Giết yêu quái dường như không có gì khác giết những sinh vật khác, đâm vào trái tim là chết ngay lập tức.
Một sinh mệnh cứ như thế mất đi.
Takeyamasuke vẫn đang trợn trừng mắt, chắc là chết không nhắm mắt, trước khi chết có lẽ trong lòng vẫn còn oán trách Phương Thành không giữ chữ tín.
Nếu là như vậy, Phương Thành cảm thấy Takeyamasuke kiếp sau đầu thai nên học thêm về logic học.
Hắn rõ ràng là một người trung thực và đáng tin cậy.
Hắn vuốt mắt cho Takeyamasuke, tay còn lại thì đặt ở vị trí trái tim của nó, một dòng nước nóng dọc theo ngón tay trào vào bên trong cơ thể.
Mấy dòng nhắc nhở hiện lên ở trong mắt.
[ Năng lượng đang hấp thụ... ]
[ Sinh mệnh (mảnh nhỏ 1/3)+ 1]
[ Lời của kẻ nói dối (mảnh nhỏ 1/ 5)+ 2]
Phương Thành từ trên thi thể của Takeyamasuke chỉ mò được 2 mảnh nhỏ sinh mệnh cùng 2 mảnh nhỏ năng lực, thu hoạch ít hơn nhiều so với Kuroishi Yuto trước đây không lâu, đương nhiên độ khó của cả hai cũng không cùng một cấp bậc.
Lập tức lại có hai nhắc nhở hiện lên trong mắt.
[ Sinh mệnh (mảnh nhỏ 3/ 3) đang dung hợp... ]
[ Sinh mệnh + 1]
Phương Thành nhịn không được trả lời: “Không tệ."
Con số trong mắt cuối cùng từ 2 biến thành 3, lại thêm 1 mạng, thật đáng mừng.
Kế tiếp nên xử lý thi thể của Takeyamasuke như thế nào, lúc đầu hắn dự định giao cho Kanzaki Rin giải quyết, dù sao nàng là một chuyên gia xử lý ‘rác’ loại này.
Nhưng cuối cùng Phương Thành bỏ đi ý nghĩ này, chuyện này hắn không tính để Kanzaki Rin nhúng tay.
Bởi vì có thể đây không phải là thứ nàng muốn xem, không chừng còn có thể ngăn cản, vì vậy tốt hơn hết là đừng để nàng biết.
Phương Thành lôi thi thể của Takeyamasuke ra khỏi khu chung cư, vác trên vai, sau đó sử dụng năng lực Đoản Cự Đột Tiến, để né tránh camera giám sát trên đường.
Ở trên đường tìm một cống thoát nước, mở nắp ra, ném thi thể của Takeyamasuke vào.
Phương pháp này không an toàn lắm, nhưng dù bị phát hiện cũng không sao cả -- bởi vì không ai quan tâm một con yêu quái bị ai giết, chứ đừng nói đến việc báo thù cho nó.
Sau khi trở lại khu chung cư, Phương Thành về nhà lấy cây cùng thùng nước, rửa sạch vết máu còn sót lại ở lối lên cầu thang, tránh cho ngày mai hù doạ những cư dân khác.
Buổi tối có rất ít người đi ra ngoài, nhưng ban ngày còn phải đi làm.
Sau khi làm xong việc này, Phương Thành mới về nhà tắm, đổi một bộ quần áo sau đó lại rời nhà.
Máy bay không người lái của Kanzaki Rin cũng không theo dõi Phương Thành thường xuyên như trước, ban ngày còn sẽ bám theo, song buổi tối sẽ không làm tiếp loại chuyện buồn chán này.
Khi Phương Thành lái mô tô rời đi, chiếc máy bay không người lái âm hồn bất tán cuối cùng không bám theo nữa.
Hắn ở trên đường thuận tay mua một chiếc mặt nạ trông hơi giống Kamen Rider, còn có một đôi găng tay cao su, sau đó đi đến nơi Takeyamasuke đã báo lúc nãy.
Toàn bộ khu vực đô thị Tokyo rất rộng lớn, quy hoạch đô thị có vẻ lộn xộn, nhưng thật ra ngay ngắn có trật tự.
