“Phương-kun...” Giọng Asaka Myōe vẫn dịu dàng như mọi khi, nhưng lúc này hơi trầm xuống, cứ như đang mất đi sức sống. “Tớ không ngủ được, muốn nói chuyện với cậu.” “Có thể nha, vừa hay tớ cũng không ngủ được, trùng hợp quá đúng không?” Đổi lại lúc bình thường, Phương Thành chắc chắn sẽ cúp máy, không ngủ được thì có thể đến quấy rầy giấc ngủ của tôi sao? Nhưng bây giờ hắn lại có đủ kiên nhẫn để lắng nghe từng lời nói của Asaka Myōe. Asaka Myōe cũng khẽ cười một tiếng, sau đó...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.