Chi nhánh sơ trung cũng không xa, đi vài chục phút là đến.
Satō Hayato liên tục tự nhắc nhở bản thân không nên đến nhìn loạn, tránh làm bại lộ Phương Thành.
Với tâm trạng lo lắng, gã đi tới cổng trường sơ trung, liếc mắt liền thấy em gái đứng chờ trước cổng.
Satō Mai dù là tướng mạo hay là phát dục, cũng vô cùng xuất chúng ở trong lứa học sinh trung học, đứng ở cổng trường nhất định chính là hạc giữa bầy gà.
Nhìn thấy anh trai xuất hiện, Satō Mai chầm chậm đi tới, vội kéo tay của anh trai.
"Nii-chan, anh tới rồi."
Tuy hai anh em quan hệ không tệ, nhưng bình thường rất ít khi làm ra hành động thân mật như vậy.
Chỉ là gần đây bị ánh mắt không chỗ nào không có mặt quậy đến tâm thần không yên, Satō Mai cũng không khỏi không dựa vào anh trai mình, mới có thể tìm thấy một chút cảm giác an toàn.
Nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của em gái, Satō Hayato không khỏi cảm thấy đau lòng, đồng thời cũng thở phào.
May mắn hôm nay là Tiểu Y, nếu như đổi thành Tiểu Y tính cách ngạo kiều tiểu tê dại, muốn cho nàng ngoan ngoãn nghe lời vậy coi như khó khăn.
(Mai là phát âm tiếng Nhật, tiếng Trung là Ma Y, cũng đặt tên Tiểu Mai, Tiểu Y để chia 2 nhân cách của Mai)
"Đi thôi, nii-chan đãi em ăn điểm tâm."
Dựa theo căn dặn của Phương Thành, Satō Hayato không vội đưa em gái về nhà, mà ở bên ngoài dạo thêm một lúc, để cho Phương Thành có nhiều thời gian quan sát hơn.
Satō Mai ngạc nhiên nhìn anh trai, sau đó vui vẻ nói: “Tốt, em muốn ăn bánh ngọt mới nhất của ASTERISQUE."
Satō Hayato đang cắn răn chấp nhận “xuất huyết” để đãi em gái một bữa, lập tức bưng chặt ví tiền: “Đổi một quán khác!"
"Ai, không muốn nha, nii-chan nói đãi em mà."
"Không được, đổi một quán khác!"
Tiếng cãi vã của hai anh em vang lên xa dần, ven đường có một chiếc xe hơi màu đen cũng theo khởi động, đi theo phía sau hai huynh muội một đoạn.
Phương Thành lập tức chú ý tới chiếc xe màu đen bám phía sau hai anh em Satō.
Đường đi của chiếc xe hơi này chưa hẳn đã ngang nhiên, nhưng cũng không quá bí ẩn, chỉ cần có chút lưu tâm là có thể phát hiện.
Anh em cộng thêm cha mẹ nhà Satō, một nhà bốn người thời gian lâu như vậy lại không phát hiện?
Phương Thành thấy khó hiểu, hắn lại quan sát xung quanh, không phát hiện mục tiêu khả nghi khác, chỉ có thể dùng kỹ năng theo dõi học được từ Takeda Masumi, đi theo đằng phía sau xe.
Satō Hayato rốt cục chào thua sự làm nũng của cô em gái, đồng ý đưa cô đi đến cửa hàng điểm tâm vô cùng nổi danh ở gần đó.
Chiếc xe đi theo sau hai anh em, cũng không theo dõi cứng nhắc một cách mù quáng, thỉnh thoảng còn có thể dùng phương thức thay đổi hoặc là đi vòng để che giấu, luôn giữ một khoảng cách nhất định, sẽ không cách anh em Satō quá xa.
Nhưng theo dõi như vậy vẫn quá rõ ràng, đừng nói Phương Thành, ngay cả Satō Hayato cũng đã phát giác ra.
Phát hiện có người theo dõi gã lập tức căng thẳng, nhưng vừa nghĩ đến Phương Thành theo ở phía sau, sự căng thẳng lập tức giảm bớt rất nhiều.
