"Diệp Ngọc Khanh? Diệp Tử Mi?"
Asaka Myōe ngạc nhiên: “Đâu có, tớ là con gái duy nhất, Phương-kun quên rồi sao?"
Phương Thành thu hồi suy nghĩ bậy bạ, đáp: “Vậy chắc tớ nhớ lộn."
Nói xong, ánh mắt không kìm được bị hai con thỏ* hấp dẫn.
*hai con thủ: cặp dzú đó
Asaka Myōe lại khen một câu: “Phương-kun, kiểu tóc hiện giờ của cậu rất hợp."
Phương Thành lấy tay vuốt mái tóc ngắn, ba hoa: “Tớ cũng thấy vậy, vốn định lấy thân phận tử trạch học cùng các cậu, nhưng lại bị xa lánh, cho nên tớ lật bài, để vẻ soái ca sẵn có."
Asaka Myōe che miệng, cười đến hai mắt đều híp lại, đồng thời cũng rất kinh ngạc trước biến hóa trong tính cách của Phương Thành.
Đổi thành trước đây hắn là tuyệt đối nói không nên lời như vậy tự luyến lời.
Ánh mắt của Phương Thành lại không kìm được bị hai bé thỏ mập ú hấp dẫn.
Dù sao hắn đang ngồi, mà Asaka Myōe đứng ở trước mặt, tầm nhìn bị chiếm hơn nửa.
Nói ra thì có chút hạ lưu, nhưng Phương Thành chính là một tên dê xồm, cho nên hắn ngang nhiên nhìn tiếp.
Bé thỏ đáng yêu như vậy, ai lại không thích.
Chỉ là một số thích sờ, một số thích ăn.
Bạn học nam yếu đuối đang ngồi ở chỗ của nhân vật chính nghe thấy Phương Thành tự tâng bốc bản thân, bĩu môi khinh thường, bèn quăng ánh mắt bí ẩn, đầy ghen tỵ về phía hắn.
Có vẻ gã cũng ước ao có thể ngang nhiên thưởng thức cảnh đẹp.
Asaka Myōe đương nhiên cũng chú ý tới ánh mắt dâm dê trắng trợn của Phương Thành, gương mặt hơi nóng lên, theo bản năng né tránh về phía sau.
May mà đúng lúc này tiếng chuông vào học vang lên, Asaka Myōe nhỏ giọng nói với Phương Thành: “Phương-kun, chờ lát nữa ăn trưa cùng nhau nha, tớ có chút chuyện muốn nói với cậu."
"OK."
Phương Thành gật đầu, ăn cơm cùng người đẹp vừa vui tai vừa vui mắt, không chừng còn giúp tiêu hóa tốt.
Đợi sau khi Asaka Myōe trở lại chỗ ngồi của mình, Phương Thành quay đầu nói với bạn học nam đang ngồi ở chỗ của nhân vật chính*: “Satō, cậu thích Asaka Myōe sao?"
Satō Hayato còn đang ngạc nhiên trước việc Phương Thành chủ động nói chuyện với gã, đợi sau khi nghe rõ lời của Phương Thành, bèn sợ hãi đáp: “Không có, không có có chuyện này, bạn học Phương, đừng nói những chuyện kỳ quặc như thế."
Phương Thành cười nói: “Vậy tớ sẽ nói cho bạn ấy biết, cậu không thích bạn ấy?"
"Đừng!"
Satō Hayato vô thức ngăn cản, sau đó Phương Thành "à" lên tỏ vẻ đã hiểu, mặt gã đỏ bừng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
"Người thích bạn học Asaka không phải là tớ, mà là một người bạn của tớ."
"Cậu nói xem, người bạn đó có phải là cậu không?"
Satō Hayato có chút luống cuống, chỉ có thể chắp hai tay, vái Phương Thành: “Bạn học Phương, làm ơn đừng nhắc về tớ trước mặt của bạn học Asaka, xin cậu đó."
"Vậy thật đáng tiếc, lúc đầu tớ còn định tác hợp cho cậu và Asaka Myōe đó chơ."
"Thật vậy sao?"
Satō Hayato kích động ngẩng đầu.
"Gạt cậu đó."
"Tớ biết ngay mà!"
Hắn tràn ngập thất vọng cúi thấp đầu.