Chỉ cần học qua một chút da lông của đồ long thuật, là có thể dễ dàng nhìn ra toàn bộ khu vực Tokyo vẽ theo vòng tròn giai cấp, với những ranh giới khó vượt qua.
Vị trí trung tâm nhất là nơi ở của giai cấp thống trị, đồng thời đây cũng là trung tâm quyền lực của Tokyo thậm chí toàn bộ khu 11.
Vùng ngoại vi của trung tâm là thiên đường của giai cấp tư sản, nơi đó hoàn cảnh sống, trị an đều tốt, người lui tới đều là quan to quyền quý, mỗi đêm ngợp trong vàng son, bầu không khí tràn ngập mùi tiền.
Tầng thứ ba là giai cấp tư sản bản địa, bao gồm Kanzaki Rin cùng Phương Thành đều ở nơi này, bậc cha chú đều là gia đình trung lưu, có bất động sản thuộc về mình, không đến mức luân lạc tới tầng thứ tư.
Tầng thứ tư là giai cấp lao động phổ thông cùng gia đình nghèo khó sát biên giới, đám lao động nghèo túng này sống trong những khu chung cư xập xệ, nhỏ bé, hoàn cảnh tồi tàn, trị an rất kém.
Nơi mà Phương Thành muốn đi chính là một chung cư tồi tàn như thế, cuộc sống về đêm ở nơi này còn nhộn nhịp hơn so với tầng thứ ba, bởi vì rất nhiều người đều phải dựa vào chợ đêm để kiếm sống.
So với mối uy hiếp từ việc buổi tối ra ngoài đụng độ quái vật, thì áp lực sinh tồn càng đáng sợ hơn.
Phương Thành nhanh chóng tìm được địa chỉ mình cần.
Lên thang máy cũ kỹ gần như sắp hỏng, Phương Thành đi lên tầng thứ năm, rồi đi đến một căn phòng cho thuê đang đóng chặt cửa ở cuối hành lang.
Hắn mang mặt nạ Kamen Rider, đeo bao tay, sau đó mới móc chìa khoá tìm được từ trên người của Takeyamasuke, mở cửa phòng, cảnh giác đi vào.
Loại phòng này diện tích rất nhỏ, chỉ có phòng thủ cùng WC là độc lập, phòng khách phòng bếo đều là dùng chung.
Nhà của Takeyamasuke khá dơ bẩn, đủ loại rác rưởi cùng mì ăn chồng chất ở trong góc phòng khách, toả ra mùi hôi chua.
Phương Thành tiến vào phòng thủ, ở tấm ván sau giường tìm được chi phiếu và sổ tiết kiệm.
Vừa mở ra xem, thì số dư trong sổ tiết kiệm lập tức khiến cho Phương Thành mừng rơn, lại có đến năm linh.
Còn chi phiếu gởi trong ngân hàng chưa coi nữa nha.
"Đmn, yêu quái này còn nhiều tiền hơn cả mình."
Xem ra Takeyamasuke sống ở loại địa phương này cũng không phải vì nghèo, mà vì che giấu tai mắt của người khác.
Phương Thành cảm thấy vô cùng phiền muộn, làm sao đụng phải người nào cũng đều có tiền hơn hắn, à không đúng, có những kẻ không phải con người.
Ai nấy đều đang giả nghèo, nhưng thật ra đều là những kẻ giàu sụ, chỉ có mình ta là kẻ mạt hạng nghèo đến mức phải đi bán thận.
Đắng cay cho thân phận nghèo.
Sau khi xót xa cho thân phận mình, Phương Thành thu lại sổ tiết kiệm và chi phiếu, lúc trước chỉ nhắm vào đối tượng Vampire, đây là lối tư duy rất hạn hẹp.
Lũ yêu quái ẩn núp ở trong nhân loại, cũng là mục tiêu cực tốt nha.
Phương Thành sẽ không dối trá nói mình là vì chính nghĩa gì gì đó, hắn chỉ muốn tiền, muốn năng lực, muốn mảnh nhỏ sinh mệnh, tất cả đều muốn!
Mở ra máy tính bảng đặt ở tủ đầu giường, Phương Thành như đang chứng kiến một hình ảnh rất thú vị.
