Thời gian đẩy trở lại 1 giờ trước.
Phương Thành bị Maeda Kenichi chĩa súng vào đầu, chậm rãi đi vào phòng bếp.
Hắn săn tay áo lên, nói với Maeda Kenichi: “Đây chính là huyết vịt, nếu như anh không tin, tôi có thể chứng minh cho anh thấy."
Maeda Kenichi tự biết mình phản ứng có hơi quá, nhất là khi nhìn thấy máu.
Nhưng đây là tình huống rất bình thường, đã có rất nhiều nhân viên thực thi pháp luật phải trả giá bằng mạng sống của mình vì sự cẩu thả hoặc bất cẩn.
Sau bài học xương máu của vô số senpai, Maeda Kenichi thà bắn chết kẻ tình nghi trước còn hơn chôn mình trong miệng của quái vật.
Huống hồ Phương Thành vẫn có thể giữ bình tĩnh trước họng súng, cũng khiến Maeda Kenichi phải cảnh giác.
Đây không phải là tố chất tâm lý mà một đứa trẻ ở độ tuổi này sẽ có.
"Cậu muốn chứng minh như thế nào?"
Y hỏi.
"Đương nhiên là làm Mao Huyết Vượng, không phải tôi vừa nói với anh sao?"
Phương Thành đáp trả, sau đó xoay người bắt đầu chế biến nguyên liệu nấu ăn, cứ như thể hai vị khách không mời mà đến phía sau là không khí.
Kỹ thuật của hắn rất đơn giản và thuần thục, không có chút động tác thừa nào, dao phay trong tay phất lên ánh sáng rực rỡ, âm thanh xắc thức ăn êm dịu như âm nhạc vậy.
Phương Thành lúc này dường như không phải đang nấu ăn, mà như đang tiến hành biểu diễn trù nghệ.
Maeda Kenichi cùng Gojo Ware đều tròn mắt ngạc nhiên, cứ ngỡ như mình đã đến nhà bếp của đầu bếp năm sao.
"Senpai..."
Hình như sợ quấy rối đến Phương Thành, Gojo Ware cố đè ép âm thanh: “Mao Huyết Vượng là thứ gì?"
"Một loại... à... thức... thức ăn."
Giọng điệu của Maeda Kenichi tràn đầy do dự, thật ra y cũng chưa từng ăn món này, chỉ nghe đến vài lần.
Hình như là món ăn làm tư huyết, đây là thứ mà con người có thể ăn được sao?
Trước sự theo dõi của Maeda Kenichi và Gojo Ware, Phương Thành nhanh chóng nấu xong một nồi Mao Huyết Vượng nóng hổi.
Lúc đặt cái nồi lên bàn ăn, Maeda Kenichi cùng Gojo Ware đều chú ý tới vết thương nhỏ trên ngón tay của Phương Thành, chắc là ban nãy không cẩn thận bị dao phay cắt trúng.
Sự chú ý của hai người ngay lập tức chuyển từ Mao Huyết Vượng đến trên vết thương.
Ngoại trừ hút máu, đặc trưng nổi danh nhất của Vampire chính là thân bất tử, năng lực tự lành kinh người, vết thương càng nhỏ tốc độ khép lại lại càng nhanh.
Trước ánh mắt soi mói của hai người, Phương Thành cũng chú ý tới vết thương trên tay.
Hắn cho ngón tay bị thương vào trong miệng mút, nhưng máu vẫn chảy không ngừng, chỉ có thể nói với hai người: “Hai người chờ một chút, ta cầm máu trước."
"Dùng của tôi."
Gojo Ware móc ra một chiếc khăn tay màu hồng, phía trên còn in hai anh chàng với bắp thịt cuồn cuộn chỉ mặc nội khố đang đấu vật.
Phương Thành: ...
Maeda Kenichi: ...
"Thật ngại quá cầm nhầm."
