Những gì Phương Thành nhớ không phải là một vấn đề đặc biệt quan trọng, nếu không hắn đã không quên nó.
Lần đầu tiên, khi chiếc mô tô nhỏ yêu dấu của hắn bị đánh cắp, sau khi đuổi theo thì tình cờ gặp một người phụ nữ có cánh tay được biến đổi thành cánh tay robot.
Phương Thành vẫn nhớ rõ, là người phụ nữ kia có bộ ngực rất lớn.
Tất nhiên, đó không phải trọng điểm, trọng điểm là ngực của cô... à không, là cánh tay robot của cô ấy, Phương Thành rất quan tâm và muốn biết tình hình của thứ này.
Nhưng ngày hôm đó, sau khi quay về đã lên mạng để tìm kiếm, nhưng không tìm thấy bất kỳ thông tin hữu ích nào.
Bây giờ nhớ lại, vừa hay hỏi Takeda Masumi luôn.
Về lý do tại sao lại phải hỏi Takeda Masumi, đó là bởi vì đao pháp mà người phụ nữ có cánh tay robot sử dụng, hoàn toàn giống với đao pháp mà Takeda Masumi đã dạy cho Phương Thành.
Sau khi nghe Phương Thành hỏi, Takeda Masumi suy nghĩ: “Cậu miêu tả một chút về ngoại hình của cô ấy cho chị xem, có lẽ chị biết cô ấy.”
Vì vậy, Phương Thành đã miêu tả về ngoại hình của Nanmiya Saya, cô ấy là một người con gái có nhan sắc bình thường, nếu như không phải là vì có cánh tay robot và bộ ngực lớn, hắn sẽ chẳng có hứng thú ghi nhớ.
“Ừm, đúng là có biết.”
Sau khi nghe xong, Takeda Masumi với vẻ mặt cảm khái nói: “Người mà cậu đang nói đến là Nanmiya Saya, cô từng là thực tập sinh của Cục và cũng từng được chị dạy dỗ, là một cô gái xuất sắc. Chị nhớ tài năng đao thuật của cô ấy là rất tốt, học cũng rất giỏi… ”
Phương Thành ngắt lời cô: “Tôi không muốn biết tính cách của cô ta từ chị, tôi chỉ muốn biết cánh tay robot của cô ấy là như thế nào mà có, chị có biết không?”
Takeda Masumi vẫn trầm mặc không nói, hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà.
Ngay khi Phương Thành cho cô ấy không muốn trả lời thì đột nhiên nghe thấy cô ấy nói: “Chính phủ từng có một dự án kỹ thuật, chính là biến đổi cơ thể con người, nhưng từ đó đến nay vẫn chưa có động tĩnh. Nanmiya Saya là một trong những thành viên tham gia dự án. Nếu cậu có cơ hội thì tự mình đi kiểm tra thông tin đi, chị cũng không chắc lắm.”
Phương Thành nhìn thấy vẻ mặt và giọng điệu nửa sống nửa chết của Takeda Masumi, lập tức nở nụ cười: “Trông bộ dạng này của chị như là đang có tâm sự vậy, chẳng lẽ chị cũng từng tham gia dự án này đúng không?”
Takeda Masumi hừ lạnh một tiếng, cũng không đợi Phương Thành tiếp tục hỏi.
Phương Thành không quan tâm đến câu chuyện của Takeda Masumi, hắn chỉ quan tâm đến nguồn gốc của cánh tay robot.
Thay vào đó, Masumi Takeda tỏ ra hơi thích thú và dùng cùi chỏ chạm vào hắn: “Cậu rất để tâm, có phải là thích Nanmiya Saya rồi không? Chị nhớ là cô ấy rất xinh.”
Phương Thành lắc đầu: “Mắt của tôi mù rồi nên không phân biệt được ai đẹp, ai xấu.”
Takeda Masumi không nói nên lời, tiểu sắc quỷ này còn dám nói rằng mình bị mù sao?