"Nhưng tớ đã ghi âm cuộc đối thoại giữa chúng ta, lát nữa sẽ cho bạn ấy nghe."
"Đừng mà!!"
"Gạt cậu đó."
"A!!"
Satō Hayato dùng cả hai tay bức tóc rên rỉ, lập tức lui vào góc xa, dưcứờng như muốn tránh né tên ác ma Phương Thành này.
Phương Thành rất vui, nếu như con đàn bà Kanzaki Rin kia cũng ngây thơ như vậy thì tốt rồi.
Giáo viên rất nhanh xuất hiện, rất đáng tiếc không phải là ngự tỷ xinh đẹp chưa lập gia đình, mà là một ông chú mập mạp.
Thày giáo mập dạy môn số học, Phương Thành hoàn toàn không theo kịp tiến độ, chỉ có thể học lại từ đầu. Cũng may trước khi hắn xuyên việt cũng đã tốt nghiệp đại học chính quy, kiến thức ở trường cấp 3 vẫn chưa hoàn toàn quên sạch, tự học cũng không có vấn đề.
Hắn không xem trọng chuyện đi học, nhưng cũng không thể hoàn toàn từ bỏ.
Nếu như điều kiện cho phép, Phương Thành muốn lấy bằng tốt nghiệp đại học, chí ít không thể làm người mù chữ.
Có văn bằng coi như một con đường lùi, nếu như sau này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng có thể tìm việc làm nuôi sống chính mình.
Ngoài ra, thân phận học sinh đối với Phương Thành mà nói coi như một thẻ bảo vệ. Trong tình huống không có chứng cứ, chí ít nhân viên chính phủ như Kanzaki Rin không thể ngang nhiên làm hại học sinh như hắn.
3 tiết học còn lại vào buổi sáng qua đi rất nhanh trong thời gian Phương Thành tự học, trong thời gian nghỉ trưa, hầu hết học sinh đều lấy bento ra.
Phương Thành không có gì, chỉ có thể chọn cách đi căn tin mua thức ăn, hắn cũng không quen ăn cơm nguội canh lạnh.
Hình như Asaka Myōe thật sự có chuyện quan trọng cần nói với Phương Thành, sợ hắn chuồn mất, nên sau khi tan lớp bèn đi theo.
Hai người tìm một nơi vắng người trong trường, rồi ngồi xuống, Phương Thành quay đầu nhìn cô, hỏi: “Cậu có chuyện gì cần nói với tớ sao?"
Asaka Myōe mỉm cười: “Phương-kun, ăn xong rồi hãy nói."
"OK."
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, đều nói về một vài chủ đề chung trong trường học, và vài chuyện linh tinh khác.
Phương Thành chú ý tới hộp bento của Asaka Myōe rất đơn giản, chỉ có trứng gà, số lượng còn rất ít.
Cộng thêm cách ăn mặc rất giản dị, có thể đoán được điều kiện gia đình của Asaka Myōe rất bình thường.
Ký ức chôn sâu của nguyên chủ lúc này mới từ từ hiện lên, lúc trước gia đình của Asaka Myōe cũng thuộc tầng lớp trung lưu, sau khi ba qua đời thì kinh tế khá khó khăn.
Cô ấy đối xử tốt với Phương Thành, phần nhiều xuất phát từ tâm lý người cùng cảnh ngộ.
Hai người ăn cơm trưa xong, rốt cục bắt đầu nói chuyện chính.
Ngón tay của Asaka Myōe đang chéo vào nhau, nhìn chằm chằm vào mặt đất, cứ như đang ngắm hoa.
"Phương-kun, gần đây cậu không đến trường... là vì tớ sao?"
Phương Thành suy nghĩ kỹ một lúc mới hiểu được ý của Asaka Myōe.
Chuyện đó quả thực là nguyên nhân khiến nguyên chủ trốn học.
Hắn lắc đầu nói: “Không phải, gần đây đang xử lý chuyện bảo hiểm của ba mẹ, không rảnh đi học."
Asaka Myōe theo bản năng xoay đầu lại, muốn xem Phương Thành là nghiêm túc hay chỉ nói cứng cho đỡ nhục.
Cô không nhìn ra được sự căng thẳng hay gượng gạo nào từ trên mặt của Phương Thành, mà biểu cảm cực kỳ tự nhiên.
"Thì ra là vậy, do tớ nhiều chuyện, xin lỗi, để cậu chê cười rồi."
