Trong vài ngày tiếp theo, Phương Thành trải qua cuộc sống bình yên, mỗi ngày ngoan ngoãn học hành không gây sự với ai, tối về nhà nỗ lực tập luyện.
Mỗi lần tập luyện, Phương Thành đều được cộng thêm 1 điểm thể năng.
Bất quá thời gian tập luyện càng ngày càng dài, ban đầu sau 2 giờ tập luyện cường độ cao, Phương Thành đã thu được 1 điểm thể năng.
Giờ cần tới 2 giờ rưỡi mới có thể thu được được 1 điểm thể năng.
Giờ hắn đã thu được 4 điểm thể năng, thành quả là có thể một tay nâng lên sô pha, ung dung bẻ cong cốt thép.
Sức mạnh gia tăng khủng khiếp, là niềm vui lớn bất ngờ với Phương Thành, không ngờ gia tăng thể năng lại có hiệu quả rõ rệt như thế.
Lần sau đụng độ Morishita Yamato, không cần phải dùng tổn thương đổi tổn thương cũng có thể đánh ngã mấy người bọn họ.
Trong khoảng thời gian này Morishita Yamato vẫn không xuất hiện ở trong trường, có lẽ là vết thương trên đầu chưa lành hẳn.
Tuy không xuất hiện, nhưng hành động mờ ám của Morishita Yamato cũng bắt đầu -- mỗi ngày tan học về nhà, Phương Thành đều có thể cảm thấy có người đang lén theo dõi mình, thậm chí còn có xe hơi bám theo hắn.
Đối phương cho rằng Phương Thành không biết, nhưng cảm quan của Phương Thành dần dần được cải thiện khi thể năng của hắn tăng lên, thị tuyến rất mẫn cảm.
Hắn không vội vàng hành động, làm bộ không biết gì, hàng ngày vẫn đi học bình thường, để xem lúc nào đối phương mới mất hết kiên nhẫn.
Kanzaki Rin cũng không xuất hiện ở trước mặt của Phương Thành, thỉnh thoảng có thể thấy cô ta đi trong sân trường, giống như một bức tranh xinh đẹp, hấp dẫn vô số ánh mắt.
Nhưng máy bay không người lái vẫn theo dõi không bỏ ngày nào, Phương Thành cảm thấy chuyện của Morishita Yamato, rất có thể Kanzaki Rin đã biết.
Vào ngày thứ năm sau lần xung đột với Morishita Yamato, Phương Thành đi học về như thường lệ.
Lúc đã tới gần khu nhà trọ, một mùi máu tanh nồng nặc đập vào mặt.
Không biết ai vô hậu vất mấy con gà chết ở đầu cầu thang, máu gà vương đầy đất, trên tường còn treo móc một dải băng màu trắng, trên đó viết chữ 'Không trả tiền! Cả nhà chết hết!'.
Cũng không biết là ai trong khu nhà trọ xui xẻo nợ tụi vay nặng lãi.
Phương Thành bóp mũi, vòng qua mấy con gà chết đi vào trong khu nhà.
Lúc đi tới cửa phòng, vãn còn ngửi thấy mùi máu tươi, Phương Thành ngửi ngửi hai tay của mình, sau đó móc ra chìa khoá mở cửa phòng.
Hắn đang nhấc chân bước qua cửa, bỗng nhiên dừng lại.
Trong nháy mắt, Phương Thành nhạy bén cảm nhận được có người đang rình mình.
Hắn vừa định xoay người, đã cảm thấy ngực đau nhói.
Một cánh tay từ phía sau lưng xuyên qua lồng ngực của hắn, trên tay nắm một trái tim vẫn còn đang đập.
"Đù!"
Phương Thành chỉ kịp mắng một tiếng, ngay sau đó hai mắt tối sầm, chết không kịp ngáp.
"Phập!"
Kẻ đánh lén Phương Thành dùng sức rút cánh tay ra.
Cái xác của Phương Thành lập tức đổ xuống phía trước, ngã rầm trên mặt đất.
Máu văng tung toé khắp nơi, dính đầy lên cửa trước.
Cái xác vừa ngã xuống bèn để lộ ra kẻ thủ ác, đó là một người phụ nữ trưởng thành, rất xinh đẹp, đáng yêu, để tóc kiểu búp bê, mặc quần áo thể thao giản dị màu đen.
Ả tên là Yakawa Suzuka, mấy ngày trước còn là một MC, giờ đã là một Vampire không dám đứng trong ánh mặt trời.
Yakawa Suzuka cẩn thận quan sát xác của Phương Thành một lúc, thấy hắn không có dấu hiệu sống lại, mới thở phào nhẹ nhõm.
Vampire có thể miễn dịch với phần lớn thương tích, đồng thời sở hữu năng lực tự lành cực mạnh, là sinh vật bất tử mà thế giới công nhận.
Nhưng chúng cũng không phải không có thiên địch, thứ có thể uy hiếp Vampire cũng không ít, mà uy hiếp lớn nhất thật ra lại đến từ ở Vampire đồng loại -- công kích từ đồng loại sẽ tạo thành thương tổn thật sự đối với Vampire.
