Nếu chỉ có vampire thì cứ làm theo kế hoạch đã định, thế là xong.
Nhưng giờ có thêm cả đống người dân vô tội, kế hoạch ban đầu nhất định phải điều chỉnh đổi.
"Làm sao bây giờ?"
Phương Thành ném vấn đề cho Kanzaki Rin, dù sao cô cũng là người lập ra kế hoạch tác chiến, những tình huống đột phát này là việc của cô.
Kanzaki Rin cũng chỉ bất ngờ đôi chút, rất nhanh bình tĩnh lại: “Cứu người trước, tiến hành kế hoạch B."
Tối nay cô ấy đến với sự tinh thần tử vì đạo, bởi dù chiến đấu cùng Phương Thành cũng chưa chắc có thể chiến thắng con Vampire kia.
Thắng thì cái gì cũng dễ nói, nhưng thua thì những người vô tội trong kia chết chắc, còn không bằng cứu bọn họ ra trước, cho dù thua cũng có thể cứu vài người vô tội.
Phương Thành hỏi: “Cô không sợ đánh rắn động cỏ sao?"
Kanzaki Rin liếc mắt nhìn hắn, hừ lạnh nói: “Tôi biết cậu muốn nói gì nhưng tôi không máu lạnh như vậy, huống hồ mục đích cuối cùng của chúng ta là tiêu diệt Vampire..."
Cô vừa nói được phân nửa đã bị Phương Thành cắt ngang: “Xem ra kế hoạch B cũng không thể dùng."
Trong hình ảnh, sau khi Vampire vất xác nữ thì lập tức lên xe rời khỏi nhà kho, có thể là muốn quay về thành phố.
Chuyện này khiến họ đối mặt hai lựa chọn, hoặc ngăn chặn, hoặc tiếp tục theo dõi.
Kanzaki Rin chỉ suy nghĩ vài giây bèn đưa ra lựa chọn thứ ba -- cứu người trước, sau đó ở trong kho hàng mai phục, Vampire chắc chắn sẽ quay lại.
Tuy cô thường xuyên biết pháp phạm pháp, nhưng thân là người chấp pháp, vẫn không thể bỏ mặc nhiều người vô tội như vậy.
Nếu như không có điểm mấu chốt thì cô cũng chả khác gì đám Vampire kia, đều máu lạnh vô tình.
"OK, ngực to nói gì cũng đúng."
Với Phương Thành thì thế nào cũng được, chỉ cần cuối cùng có thể sờ xác vampire, tốn thêm chút thời giờ cũng không sao.
Hai người cố ý lượn quanh một vòng, né tránh xe hơi màu đen để khỏi bị khứu giác của vampire phát hiện.
Phương Thành còn để một chiếc máy bay không người lái bám theo đối phương.
Kanzaki Rin dừng xe ở gần nhà kho, cô không định đi theo cùng.
Tuy Vampire đã rời đi, nhưng hai người vẫn đề phòng đây là một cái bẫy, đối phương lúc nào cũng có thể quay trở lại.
Cho nên cần phải để một người ở bên ngoài theo dõi và tiếp ứng.
Hơn nữa hai người phối hợp hoàn toàn không ăn ý, Phương Thành cũng không có ý định cùng hành động với cô, một mình xuống xe, đi bộ về phía nhà kho.
Sắc trời đã tối, ở phía chân trời đằng xa chỉ còn lại chút ánh chiều tà.
Dưới màn đêm, nhà kho cũ nát giống như ác thú khổng lồ đang ngủ đông.
Máy bay không người lái đã xác định xung quanh không có ai, Phương Thành vẫn thận trọng lại gần, hắn không đi cửa lớn, mà lựa chọn leo leo tường từ mặt bên.
2 chiếc máy bay không người lái mini bay tới bay lui ở trên đỉnh đầu, giờ Kanzaki Rin đang điều khiển, thay Phương Thành quan sát chung quanh tình huống.
Phương Thành đeo tai nghe không dây trên tai, luôn giữ liên lạc với Kanzaki Rin.