Tư thế chiến đấu mạnh mẽ của Phương Thành đêm hôm đó giết chết 3 tà giáo đồ và hình chiếu Tà Thần, để lại cho Satō Hayato ấn tượng cực kỳ sâu sắc, cảnh này khiến gã vô cùng tin tưởng đối với thực lực của Phương Thành.
Nếu phát hiện đồng đội là bắp đùi, vậy thì thà ôm bắp đùi của đồng đội còn hơn liều mạng lao đầu vào chỗ chết.
Gã ghi nhớ căn dặn của Phương Thành, dù phát hiện tình huống gì cũng không cần hoảng sợ, cứ thản nhiên đưa em gái đến cửa hàng điểm tâm.
Hai anh em bước qua cửa của cửa hàng điểm tâm, chiếc xe hơi màu đen bèn chậm rãi dừng ở con đường đối diện.
Trên xe chỉ có một tài xế, là một người đàn ông to con mặc vest đeo kính mác.
Y giả bộ gọi điện thoại, ánh mắt xuyên qua khung cửa kính của cửa hàng điểm tâm, quan sát đến mỗi cử động của anh em Satō trong cửa hàng.
- Cốc cốc!
Bỗng nhiên có người gõ cửa kính xe, người đàn ông đeo kính râm quay đầu nhìn lại, phát hiện là một nam sinh cấp ba đẹp trai.
Y cũng không muốn để ý, nhưng nam sinh cấp ba này lì như keo da chó, cứ cốc cốc cốc cốc khiến y khó chịu, nhịn không được hạ cửa kính xe xuống, hỏi: “Mày muốn gì?"
"Vị tiên sinh này."
Phương Thành lộ ra nụ cười vô hại mà chân thành: “Tiên sinh tin giáo không?"
"Không tin."
Người đàn ông đeo kính râm không nhịn được nói, sau đó định đóng cửa kính xe lại.
Phương Thành dùng một tay đè chặt cửa kính xe, tiếp tục nói: “Không tin cũng không sao, tìm hiểu thêm cũng không có gì xấu, Cực Lạc Giáo chúng ta có rất nhiều tín đồ mỹ nữ nha, từ nữ sinh cấp hai đến bà cụ 80 tuổi cần gì đều có hết, mỗi tháng đều sẽ định kỳ tổ chức hội ái, các nữ giáo hữu nhiệt tình phóng khoáng, thích dùng bộ ngực lớn để sưởi ấm tâm hồn của nhóm giáo hữu cô độc, ngươi không muốn gia nhập đại gia đình Cực Lạc Giáo, để được giao lưu thân mật với các nữ giáo hữu một lần sao?"
Người đàn ông đeo kính râm nam nhất thời có chút xung động, nhưng y vẫn nhớ nhiệm vụ hôm nay của mình, khoát tay nói: “Không có hứng thú, đừng tới phiền tao, nếu không… tao đánh mày đó."
Phương Thành lần này không ngăn người đàn ông đeo kính râm kéo cửa kính xe xuống.
Hắn đã hai lần nhắc đến Cực Lạc Giáo, nhưng người đàn ông đeo kính râm cũng không hề biểu hiện ra điểm nào khác biệt.
Chẳng lẽ do mình giả bộ không giống? Hoặc là người này không dính dáng gì với Cực Lạc Giáo?
Hắn quan sát chung quanh, con đường này người đến người đi liên tục, camera giám sát rất nhiều, bầu trời cũng có nhiều máy bay không người lái tuần tiễu, ra tay trước mặt mọi người có thể sẽ chuốc lấy rắc rối.
Một người trẻ tuổi lặng lẽ dán những mẩu quảng cáo đột nhiên đi qua cách đó không xa, Phương Thành nhìn chằm chằm vào chồng quảng cáo trên tay của cậu ta, như có điều suy nghĩ.
Người đàn ông đeo kính râm tiếp tục theo dõi hai anh em Satō, đột nhiên nghe thấy tiếng lộp bộp từ bên ngoài xe, quả thực giống như cảnh nóng dữ dội nhất trên màn ảnh nhỏ.
