác, bất đắc dĩ đi tới.
Ả đặt mông ngồi vào chỗ ngồi phía sau xe, vẫn không quên trào phúng: “Phía dưới của cậu chắc chắn có vấn đề, ta đề nghị ngày mai cậu đi gặp bác sĩ."
Phương Thành không để ý đến ả, nổ máy xe, đi về đường lần trước đưa Asaka Myōe về nhà.
Diệp Ngữ Khanh vẫn lải nhải suốt đường đi, lời gì khó nghe đều mắng ra cả.
Tiến vào khu cho thuê tập thể, Phương Thành bỗng nhiên đạp phanh lại.
Diệp Ngữ Khanh bất ngờ không kịp đề phòng, hai quả cầu khổng lồ đập mạnh vào sau lưng của Phương Thành.
Ả cố sức đấm Phương Thành một phát: “Khốn nạn, cậu dám lợi dụng ta?"
"Cô chờ ở đây, tôi đi mua một ít đồ."
Phương Thành bỏ lại những lời này xong, bèn đi về phía cửa hàng tiện lợi 24h ở bên đường .
Diệp Ngữ Khanh xoa ngực, dùng ánh mắt khó chịu nhìn chằm chằm sau lưng của hắn.
Sau khi Phương Thành tiến vào cửa hàng tiện lợi điếm, trực tiếp nói với nhân viên thu ngân: “Mười hộp ''áo mưa'."