Hư ảnh này cao ít nhất ba mét, gần như bằng chiều cao của trần nhà, khoác một chiếc áo choàng thật dài.
Khi hư ảnh xuất hiện, không gian trong phòng khách bắt đầu vặn vẹo, thoạt nhìn thì có vẻ như không khí đang giãn nở sau khi được đốt nóng, nhưng nhiệt độ mà Phương Thành và Kanzaki Rin cảm nhận được lại giảm mạnh.
Phương Thành còn để ý thấy, những khúc chân, tay bị cụt đẫm máu chồng chất ở trên sàn nhà đang nhanh chóng phân hủy và biến mất. Cô gái nằm trên đó trở nên trong suốt, khuôn mặt lộ rõ vẻ đau đớn.
Đồng thời, hư ảnh càng thêm ngưng thực, gần như sắp biến thành thực chất.
Tất cả những chuyện này xảy ra trong tích tắc, Kanzaki Rin thốt lên sợ hãi: “Đây là hình chiếu của Tà Thần!! Cẩn thận!”
Cùng với giọng nói của cô, còn có vài đạo điện hồ bắn về phía hư ảnh. Cô đã làm cạn kiệt năng lượng của khẩu súng gây choáng trong một hơi thở.
Điện hồ rơi trúng hư ảnh rồi tan biến, hóa thành những con rắn điện nhỏ đang chạy.
Hư ảnh đang đứng im dường như bừng tỉnh, từ dưới áo choàng vươn ra một cánh tay đeo hộ giáp đưa tay ra nắm chặt và rút ra một thanh cự kiếm siêu lớn từ trong hư không.
Phương Thành đã bước lên trước và ném cây lao thứ ba trong tay.
Mũi lao gầm lên một tiếng phá vỡ không trung, nhưng nó xuyên qua hư ảnh và cắm vào bức tường phía sau.
Mẹ nó, miễn dịch với công kích vật lý sao?
Phương Thành bước ra rồi nhanh chóng thu lại, vươn tay lấy Kim Cương Chử ra.
Hư ảnh đã giơ thanh cự kiếm lên cao, vung ra một kích và quét ngang về phía của hắn. Tốc độ nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy được tàn ảnh, bất cứ nơi nào mũi kiếm đi đến ngay cả bức tường bị cắt như đậu hũ.
Phương Thành vội vàng cúi người né tránh, mũi kiếm lướt qua người, đột nhiên đổi hướng, từ quét ngang thành chém dọc.
- Bá!
Một mảnh ánh sáng trắng rơi xuống, cánh tay đang cầm Kim Cương Chử của Phương Thành bị chém đứt ở bả vai, một lượng lớn máu phun ra, cả Kim Cương Chử cũng bị rơi xuống đất.
Cự kiếm khổng lồ rơi xuống đất, trực tiếp chém qua sàn nhà đi xuống dưới lầu, lưỡi kiếm không biết đã xuyên qua bao nhiêu tầng.
- Đương đương đương!
Tiếng chuông đột nhiên vang lên, hóa ra là Kanzaki Rin đang rung một chiếc chuông Kim Cương.
Đối với thảm trạng của Phương Thành chút nào, cô cũng không hề dao động. Sau khi bắn hết năng lượng của khẩu súng gây choáng, cô đã nhanh chóng lấy ra một chiếc chuông Kim Cương từ trong ba lô của mình.
Đây cũng là sản phẩm của các đại sư của chùa Sensoji, dùng để đối với loại quái vật thứ hai, có hiệu quả rất tốt.
Tiếng chuông mang theo một vòng gợn sóng, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, nhanh chóng lan ra toàn bộ phòng khách, khiến cho hư ảnh vặn vẹo, thân thể ngưng thực lại bắt đầu trong suốt.
Chuông Kim Cương rất hiệu quả, nhưng nó đồng thời cũng thu hút sự chú ý của hư ảnh. Nó rút thanh cự kiếm khổng lồ và đâm thẳng về phía Kanzaki Rin, động tác đơn giản nhưng tốc độ nhanh vô cùng không gì có thể sánh được.
Kanzaki Rin đã chuẩn bị sẵn sàng để né tránh, nhưng tốc độ của cô vẫn còn chậm hơn rất nhiều so với đòn tấn công của hư ảnh. Khi lưỡi kiếm đâm tới, cơ thể cô chỉ di chuyển chưa đầy vài cm.
