Kanzaki Rin nhất thời không thể nào hiểu được chuyện quái gì đang xảy ra.
Cô ta nhìn cửa thang máy chưa đóng lại, lại lui ra sau.
Đợi sau khi cửa thang máy đóng lại, Kanzaki Rin hít sâu một hơi, lại ấn nút mở cửa, rút súng gây choáng rồi xông ra ngoài.
Ok, không nhìn lầm, cũng chưa từng xuất hiện ảo giác.
Phương Thành thật sự đang đuổi đánh Takeda Masumi.
Nhưng loại chuyện này làm sao có thể xảy ra a a a! !
Kanzaki Rin rất muốn tự bắn mình một phát, để đầu óc choáng váng của mình tỉnh táo.
Takeda Masumi ở trong Cục giải quyết tai hoạ có biệt hiệu là Đại ma vương Takeda. Bởi vì kỹ năng vật lộn của cô rất mạnh, hạ thủ lại không nhẹ không nặng, rất nóng tính ai cũng dám đánh, ngay cả quan chỉ huy cũng dám đánh.
Ngoại trừ mấy vị vương bài ra, những người khác đều sợ Takeda Masumi như sợ cọp, chỉ có thể dùng thủ đoạn hành chính tống cô ta tới đây hít bụi.
Cọp mẹ như vậy lại bị một tay mơ vừa mới học đánh cận chiến có 3 ngày đuổi đánh, cho dù là cá tháng tư cũng không đùa lố vậy chứ.
Takeda Masumi đã chú ý tới Kanzaki Rin, lập tức lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng chạy về phía cô ấy.
"Masumi, sao vậy chị?"
"Nhanh cản hắn lại!"
Takeda Masumi lập tức trốn sau lưng Kanzaki Rin.
Phương Thành đuổi sát phía sau.
Kanzaki Rin vội giơ tay lên ngăn cản hắn: “Dừng lại! Hai người làm trò gì vậy?"
Phương Thành nhìn thấy Kanzaki Rin xuất hiện, lúc này mới dừng lại, một tay chống nạnh nói: “Còn có thể làm gì chứ, huấn luyện thôi."
Takeda Masumi thò đầu từ sau Kanzaki Rin, lớn tiếng nói: “Huấn luyện đã kết thúc."
Phương Thành nhếch miệng cười: “Em cảm thấy bản thân còn rất nhiều thiếu sót."
Takeda Masumi căm tức nói: “Vậy em đi tìm người khác mà luyện."
"Ở đây chỉ có một mình chị."
"Chị không rảnh."
"Chị nói không tính."
"Em nói mới không tính."
Thấy hai người sắp cãi nhau to, Kanzaki Rin vội lên tiếng cắt đứt: “Dừng, ồn ào quá!"
Cô chỉ cảm thấy thế giới này thay đổi quá nhanh, trước đây đều là Takeda Masumi đuổi theo thực tập sinh khác không tha, quen biết chị ấy nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy chị ấy bị người khác truy đuổi.
Kanzaki Rin cũng nhìn ra dù rất khó tin, nhưng dường như Phương Thành quả thật đã đánh bẹp Takeda Masumi, đánh đến mức cuồng nhân chiến đấu như chị ta cũng phải ngán.
Takeda Masumi cầm lấy bả vai của Kanzaki Rin cáo trạng: “Em mau mang thằng nhóc bố láo này đi, chị đã tuyên bố kết thúc huấn luyện, hắn vẫn tiếp tục đánh, một chút quy củ cũng không có."
Phương Thành cười lạnh nói: “Lúc chị đánh em vui vẻ lắm mà, sao đến phiên em đánh chị thì lại không được? Nào có chuyện tốt như vậy?"
Hắn giơ tay chỉ vào Takeda Masumi: “Cút ra, trốn phía sau phụ nữ thì có hay ho gì chứ?"