Gojo Ware luống cuống cất khăn tay, rồi lấy ra băng dán vết thương cá nhân.
"Cám ơn... cám ơn."
Phương Thành do dự dùng hai đầu ngón tay cầm lấy, luôn cảm giác nếu dùng cũng sẽ bị lây bệnh gay.
Maeda Kenichi cùng Gojo Ware liếc nhau, trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm.
Chảy máu không ngừng, vậy tức là kẻ trước mắt không phải Vampire rồi.
Hai người không hề biết giờ Phương Thành có thể kiểm soát tốc độ chữa lành vết thương một cách hoàn hảo, khống chế tốc độ máu chảy như người bình thường cũng không khó.
Đương nhiên, hắn thật sự không phải Vampire, chỉ là không ai tin mà thôi.
"Thử đi."
Phương Thành dùng đũa gắp một miếng huyết vịt cho vào trong miệng mình, sau đó đẩy Mao Huyết Vượng tới trước mặt hai người.
"Vậy tôi sẽ không khách sáo."
Maeda Kenichi cầm đũa lên, cũng gắp một miếng huyết vịt nhét vào miệng.
Tuy từ vết thương đã đoán được Phương Thành không phải Vampire, nhưng cuối cùng y vẫn bỏ qua được sự nghi ngờ.
Y chưa từng ăn huyết vịt, nhưng có phải máu người hay không vẫn có thể phân biệt ra được, đây là một trong những tri thức mà thành viên chính thức phải nắm giữ.
Maeda Kenichi cau mày nhai, Gojo Ware căng thẳng theo dõi y, trong lòng không khỏi bội phục.
Thực sự là khổ cho senpai, vì công tác ngay cả thức ăn quỷ dị như vậy cũng có thể ăn.
Sau đó gã nhìn thấy sau khi Maeda Kenichi nuốt huyết vịt vào trong miệng, lại gắp thêm một miếng huyết vịt nữa.
Miếng thứ ba, miếng thứ bốn, miếng thứ năm...
Maeda Kenichi gắp huyết càng lúc càng nhanh.
"Senpai, senpai đang làm gì vậy senpai?"
Gojo Ware vội vã đẩy nhẹ Maeda Kenichi.
Không phải nói chỉ nếm thử một miếng hay sao, sao anh lại ăn luôn?
Maeda Kenichi phục hồi tinh thần lại, cười ngượng ngùng nhìn Phương Thành: “Thật ngại quá, thật sự là quá ngon, kìm chế không nổi..."
Mao Huyết Vượng vừa cay lại tê, vừa mềm lại trơn, giống như khoái cảm sâu sắc do lưỡi của người tình mang lại.
Quả thực quá phù hợp khẩu vị của Maeda Kenichi.
"Không cần khách sáo, tôi làm phần thức ăn đủ cho 3 người, hai người tới sớm như vậy chắc vẫn chưa ăn sáng, vậy cứ ăn một ít, một mình tôi cũng ăn không hết nhiều như vậy."
Phương Thành nhanh chóng dọn bát đũa cho hai người, dùng cái muôi chủ động múc huyết cho bọn họ.
"Không được không được không được, như vậy không thích hợp?"
Gojo Ware vội từ chối, họ đến đây để làm việc chứ không phải để ăn sáng, hơn nữa còn ăn bữa sáng từ một người xa lạ.
"Không cần khách sáo như vậy, hai người là nhân viên thực thi pháp luật bảo vệ an toàn cho thành phố, tôi là thị dân bình thường được bảo vệ, chuẩn bị bữa sáng cho hai người là chuyện đương nhiên."
Maeda Kenichi sớm đã không còn nghi ngờ với Phương Thành, giờ mọi suy nghĩ đều dồn vào nồi huyết ngon này.
Nhìn thấy lời mời nồng nhiệt của Phương Thành, y bèn đáp ứng: “Ha ha, đã như vậy chúng ta sẽ không khách sáo."