Kẻ thù lớn nhất của một Vampire có thể là một Vampire khác, thực đơn hàng đầu trên bảng danh sách của bọn họ vĩnh viễn là đồng loại.
Vampire dường như trời sinh là chủng tộc chính giết hại lẫn nhau, chúng nó sẽ săn lùng nhau, kẻ thắng biết sẽ móc trái tim của kẻ thua rồi nuốt chửng, thông qua loại phương pháp này để cướp đoạt sức mạnh của đối phương.
Trước khi bị cắn, Yakawa Suzuka chỉ là một phụ nữ trí thức bình thường, ả không tài nào hiểu được những chuyện này.
Sau khi biến thành Vampire, những kiến thức này sẽ tự động xuất hiện ở trong óc ả.
Có một khát vọng trào dâng từ tận đáy lòng, thôi thúc ả đi tìm và săn giết Vampire khác.
...
Cẩn thận lau sạch vết máu ở cửa, sau đó lôi xác vào nhà rồi đóng cửa lại.
Sau khi làm xong những chuyện này, Yakawa Suzuka nhìn chòng chọc trái tim trong tay, như thể đang nhìn một món ăn cực kỳ ngon.
Thậm chí không thể kìm nén một nụ cười phấn khích trên môi.
Thật sự quá dễ dàng!
Yakawa Suzuka không ngờ thằng ranh này chủ quan như vậy, không có chút phòng bị, dễ dàng bị ả moi tim.
Lúc Vampire tới gần nhau trong một khoảng cách nhất định, có thể ngửi được mùi máu tươi đặc thù trên cơ thể nhau.
Mấy ngày trước Yakawa Suzuka chính là dựa vào điểm này mới ngẫu nhiên phát hiện thân phận của Phương Thành.
Ả đã âm thầm theo dõi và quan sát suốt vài ngày.
Tuy rất tò mò tại sao thằng ranh này có thể thoải mái hoạt động vào ban ngày, nhưng hắn là Vampire thì chắc chắn không sai.
Mùi máu tanh tỏa ra từ trên người hắn thật quá ngon.
Yakawa Suzuka chịu đựng vài ngày rốt cục nhịn không được ra tay, còn kiếm mấy con gà chết để che giấu mùi của đôi bên.
Ả vốn tưởng rằng xác xuất thành công của phương pháp này sẽ không cao, không ngờ quá trình lại diễn ra thuận lợi đến vậy.
Uổng công ả còn chuẩn bị rất nhiều kế hoạch b,c,d khác, nhưng lại không cần dùng cái nào.
"Nhưng cũng nhờ sự lơ là của mày, nên tao mới có được trái tim quý báu nhất đầu tiên."
Yakawa Suzuka nhìn chằm chằm cái xác của Phương Thành lẩm bẩm, ả phải nói chút gì để phát tiết sự phấn khích của mình.
"Tao cám ơn mày rất nhiều, vĩnh viễn sẽ ghi nhớ mặt của mày, mang theo sức mạnh của mày cố gắng sinh tồn."
Nói xong, ả bèn nôn nóng cúi đầu cắn xé trái tim trong tay, nhai nuốt ngấu nghiến trái tim từng miếng một.
Trong phòng khách vắng lặng, chỉ còn những tiếng nhai ghê rợn.
Yakawa Suzuka nhanh chóng ăn sạch trái tim, trên môi toàn là máu, sau đó hài lòng ợ một cái.
"Ợ... cám ơn vì bữa ăn!"
Ả dùng một tay xoa bụng, đôi mắt khẽ nheo lại, khuôn mặt ửng hồng như đang ngượng ngùng.
Nhưng ngay sau đó Yakawa Suzuka cau mày, bởi vì ả không cảm giác được nguồn sức mạnh mới trong cơ thể.
Điều này không khớp với kiến thức trong đầu cô, bản năng nói cho ả biết, ăn trái tim của đồng loại là có thể chiếm đoạt sức mạnh của đối phương.
Yakawa Suzuka lại mở mắt ra, quay đầu nhìn chằm chằm cái xác của Phương Thành, lầu bầu.
"Chẳng lẽ phải ăn cả cái xác... mình không có sức ăn lớn đến vậy!"
Nàng vừa nói vừa tới gần cái xác, đôi mắt sáng rực như một con sói.
"Xoảng!"
Một tiếng động đột nhiên vang lên cắt ngang động tác của Yakawa Suzuka.
Cửa sổ phòng khách đột nhiên bể nát, trong âm thanh thuỷ tinh vỡ, một vật hình tròn bị ném vào trong, nhanh như chớp lăn đến bên chân của Yakawa Suzuka, tức thì thả ra lượng lớn khói mù.
"Khục khục khục..."
Yakawa Suzuka chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng của một chiếc máy bay không người lái bên ngoài cửa sổ, thì toàn thân đã bị khói mù bao phủ.
Khói mù gay mũi khiến cho mắt và cổ họng nàng ngứa ran, nước mắt nước mũi ràn rụa.