Takeda Masumi nghiến răng nghiến lợi: “Em mù rồi hả, chị cũng là phụ nữ."
Phương Thành giang rộng hai tay, hoàn toàn thất vọng: “Phụ nữ thì đã sao, cả đàn ông em cũng đánh, huống chi là phụ nữ."
Takeda Masumi và Kanzaki Rin đều cạn lời, lời này sao nghe cứ thấy sai sai.
Đúng là phải ngược lại?
Không đúng, cho dù có ngược lại cũng nên là tra nam lên tiếng chứ.
Kanzaki Rin xoa trán nói: “Cứ vậy thì cậu sẽ tìm không được bạn gái."
Phương Thành đưa tay vuốt tóc: “Hừm, phụ nữ chỉ sẽ ảnh hưởng tốc độ ra quyền của tôi"
"Vậy sao cậu còn viết thư tình cho nữ sinh?"
"Không viết cho nữ sinh, chẳng lẽ viết cho nam sinh? Tôi nào có loại sở thích đó."
Kanzaki Rin xạm mặt lại, người này hết cứu rồi, có phải bị Vampire cắn xong nên tâm thần phân liệt hay không?
"Đủ rồi, nếu huấn luyện đã kết thúc, vậy cứ dừng ở đây."
Kanzaki Rin không muốn phán định ai đúng ai sai, nhưng không thể để hai người đánh tiếp nữa.
Phương Thành lại xoa tay: “Không được, tôi còn chưa đánh đã tay."
Không ngờ sẽ bị cự tuyệt, Kanzaki Rin sầm mặt xuống, cô nhìn hắn một lúc lâu, sau đó mới lạnh lùng nói rằng: “Đêm nay tới tiệm thịt quay... muốn ăn bao nhiêu cứ ăn bấy nhiêu."
Phương Thành lập tức tươi cười, giơ ngón tay cái về phía cô: “Tôi nghe lời cô."
Phải nể mặt phiếu ăn miễn phí dài hạn chớ.
Kanzaki Rin không chút cảm xúc, cô cảm thấy mình nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của ví tiền.
Đáng ghét!
...
Phương Thành bỏ lại găng tay boxing, xoay người đi tắm.
Chỉ còn lại Kanzaki Rin và Takeda Masumi, bầu không khí bỗng có chút ngượng ngùng.
Lúc Phương Thành vừa mới đến, Takeda Masumi cứ nghĩ hắn là một thằng ranh đang đeo bám Kanzaki Rin, cho nên muốn đánh hắn cho vui.
Kanzaki Rin cũng sợ Takeda Masumi hạ thủ quá nặng, doạ sợ Phương Thành, ảnh hưởng đến kế hoạch.
Nhưng kết cục hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của hai người. May mắn nơi này quá nát, bình thường không có ai đến, nếu không... uy danh của cọp mẹ sẽ hoàn toàn mất hết.
Kanzaki Rin cảm thấy mình mang đến phiền phức cho Takeda Masumi, có chút hổ thẹn, định nói xin lỗi chị ấy.
Takeda Masumi lại quay đầu nhìn cô, hỏi: “Năng lực của thằng nhóc này... không đơn giản chỉ là tự lành thôi đúng không?"
Kanzaki Rin cả kinh, lẽ nào thân phận Vampire của Phương Thành đã bại lộ?
Ngoài mặt cô vẫn tỉnh bơ hỏi: “Sao lại nói như vậy?"
"Vì sao?"
Takeda Masumi không khỏi cười: “Rin, chị dạy em đánh cận chiến trong 3 năm, em có thể thắng chị lần nào sao?"
Kanzaki Rin mấp máy môi, nếu như Takeda Masumi chỉ dùng một tay thì cô còn có chút cơ hội có thể thắng.
Mà Phương Thành chỉ cần 3 ngày... đã đánh đuổi Takeda Masumi.
Đây là loại tiểu thuyết cẩu huyết gì vậy?