Hai mắt của Kanzaki Rin mở to, đầu óc trống rỗng trong giây lát, ngay sau đó có một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt của cô.
Tốc độ của Phương Thành nhanh hơn Kanzaki Rin rất nhiều, một cú Đoạn Cứ Đột Tiến đã đứng chắn ở ngay trước mặt cô.
Tiên Huyết chi Triều chế tạo ra một lượng lớn máu từ vết thương trên vai phun ra, nhanh chóng ngưng tụ thành tinh thể dày đặc, giống như một cái khiên chắn ngăn lại.
- Keng!
Thanh cự kiếm khổng lồ đâm vào trên kết tinh, phát ra âm thanh chói tai.
Phương Thành bị một lực rất lớn đánh bay về phía sau và trúng vào người của Kanzaki Rin. Cả hai cùng nhau bay ra khỏi phòng, va vào hành lang trên bức tường đối diện.
Kanzaki Rin chỉ cảm thấy nội tạng của mình như sắp vỡ nát ra, cổ họng càng ngòn ngọt, nồng nặc mùi gỉ sắt bốc ra.
Cô nuốt xuống một ngụm máu đang trào ra trong cổ họng, lắc mạnh chiếc chuông Kim Cương, đồng thời hét lên: “Kim Cương Chử!!”
Phương Thành ngay lập tức tiến vào trạng thái Dòng Máu Điên Cuồng, lý trí -1, dung nhan trị +5, khí chất +5, lực chiến +?
Không biết lực chiến sẽ được cộng thêm bao nhiêu, nhưng Phương Thành cảm thấy sức mạnh và tốc độ đã được cải thiện đáng kể.
Hắn chỉa vào kết tinh đang bị rạn nứt, dùng Đoản Cự Đột Tiến lần nữa xông vào trong phòng. Sau đó với một cái xẻng trượt, hắn nhặt lấy cây kim cương trên mặt đất.
Hư ảnh vốn là đang tiếp tục tấn công người đang rung chuông là Kanzaki Rin, nhưng Phương Thành đang tiến đến, khiến nó cảm thấy bị đe dọa và thay đổi mục tiêu tấn công.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, Phương Thành đã lao vào trong phòng khách.
Thanh cự kiếm khổng lồ lại quét về phía hắn, phạm vi công kích hình quạt bao phủ toàn bộ phòng khách, không còn chỗ nào để ẩn nấp.
Phương Thành chỉ có thể tại chỗ nhảy lên, nhảy lên không trung, đại kiếm thật sự nửa đường thay đổi phương hướng, từ dưới lên trên chém về phía của hắn.
Phương Thành lấy kết tinh nứt vỡ đập xuống phía dưới một cái, đánh trúng lưỡi kiếm.
Lại một tiếng động lớn chói tai vang lên, kết tinh thể rắn chắc như sắt thép cuối cùng cũng không chịu nổi gánh nặng và bị cắt thành từng mảnh.
Phương Thành điều chỉnh vị trí của mình trên không trung, ánh sáng trắng lóe lên, hai chân của hắn đã bị cắt rời khỏi đầu gối một cách gọn gàng.
Mũi kiếm đã cắt trần nhà ra làm đôi, từ hình ảnh mà máy bay không người lái chụp được, có thể nhìn thấy một cột ánh sáng nhàn nhạt lóe lên trên mái nhà.
Vì bị mất đi một đôi bắp chân, nên Phương Thành đã từ trên không rơi xuống. Nhưng trong nháy mắt, trước lúc tiếp đất, máu phun ra từ hai chân nhanh chóng kết tinh lại tạo thành hai bắp chân mới.
Hắn chống trên mặt đất bằng đôi chân giả này, lại nhảy lên và nhào về phía hư ảnh ở trước mặt.
Hư ảnh muốn rút kiếm về thủ, nhưng là đã quá muộn.
“Yêu nghiệt, ăn một gậy của tao!”
Phương Thành hét lên và cắm Kim Cương Chử vào ngực của hư ảnh.
Kim Cương Chử trong hình dạng nát bét, nháy mắt tỏa ra rực rỡ, bắn ra vô số ánh sáng vàng chói mắt, đồng thời kèm theo đó là tiếng niệm phật như có như không.