Asaka Myōe cũng không phải biết tâm tình của mình giờ là thất vọng, hay nên thở phào nhẹ nhõm.
Hai người lại hàn huyên thêm vài câu, Asaka Myōe mới đứng dậy rời đi.
Phương Thành cũng đang chuẩn bị rời đi, một bóng người quen thuộc đột nhiên từ sau hoa vườn bên cạnh đi tới.
Kanzaki Rin.
Cô ta mặc đồng phục trường học, không trang điểm, nhưng lại vô cùng quyến rũ.
Mái tóc đen dài óng ả, cùng làn da mịn màng, gương mặt đẹp tuyệt trần cùng với có thân hình ngực to mông bự, đúng chuẩn nữ thần, hèn gì có thể khiến cho vô số nam sinh xin được quỳ gối liếm gót hài.
Còn Phương Thành thấy cô ta lại như nhìn thấy con ruồi tởm tuốc, tại sao nơi nào cũng có ả.
Kanzaki Rin phớt lờ ánh mắt bất thiện của Phương Thành, ngược lại nhìn về phía Asaka Myōe vừa rời đi: “Bạn học Phương, cậu thích bạn ấy sao?"
Ngày hôm nay sau khi tới trường, Kanzaki Rin bèn tìm đọc tư liệu về Phương Thành, cũng biết được thành tích và cách cư xử lúc ở trường học của hắn.
Tuy số lượng từ trong hồ sơ không ít, nhưng thứ quan trọng nhất được tiết lộ ra -- phổ thông.
Phổ thông đến tầm thường, phổ thông đến mức không ai chú ý.
Nhưng quá khứ của Phương Thành càng phổ thông, để Kanzaki Rin càng tin chắc chắn có bí mật không thể cho người biết.
Sao cô có thể tin một người bình thường sẽ ở trong khoảng thời gian vô cùng ngắn có được động lực và nghị lực kinh người như vậy.
Việc hôm nay Phương Thành tới trường khiến cho Kanzaki Rin cảm thấy bất ngờ, nhìn thấy hắn hoạt động giữa ban ngày ban mặt, cô có chút nghi ngờ về thân phận Vampire của hắn, nhịn không được qua đây quan sát.
Những lời này của Kanzaki Rin khiến Phương Thành cảm thấy có chút quen thuộc, dường như mới nghe được không lâu.
Hắn cũng nhìn về phía bóng lưng của Asaka Myōe biến mất ở khúc quanh, bèn đáp: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, xin cô cho tôi một lý do không phải thích bạn ấy."
Vẻ mặt của Kanzaki Rin có chút hả hê: “Nhưng có vẻ cả hai tiến triển không thuận lợi."
Cô trốn phía sau vườn hoa nên đã nghe hết toàn bộ câu chuyện.
Phương Thành không chụt ngại ngần, nhún nhún vai thừa nhận: “Đúng vậy, tôi từng viết thư tình cho bạn ấy, sau đó bị từ chối."
Asaka Myōe là cô gái rất dịu dàng, hiền lành, lấy giúp người làm niềm vui, điều này dễ khiến người ta sản sinh ảo giác "Có phải cô ấy thích mình rồi không?"
Nguyên chủ đã bị lừa, dùng thư tình để tán tỉnh, sau đó bị từ chối phũ phàng, nhục quá nên trốn học.
Hắn không nhận ra, Asaka Myōe là loại người hiền hoà, đối với ai cũng đầy thiện ý, hay đối xử tốt với Phương Thành cũng vì có nguyên nhân đặc biệt, không liên quan đến tình cảm nam nữ.
Thấy Phương Thành tự khai lịch sử đen tối, Kanzaki Rin đang muốn cười nhạo, nhưng chợt nhớ tới một chuyện khác, gương mặt bèn đơ như con cơ.
"Bạn học Phương? Hình như cậu cũng từng viết thư tình cho tôi?"
.
.
.
.
Chú thích:
*chỗ ngồi của nhân vật chính: Chỗ ngồi của nhân vật chính là chỗ ngồi cạnh cửa sổ từ thứ hai đến cuối cùng trong lớp học
Trong các tác phẩm khác nhau, hiện tượng nhân vật chính ngồi ở vị trí này rất phổ biến, nên được gọi là "chỗ ngồi của nhân vật chính"