"Chị không biết có phải thằng nhóc này có năng lực mô phỏng hoặc là năng lực học tập siêu cấp hay không, nhưng chỉ bằng nghị lực và sức bền, hắn chính là một nhân tài, em không nhìn lầm người."
Takeda Masumi vỗ vỗ bả vai của Kanzaki Rin, thấp giọng nói: “Em phải cẩn thận một chút, chăm sóc tốt chính mình."
Kanzaki Rin kinh ngạc quay đầu nhìn chị.
Takeda Masumi phất phất tay: “Chị cũng đi tắm, các em đi thì thuận tay đóng cửa."
Kanzaki Rin nhìn bóng lưng của chị, nhỏ giọng nói một câu: “Cảm ơn chị."
Cô biết Takeda Masumi đã nhìn ra, Phương Thành tuyệt đối không phải người của Cục giải quyết tai hoạ.
Nhân tài ưu tú như vậy, sao có thể mang tới nơi này giao cho Takeda Masumi huấn luyện.
Rất có thể từ ngày đầu tiên Takeda Masumi đã nhìn ra, lại không hỏi nhiều, vẫn tiếp tục nghiêm túc huấn luyện Phương Thành.
...
Phương Thành tắm rửa xong quấn khăn tắm từ trong phòng tắm bước ra, chuẩn bị mặc quần áo.
Vừa mới đi ra, lại nhìn thấy Takeda Masumi đứng trước cửa phòng thay đồ, cứ như đang cố ý chờ hắn.
Phương Thành có chút kinh ngạc: “Sao nào, chị không phục à?"
Takeda Masumi chậm rãi đi tới trước mặt của Phương Thành, đánh giá hắn từ trên cao xuống dưới bỗng nhiên cười: “Nhìn kỹ em cũng đẹp trai lắm đó nha, rất phù hợp gu thẩm mỹ của chị."
Phương Thành nhíu mày, ả đàn bà này có ý gì, đánh không lại nên muốn dùng mỹ nhân kế?
Takeda Masumi vuốt nhẹ bộ ngực trần của Phương Thành, sau đó vuốt một đường xuống cơ bụng: “Chị từng gặp rất nhiều đàn ông, chỉ có em miễn cưỡng xứng là đàn ông... lúc rảnh rỗi có thể tới tìm chị."
Cô ta liếm liếm môi khiêu gợi, dùng từ ngữ rất lẳng lơ.
"Bốp!"
Phương Thành lập tức cho Takeda Masumi một cái tát đánh văng bàn tay đang sờ mó mình, nổi giận nói: “Đồ lưu manh, chị sờ đủ chưa?"
Takeda Masumi khoanh tay, khó tin nhìn hắn.
Phương Thành dùng khăn tắm xoa xoa ngực, khó chịu nói: “Nói thì cứ nói, đừng sờ mó lung tung, em thân chị lắm sao?"
Takeda Masumi tức giận nói: “Nè, dầu gì chị cũng là phụ nữ xinh đẹp, em không cảm thấy mình quá đáng lắm sao?"
"Quá đáng? Ai cho chị quyền sờ mó người khác phái? Em không đánh chị đều vì nể mặt Kanzaki thôi!”
Phương Thành liếc nhìn ngực của Takeda Masumi, cười khẩy, giọng điệu vô cùng châm chọc: “Chị nghĩ em là một nam sinh ngây thơ chưa trải sự đời dễ bị ngực bự dù lắm sao hả?”
Takeda Masumi không nói lại nổi, tức đến mức mặt đỏ bừng bừng, chỉ có thể nghiêm khắc trừng mắt nhìn Phương Thành đi vào phòng thay đồ.
Sau khi hắn rời đi, Takeda Masumi hít sâu hai cái, nhanh chóng khôi phục tâm tình, khẽ cười một tiếng.
"Rin, chị chỉ có thể giúp em đến đây."