Trong cơn mê man, Phương Thành nghĩ rằng mình đã đến hiện trường của linh đường siêu độ.
Ở dưới kim quang chiếu rọi hư ma nhanh chóng mờ đi, từ dưới khuôn mặt đen như mực ở dưới mũ trùm đầu, bất ngờ bắn ra một đạo ánh mắt, sít sao khóa chặt Phương Thành.
Nhịp tim của Phương Thành gần như ngừng lại trong giây lát, như thể một con vật nhỏ đang bị một kẻ săn mồi nhắm đến làm thức ăn.
Nhưng hắn không chịu thua, há to miệng một cái, một hơi thở thơm tho bay ra ngoài.
Tinh túy xuyên qua khuôn mặt của hư ảnh và đáp xuống trán của Satō Hayato trong một tích tắc.
Satō Hayato: “...”
Hư ảnh nhìn thẳng vào Phương Thành và biến mất cùng với ánh sáng màu vàng.
Phương Thành phịch một tiếng ngã xuống đất, Kanzaki Rin ở bên ngoài phòng cũng ngừng rung chuông Kim Cương.
Cuối cùng ở trong phòng cũng như ở ngoài đều yên lặng.
Chỉ có Phương Thành và Kanzaki Rin liên tiếp thở dốc.
Mặc dù thời gian chiến đấu rất ngắn, nhưng toàn bộ quá trình đều vô cùng nguy hiểm, nếu có một chút bất cẩn, Phương Thành và Kanzaki Rin đêm nay thực sự phải chết ở đây.
Rõ ràng là chỉ đến để đánh một con cua đồng nho nhỏ, không ngờ rằng sẽ gặp phải một đại long lột xác. Bị vây ở trong hố rồng, muốn chạy cũng chạy không thoát xém chút đến mạng nhỏ cũng giữ không được.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Phương Thành đã thoát khỏi trạng thái Dòng Máu Điên Cuồng, vết thương trên người cũng đã bình phục, từ dưới mặt đất bò dậy.
Hắn lau Kim Cương Chử và xem như một bảo bối rồi đút vào túi quần. Cái thứ đồ chơi này nhất định là đại sát khí đối với loại quái vật thứ hai, nếu không bị đen thì vẫn là người sao?
Ngay cả khi bị Kanzaki Rin dọa cắt tiền ăn, hắn cũng không thể nhân nhượng.
Hắn đi lên trước, kiểm tra người đang trốn ở sau ghế sô pha.
Người này đã biến thành một cái xác già nua, da khô bọc xương, không còn một mảnh thịt trên người.
Phương Thành chịu đựng cơn buồn nôn, cắt mở lồng ngực, sờ sờ trái tim khô khốc, không có cái gì xui xẻo.
Quay đầu lại đi sờ vào người mà bị hắn dùng lao đóng đinh vào tường, cuối cùng cũng cảm nhận được một luồng nhiệt lưu quen thuộc.
[ năng lượng đang hấp thu. . . ]
[ xem + 1]
[ sinh mệnh (mảnh nhỏ 1/ 3)+ 1]
Nhìn thấy lời nhắc xuất hiện, Phương Thành rơi vào trầm mặc.
Khi giết các nhân viên bảo vệ ở nhà Morishita, Phương Thành đã sờ qua xác chết, nhưng không mò được thứ gì cả.
Hắn cho rằng, từ trên cơ thể của con người không thể sờ được những mảnh nhỏ. Nhưng bây giờ có thể kết luận ngược lại trước đó, là có những mảnh nhỏ có thể sờ được từ con người.
Tất nhiên, có một khả năng khác lớn hơn, chính là giết chết mục tiêu có sức mạnh siêu nhiên để lấy mảnh vỡ, cho dù đó là con người hay quái vật.
Nhắc mới nhớ, đây là thứ đồ chơi gì?
Chú thích:
*Kim cương chử hay chày kim cương là một trong những biểu tượng quan trọng của Phật giáo và Ấn Độ giáo. Đặc biệt, nó là biểu tượng của Kim cương thừa. Theo ngôn ngữ Tây Tạng thì nó có tên là dorje, cũng là một cái tên nam giới ở Tây Tạng và Bhutan