Cô chế nhạo: “Cậu vẫn nhớ được hình dáng của Nanmiya Saya, sao còn đến hỏi tôi?”
Phương Thành liếc nhìn ngực của Takeda Masumi, lộ ra vẻ khinh bỉ, chế nhạo: “Bởi vì ngực của cô ấy lớn hơn của chị, tôi liếc mắt liền nhớ kỹ.”
Takeda Masumi: “...”
Cô không ngờ Phương Thành trở tay đã dùng dao đâm vào đầu gối của mình, ngực phập phồng liên tục vì tức giận.
Đây là lần thứ hai Phương Thành châm biếm cô ngực nhỏ ngay trước mặt, nhìn ngang thì ngực của cô cũng lồi lõm như thung lũng, vậy mà bảo nhỏ à?
Mặc dù là người nóng tính và thích vũ lực, nhưng Takeda Masumi lại không dám đánh nhau lúc này.
Thấy cô không dám đánh nhau với mình, Phương Thành mất hứng và quay người bước ra khỏi sàn đấu.
……
Tối nay Kanzaki Rin có việc nên không đến, sau khi tắm rửa xong Phương Thành rời khỏi sân huấn luyện và lập tức về nhà.
Suốt đường về đến cửa nhà, hắn vừa lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa thì ánh mắt vô thức nhìn khe cửa phía dưới, động tác mở cửa không khỏi dừng lại.
Ký hiệu ở dưới khe cửa không còn nữa, đã có người mở cửa phòng khi hắn rời đi!
Kể từ lần trước, bị người giấu tên tố cáo, bởi vì không thể tìm ra kẻ tố cáo là ai. Phương Thành đã hình thành thói quen làm ký hiệu ở dưới cửa mỗi khi hắn ra ngoài, để đề phòng kẻ gian vào nhà trộm cắp.
Sau bao lâu, hắn còn cho rằng thói quen này là không cần thiết, nhưng không ngờ hôm nay nó lại có ích.
Không biết đối phương có còn ở trong nhà hay không, Phương Thành nhẹ nhàng tra chìa khóa mở cửa, lẳng lặng vào nhà.
Ưu điểm của phòng ở có diện tích nhỏ, đã phát huy vào lúc này. Sau khi bước vào cửa, có thể thấy rõ rằng không có ai trong phòng khách, không có ai trong nhà bếp, trong phòng tắm và phòng vệ sinh.
Nhưng nhiều chỗ rõ ràng đã bị người ta lục lọi, đối phương tỏ ra không kiêng nể gì cả, vốn không hề sợ sau đó sẽ bị phát hiện.
Đúng lúc này, ở trong phòng ngủ có một chút động tĩnh.
Vẫn còn chưa đi?
Phương Thành dùng móng tay cắt da, máu chảy ra và ngưng tụ thành một huyết nhận dài.
Hắn cầm theo huyết nhận, chậm rãi đi tới cửa phòng ngủ và nhìn vào bên trong.
Sau đó, nhìn thấy... một cái mông.
Một cái mông bọc trong tất đen hình dạng nhiều thịt hoàn mỹ, đủ để khống chế cái mông điên cuồng lắc lư nhẹ nhàng hướng cửa phòng đi vào.
Phương Thành: “...”
Hắn lấy điện thoại ra, chuyển sang chế độ im lặng rồi nhắm thẳng vào cái mông, chụp hai tấm ảnh.
Mà nửa người trên của chủ nhân cái mông kia, đang chui xuống dưới giường, cũng không biết đang làm cái gì.
……
Kanzaki Rin đang cố gắng di chuyển một chiếc rương lớn ở dưới gầm giường.
Cô ấy viện lý do đặc biệt để hôm nay không đến sân huấn luyện, chỉ để tìm kiếm Kim Cương Chử mà Phương Thành cất giấu, trong khi Phương Thành đi vắng.
Đã tìm kiếm khắp nhà mà vẫn không tìm thấy nó, ngoại trừ gầm giường là vẫn chưa tìm.