Y vội vã thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, và thấy chiếc xe yêu quý của mình đã bị dán đầy những mẩu quảng cáo nhỏ.
Phương Thành dùng sức dán mẩu quảng cáo cuối cùng, cố ý tạo lên tiếng, nở một nụ cười khiêu khích với người đàn ông đeo kính râm, sau đó quay đầu bỏ chạy.
"Đm! Thằng khốn nạn, đứng lại cho tao!"
Người đàn ông đeo lính râm hoàn toàn mất đi lý trí, nhảy ra khỏi xe, điên cuồng đuổi theo Phương Thành.
Hai người truy trốn xuyên qua đường lớn hẻm nhỏ, rồi nhanh chóng tiến vào một con ngõ vắng vẻ.
Phương Thành bỗng nhiên dừng lại bước chân trốn chạy, quay đầu lại đối mặt với người đàn ông kính râm.
Người đàn ông đeo lính râm thở hồng hộc, y nhìn hoàn cảnh chung quanh, bỗng nhiên chỉ số IQ tăng lên, lạnh lùng quát Phương Thành: “Ai bảo mày tìm tao gây sự?"
Phương Thành không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Mày là ai, tại sao lại theo dõi hai anh em họ?"
"Á đù, còn dám hỏi tao?"
Người đàn ông đeo lính râm từ bên hông rút ra một cây côn điện, đi nhanh về phía Phương Thành: “Tuy không thích đánh con nít, nhưng nếu như mày không thành thật một chút, chú buộc phải đánh thật mạnh vào mông mày rồi."
...10 giây sau...
"Thằng ranh, mày, rốt cuộc là người của ai?"
Người đàn ông đeo kính râm sưng mặt sưng mũi nằm trên mặt đất, khiếp sợ hỏi Phương Thành.
Y dầu gì cũng được huấn luyện chiến đấu chuyên nghiệp, kết quả khi đối đầu với thằng ranh con chỉ khoảng học sinh cấp ba này, lại bị hạ nốc ao trong chưa tới hai hiệp.
Phương Thành không trả lời, hắn đã từ trên thân của người đàn ông đeo kính râm tìm ra mấy thứ như máy nghe lén, mã tấu, chìa khóa vạn năng, những viên thuốc nhỏ nhiều màu cùng viên con nhộng, còn có một số giấy chứng nhận cảnh sát giả mạo.
"Hiện tại tao hỏi mày trả lời, nếu không... đánh tới mẹ ruột mày cũng không nhận ra mày."
Phương Thành giẫm lên ngực của người đàn ông đeo kính râm, hỏi: “Mày rốt cuộc là kẻ nào?"
Không ngờ người đàn ông đeo kính râm lại cực kỳ kiên cường: “Mày có gan thì đánh chết tao đi, đừng hòng... đừng hòng moi từ trong miệng của tao một câu."
Đúng lúc này, một chiếc máy bay không người lái từ đầu hẻm bay vào, lơ lửng ở trên đầu của hai người, phát ra âm thanh: “Cảnh cáo! Cảnh cáo! Mời lập tức đình chỉ hành vi bạo lực, các ngươi đã làm trái điều lệ trị an..."
Phương Thành từ trên người móc ra giấy chứng nhận, quơ quơ ở trước mặt của máy bay không người lái.
Đây là giấy chứng nhận giả do Kanzaki Rin làm cho hắn, đủ để lừa gạt máy bay không người lái tuần tra thông thường.
Quả nhiên, sau khi máy bay không người lái quét hình giấy chứng nhận bèn quay đầu bỏ đi, thành viên của Cục giải quyết tai họa có quyền hạn xử lý những chuyện khẩn cấp, thông thường hệ thống cảnh sát không được can thiệp.
Phương Thành quay đầu nhìn người đàn ông đeo kính râm, hỏi: “Mày vừa nói cái gì? Lập lại lần nữa."
Người đàn ông đeo kính râm nghiêm túc nhìn hắn, bỗng nhiên nở nụ cười lấy lòng: “Cảnh quan, em vô tội."