Một con yêu quái, mặc quần cộc ngồi xếp bằng ở trên giường, vừa bưng bát mì ăn liền vừa pha nước sôi, vừa dùng máy tính bảng tìm việc làm ở trong hệ thống mạng của chợ đêm.
Con mợ nó, yêu quái này có khác gì dân văn phòng ngày làm mười mấy tiếng?
Ở trong xã hội người ăn thịt người, yêu quái cũng bị nhà tư bản bóc lột.
Cảm ngộ lần này, khiến cho Phương Thành lại đặt thêm một mục tiêu người -- trước khi tốt nghiệp đại học phải tự do tài chính, tuyệt không cho nhà tư bản có cơ hội bóc lột mình, đời này tuyệt đối không đi làm thuê, tuyệt không làm công nhân.
Sau khi từ trong máy vi tính nắm được tài khoản chợ đêm của yêu quái, căn cứ vào tinh thần tiết kiệm tránh lãng phí, Phương Thành tiện tay cũng mang đi máy tính bảng.
Mang theo phong phú thu hoạch, Phương Thành khẽ hát bước xuống lầu, trước lấy hết tiền trong ngân hàng, rồi mới đi tìm người phụ nữ tên là Gekkō Hoshiki.
Sau khi đi xuống lầu, Phương Thành lập tức trợn trừng mắt: “Xe tao đâu rồi?"
Chiếc xe máy mà hắn để ở dưới lầu đã không cánh mà bay.
"Mụ nội chúng bây, thằng mặt lolz nào dám trộm xe máy của tao!"
...
- Grừm!!
Trong tiếng nổ của động cơ, một thanh niên hưng phấn lái một chiếc mô tô ngông nghênh lạng lách khắp nơi, khiến cho người qua đường đều phải né tránh.
Cuối cùng thanh niên lái chiếc xe máy đến trước một cửa hàng sửa xe.
Nghe được âm thanh, mấy thanh niên trong cửa hàng sửa xe bước ra, lúc nhìn thấy xe máy thì đều kích động.
"Được đó Kōgawa, kiếm đâu ra vậy?"
"Cái này là XR phiên bản cải tiến vừa đưa ra thị trường năm nay, trúng số à."
"Mau xuống đây Kōgawa, để cho tao thử xem."
Nghe giọng nói kích động của đám bạn, Komatsu Kōgawa cực kỳ đắc ý nói: “Mới chôm từ trong tay của một thằng nhãi..."
"Kōgawa!"
Gã còn chưa nói hết câu, tiếng hét giận đã vang lên từ bên trong cửa hàng sửa xe.
Một cô gái bết tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục thợ sửa xe nhanh chân bước ra, tức giận nói với Komatsu Kōgawa: “Mày có hiểu quy củ hay không?"
Nữ nhân này khoảng hơn 20, ống tay áo bên tay trái vén lên để lộ bắp thịt rắn chắc, còn tay phải mang bao tay bảo hộ lao động dính đầy dầu mỡ, cầm một cây cờ lê rất lớn.
Mặc dù gương mặt của nàng xinh đẹp động lòng người, lại có khí thế mạnh mẽ đáng sợ.
Mấy thanh niên dều lộ vẻ vẻ sợ hãi, Komatsu Kōgawa càng sợ đến mức leo xuống mô tô: “Chị đại, em không có làm bậy, đây là xe của người bên ngoài, hơn nữa chỉ là một thằng nhãi vị thành niên..."
"Tao không cần biết mày lấy từ đâu ra, lái xe đi chỗ khác."
Nanmiya Saya quơ cờ lê, làm bộ muốn ném: “Nếu không... cảnh sát tới, tao là người thứ nhất ném mày ra bên ngoài."
Komatsu Kōgawa vội vã leo lên mô tô, khởi động xe chuẩn bị lái đi.
- Bốp --
Một cục gạch từ đằng xa bay tới, bốp một tiếng khiến cho Komatsu Kōgawa cả người cả xe đều ngã xuống.
Nanmiya Saya cùng mấy thanh niên giật mình nhìn sang, nhìn thấy một thằng trẻ trâu một tay cầm máy tính bảng, một tay đang chống nạnh thở dốc.
Sau đó thằng trẻ trâu văng tục: “Mụ nội mày, xe của ông nội mày cũng dám trộm."