Gojo Ware vội vã lôi kéo y, nhỏ giọng nói: “Senpai, chúng ta còn phải điều tra."
"Không sao cả, ăn bữa sáng không tốn bao nhiêu thời gian."
Maeda Kenichi thấy ăn một mình cũng có chút xấu hổ, lập tức dụ dỗ Gojo Ware cùng ăn: “Nào nào nào, em ăn thử đi, ngon lắm đó."
"Không cần không cần không cần, em không cần."
"Đừng khách sáo, tới nha."
"Yamete!!"
Dưới sự dụ dỗ của Maeda Kenichi cùng Phương Thành, Gojo Ware đã bị dụ dỗ thành công.
Ba người thoải mái ăn lấy ăn để, món chính đương nhiên không chỉ là Mao Huyết Vượng, còn có một nồi cơm tẻ.
Chan nước canh cay đỏ tưới vào trên cơm tẻ, mùi vị này thật quá ngon.
Ăn được một nửa, Kanzaki Rin đã hấp tấp xông vào.
4 người mông lung nhìn nhau, Maeda Kenichi cùng Gojo Ware đồng thời kinh ngạc hét lên: “Kanzaki, sao em lại tới đây?"
Kanzaki Rin nhìn cảnh tượng 3 người cùng ăn cơm, trong đầu cũng đầy dấu chấm hỏi: “Sao mấy người lại ăn?"
Trước khi nàng đến đã tưởng tượng ra tình huống xấu nhất -- Phương Thành tiết lộ thân phận, chống lại lệnh bắt, sau đó đánh với hai người Maeda Kenichi, xuất hiện thương vong.
Ngay cả trong tình huống tốt nhất, Phương Thành thành công giấu giếm, đuổi hai người Maeda Kenichi đi.
Duy chỉ có chưa từng nghĩ đến ba bọn chúng lại vui vẻ ăn uống cùng nhau.
Bọn này có tình anh em hay pede vậy trời?
Gojo Ware cũng bị sốc sau khi nghe được lời của Kanzaki Rin.
Đúng vậy, chúng ta đến điều tra tung tích của Vampire, sao đột nhiên lại ngồi ăn.
Maeda Kenichi dày dặn kinh nghiệm, lập tức lướt qua vấn đề ‘sao lại ăn rồi', hỏi ngược lại: “Kanzaki, tại sao em tìm được chúng ta, đã xảy ra chuyện gì?"
Y còn tưởng Cục giải quyết tai hoạ xảy ra chuyện, nên kêu Kanzaki Rin tới tìm bọn họ.
Nhưng vì sao không gọi điện thoại?
Kanzaki Rin lập tức toát ra mồ hôi lạnh.
Nàng rất sốt ruột, trong đầu chỉ nghĩ nên làm như thế nào để bảo vệ Phương Thành, không nghĩ tới cục diện hiện tại.
Giờ hỏng bét rồi, làm sao nàng có thể giải thích tại sao mình lại vội vã đến đây, sao lại biết vị trí của hai người.
Tùy tiện tìm lý do, rất có thể sẽ bị thành viên chính thức kinh nghiệm phong phú như Maeda Kenichi nhìn thấu, sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của hắn.
Kanzaki Rin nhất thời không biết nên trả lời như thế nào mới tốt.
Nàng vội vã tới giải cứu Phương Thành, nhưng Phương Thành đã tự giải quyết phiền phức, nhưng thay vào đó nàng lại tự đưa mình vào tình thế khó xử.
Trong ánh mắt ngày càng nghi ngờ của Maeda Kenichi và Gojo Ware, Kanzaki Rin chỉ cảm thấy áp lực như núi đè khiến nhịp tim của mình tăng nhanh, càng sốt ruột lại càng không tìm được cái cớ thích hợp.
Trong sự trầm mặc quỷ dị này, Phương Thành lên tiếng.