Kanzaki Rin nhìn xuống và thấy rằng có một chiếc rương lớn được giấu dưới gầm giường.
Cô bước vào và định lôi chiếc hộp ra, nhưng nó to quá nên mắc vào gầm giường không kéo ra được.
Kanzaki Rin đang định đổi sang cách khác, thì nghe thấy tiếng ‘bốp’ rõ ràng từ bên ngoài.
Đồng thời, cô cũng cảm thấy đau nhói ở mông, như bị ai đó vỗ mạnh.
“A!”
Kanzaki Rin thốt lên sợ hãi, hai tay kéo một cái thật mạnh, thực sự lôi ra được chiếc rương vốn đang đứng im.
Cô không quan tâm đến việc kiểm tra xem trong rương có gì, cô vội vàng chui ra khỏi gầm giường. Vừa giận vừa sợ ra ngoài, thì nhìn thấy Phương Thành đang mỉm cười đứng sang một bên, hai tay trống trơn.
Khuôn mặt xinh đẹp của Kanzaki Rin ngay lập tức đỏ bừng, sự tức giận đã vượt qua ranh giới của lý trí, cô đột ngột lao về phía Phương Thành.
“Cậu là đang tự tìm cái chết!!!!”
Phương Thành lướt nhẹ một cái, tránh được đòn tấn công của Kanzaki Rin.
Tẩu vị, tẩu vị*, quay đầu móc, dễ dàng hạ gục cô bằng một cú đấm.
Kanzaki Rin từ dưới mặt đất chịu đựng cơn chóng mặt đứng dậy, cởi áo khoác ném xuống đất, vén tay áo lên, đôi mắt to sáng ngời tràn đầy tức giận: “Hôm nay tôi sẽ không tha cho cậu.”
Hai phút sau...
Kanzaki Rin khuất nhục nằm trên mặt đất, hai tay bị bắt chéo ra sau lưng.
Lại là tư thế cơ thể quen thuộc, lại là nam trên, nữ dưới quen thuộc.
Kanzaki Rin lại bắt đầu cảm thấy khó thở: “Cậu thả tôi ra.”
Phương Thành bật cười: “Thả cô ra cũng được, chỉ có điều là cô phải trả lời câu hỏi của tôi trước đã. Cô vào phòng của tôi làm gì? Chúng ta đều quen thuộc như vậy, vậy mà cô còn vào phòng của tôi trộm đồ. Thật sự là phòng ngày phòng đêm, cướp nhà khó phòng nha.
“Cậu mới là trộm!”
Kanzaki Rin liên tục thở dốc, tức giận nói: “Tôi đến đây để lấy lại Kim Cương Chử!”
Phương Thành ngạc nhiên: “Đó không phải là trang bị đưa cho tôi sao?”
“Tôi đưa cho cậu, cái đồ khốn nạn, rõ ràng là cậu không nói lời nào thì đã lấy đi mất.”
“A, vậy cô nên nói thẳng cho tôi biết, sao lại vào phòng của tôi ăn trộm? Cô đây là đang có tật giật mình, ở trong cơ chế sâu mọt, vậy mà vẫn đi ăn trộm đồ. Tôi muốn tố cáo cô.”
Kanzaki Rin bị nghẹn lời, cô ăn trộm, thật sự là đuối lý.
Nhưng cô biết rất rõ nếu nói thẳng ra, Phương Thành nhất định sẽ tìm đủ mọi lý do để không trả lại.
Chỉ không ngờ hôm nay tên khốn nàylại từ sân huấn luyện về sớm như vậy, còn bị hắn bắt quả tang.
Tiếp tục dây dưa như vậy, không còn vui vẻ gì nữa, Kanzaki Rin chỉ có thể nói: “Cậu thả tôi ra trước, tư thế này làm tôi không thoải mái.”
Phương Thành cười nói: “Không sao, tôi rất thoải mái.”
Kanzaki Rin: “...”
Chú thích: Tẩu vị: Thực chất là chuyển động, bao gồm ngồi xổm, nằm, chạy, dừng, đứng, chạy.