Diện tích của nhà kho không nhỏ, vô cùng yên lặng.
Phương Thành vẫn dựa theo hình ảnh nhìn thấy trước đó từ máy bay không người lái, đi tới chỗ sâu trong nhà kho, tìm được căn phòng giam người kia.
Từ đằng sau cửa phòng, Phương Thành cũng có thể nghe được âm thanh nho nhỏ phát ra từ bên trong -- tiếng khóc nức nở của con gái.
Cửa phòng được gia cố đặc biệt, bên ngoài còn lắp thêm một ổ khóa lớn.
Phương Thành móc ra từ trong túi trang bị mà Kanzaki Rin giao cho hắn, là thiết bị khoá vạn năng gì đó, có thể dễ dàng phá vỡ 90% khóa hiện tại trên thị trường.
Đặt thiết bị mở khoá vạn năng trên ổ khóa, không đến 3 giây đồng hồ đã vang lên một tiếng cạch, ổ khóa được mở.
Phương Thành chậm rãi đẩy cửa phòng ra, tránh hù những người ở bên trong.
Người ở bên trong nghe được tiếng mở cửa, vẫn bị dọa sợ đến chen chúc vào nhau, phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Máy bay không người lái ở sau lưng Phương Thành đúng lúc mở đèn, chiếu sáng trưng cả phòng, cũng gây ra vài tiếng kêu sợ hãi.
Cánh cửa vừa được mở thì mùi thối lập tức xộc ra, xem ra đám người này bị nhốt ở đây không ngắn, ăn và ngủ đều giải quyết ở trong phòng.
Vampire cũng không thèm dọn dẹp, thật sự là khẩu vị nặng, nó sẽ không sợ cắn phải ph*n sao?
Phương Thành nhanh chóng đếm, bên trong phòng có tổng cộng 7 người, 5 nữ 2 nam, đều là thanh niên.
Người nhỏ tuổi nhất là học sinh tiểu học, còn lại là một cậu trai đeo kính cũng là học sinh cấp 3.
Vampire không chỉ khẩu vị nặng, còn thích ăn non nha.
"Không cần phải sợ, tôi tới để cứu mọi người."
Phương Thành nỗ lực để giọng của mình trở nên nghiêm túc và trưởng thành.
Nhưng 4 cô gái cùng 2 người nam và bé gái vẫn ngồi sát vào nhau, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Phương Thành, hình như không dám tin tưởng.
Chỉ có nữ sinh cấp 3 vừa mới bị bắt hôm nay mới mừng rõ hét lớn: “Thật vậy sao? Anh thật sự tới cứu bọn em sao?"
Cô vẫn đang bị trói chân trói tay, mà những người khác thậm chí ngay cả cam đảm tháo dây trói giúp cô cũng không có.
Phương Thành nghĩ đến hành vi hút máu ngay trong phòng của Vampire, xem ra không chỉ là khẩu vị nặng, hơn nữa còn để doạ những 'thức ăn' này, khiến họ mất sạch cam đảm.
"Không sai, tôi là người của Cục giải quyết tai hoạ tới để cứu mọi người."
Phương Thành đi tới cởi dây trói của nữ sinh cấp 3.
Đến gần nhìn mới thấy cô gái này rất xinh đẹp, nhưng đã khóc đến mức khắp mặt toàn là nước mắt, nước mũi.
"Hu hu hu, thật tốt quá, chắc mẹ nóng ruột lắm, em phải về nhà."
Cứ như là ảo giác, trong nháy mắt Phương Thành nhìn thấy trên đầu của nữ sinh cấp 3 này mọc ra 2 lỗ tai chó.
Nhưng vừa đưa mắt nhìn sang, lại biến mất không thấy.
Cũng không biết là bị tiếng khóc cảm hoá, hay xúc động trước câu em phải về nhà, những người khác cũng nhỏ giọng khóc thút thít.
Cả phòng nhanh chóng ngập tràn tiếng khóc.
Phương Thành nhức đầu, sớm biết thế này đã để Kanzaki Rin đích thân tiến vào, hắn không rành xử lý những cảnh tượng 'cảm động lòng người' này.
Nhưng đúng lúc này, từ tai nghe không dây vang lên giọng của Kanzaki Rin: “Có biến, mau mang người ra ngoài."
Phương Thành kinh hãi hỏi: “ Vampire đã trở về?"
"Không phải..."
Giọng của Kanzaki Rin lộ vẻ cổ quái: “Cậu mau mang người đi, đừng đi cửa chính."
"Những người này cứ khóc lóc mãi, cô bảo tôi làm sao mang người đi?"
"Thân phận của cậu giờ là chấp pháp giả, thân thiên một chút là họ sẽ theo cậu thôi!"
Đề nghị của Kanzaki Rin rất có đạo lý, Phương Thành hít sâu một hơi, quát lớn: “Đều câm miệng hết cho tao."
Ngoại trừ nữ sinh cấp 3, những người khác đều đã bị Vampire doạ đến mức nhát như chuột, lập tức co rúm lạnh run như sâu róm.
Bên ngoài kho hàng, Kanzaki Rin nghe được tiếng quát từ trong tai nghe vô tuyến, khóe miệng không khỏi co quắp.
Gã điên này có phải đã hiểu lầm khái niệm thân thiện hay không?
Phương Thành lôi hai người ra bên ngoài, không thèm để ý hai nàng giãy dụa la thét.
Nữ sinh cấp ba đã bò lên, cô không đi ngay mà kéo là kéo theo cậu bé cùng chạy ra bên ngoài.
Những người còn lại cũng không phải ngu ngốc, vội vàng cùng chạy ra khỏi phòng.
Phương Thành đi ở phía trước, vẫn không quên quay đầu căn dặn: “Tất cả theo tôi chớ có chạy lung tung, cũng đừng lên tiếng, ai dám lên tiếng tôi sẽ giết chết."
Những người này đều giật mình, nào có chấp pháp viên uy hiếp người bị hại như vậy?
Kanzaki Rin tránh ở trong xe nghe được cũng xạm mặt lại, thằng khốn này đang bôi nhọ vào Cục giải quyết tại hoạ hay sao.
Nhưng phải thừa nhận cách làm này vô cùng hiệu quả, không ai dám nói thêm một lời.
Phương Thành tiến vào nơi cần leo tường, Kanzaki Rin đã nói không thể đi cửa lớn, vậy cũng chỉ có thể đổi hướng đi khác.
Lúc ngang qua cửa sổ, Phương Thành nhìn qua cửa sổ nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, rốt cuộc đã hiểu ý của Kanzaki Rin.
Chỉ thấy trên bãi đất trống bên ngoài nhà kho đậu hơn mười chiếc xe gắn máy, đèn xe đều mở, một đám Bōsōzoku ăn mặc quần áo xhđ đang chửi nhau.
WTF, xã hội đen đang giao dịch? Hay là trận chiến băng đảng?
Phương Thành không có hứng thú nhìn nhiều, dẫn người lui về phía sau.
Lúc đi ngang qua một góc cầu thang, bỗng có một bầy dơi bay từ dưới cầu thang ra bên ngoài.
Nhìn thấy con dơi bay đến, Phương Thành biết thế là tèo rồi.
"Á!"
Quả nhiên, có một cô gái bị doạ sợ lập tức hét lên.
Mặc dù cô vội vàng che miệng lại, nhưng tiếng hét cao xa đã truyền ra khỏi nhà kho tĩnh lặng này.
Cô dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Phương Thành, Phương Thành trừng ngược lại: “Nhìn cái gì vậy, hay cô nghĩ tôi sẽ cô rên rất gợi tình sao? Còn không mau đi."
Hắn cũng không cố ý nói thật nhỏ nữa.
Bởi vì giọng nói nôn nóng của Kanzaki Rin đã vang lên trong tai nghe.
"Mau mang người ra ngoài, Vampire đã trở về!"