i
Giọng của Satō Hayato mang theo hoang mang, còn có tiếng khóc nức nở.
Phương Thành hơi giật mình, lãnh tĩnh hỏi: “Chuyện khi nào, mất tích ở đâu?"
Nghe được giọng nói trầm ổn của Phương Thành, cơn hoảng loạn kìm nén của Satō Hayato dường như tìm được lối thoát, gã bật khóc: “Là… là buổi chiều lúc tan học, mất tích ở trên đường..."
"Báo cảnh sát chưa?"
"Báo, cảnh sát còn đang điều tra, đến giờ vẫn chưa tìm được..."
"Vệ sĩ của em gái cậu đâu?"
Phương Thành còn nhớ rõ nhà Satō còn đặc biệt tìm cho Satō Mai một vệ sĩ riêng, tuy võ nghệ không giỏi lắm, nhưng dầu gì cũng cao to lực lưỡng, có năng lực chiến đấu chuyên nghiệp.
Giọng của Satō Hayato trở nên trầm thấp cùng kinh sợ: “Hắn đã chết, cảnh sát ở trong xe của hắn đậu ở bên vỉa hè phát hiện thi thể của hắn."
Trong đầu của Phương Thành lập tức hiện lên khuôn mặt của gã kính râm, đây là người rất có đạo đức nghề nghiệp, bị hắn đánh cũng không tiết lộ tin tức của cố chủ.
"Đều tại tớ... không đi đón Mai..."
Satō Hayato vừa nói vừa khóc, bởi vì có vệ sĩ bảo vệ, cho nên gã không còn quan tâm đến việc đón em gái tan học.
Hai ngày nay không đi đón, lập tức đã xảy ra chuyện.
Phương Thành không an ủi gã, lúc này an ủi cũng vô ích, còn không bằng để cho gã phát tiết tâm tình chất chứa trước.
Satō Hayato tự ngừng lại, cứ như gã tìm được cứu tinh, kêu lên với Phương Thành: “Phương đồng học! Phương đồng học! Van xin cậu giúp tớ! Giúp tớ tìm em gái đi đâu rồi!"
Phương Thành không nói đùa nữa, chỉ chậm rãi nghiêm túc nói: “Satō, hiện tại tớ không giúp được cậu."
Nếu như Kanzaki Rin có đây thì còn được, nhưng phú bà đã đi huấn luyện rồi, căn bản liên lạc không được.
Dựa vào chính Phương Thành, ngay cả tìm con quái vật cũng tìm không xong, càng chưa nói tìm mất tích Satō Mai.
Hơn nữa hiện tại cảnh sát đang điều tra, nếu như dính đến quái vật hoặc là tà giáo, Cục giải quyết tai hoạ cũng sẽ tham gia, Vampire giả như Phương Thành tùy tiện nhúng tay, rất dễ dàng bị nhìn thấu thân phận.
Hắn tin tưởng trình độ chuyên nghiệp của cảnh sát và Cục giải quyết tai hoạ hơn xa mình, nếu như ngay cả bọn họ cũng không tìm ra người, cộng thêm mình cũng không làm nên chuyện gì.
Tuy từ chỗ Takeda Masumi cũng học được vài phương pháp thu thập tình báo, nhưng đó là dựa vào mạng tình báo khổng lồ trong Cục giải quyết tai hoạ mới có thể có hiệu lực, mình không tiếp xúc nổi.
Chẳng lẽ muốn hắn lái xe máy ra ngoài thử vận may?
Lỡ như đụng phải ai đó của Cục giải quyết tai hoạ hoặc là Kamikawa Takumi, lôi luôn cả mình vào vậy tèo.
Đương nhiên, Phương Thành hoàn toàn có thể làm bộ bằng lòng, qua một thời gian ngắn lại nói mình đã tận lực, nhưng như vậy thì thật đáng khinh.
Satō Hayato nghe được Phương Thành nói không giúp được, nhất thời nóng nảy: “Phương đồng học..."
"Satō!"
Phương Thành trầm giọng cắt ngang gã: “Nếu như có thể giúp thì tớ nhất định giúp, không giúp được cậu nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, hiểu không? Kiên nhẫn đợi tin tức của cảnh sát đi."
Phương Thành kiên quyết thái độ làm cho Satō Hayato ngây ngẩn cả người.
Gã ngây người một hồi, đợi phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện cuộc trò chuyện không biết đã kết thúc từ lúc nào.
...
Sau khi cắt đứt trò chuyện, Phương Thành đi tới bên cửa sổ, trầm mặc nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Hắn cùng Satō Hayato chưa hẳn là bạn, hai người tiếp xúc cũng chỉ nói chuyện ở trường học với nhau mấy lần mà thôi, cũng chỉ mới gặp Satō Mai hai lần.
Trước tiện tay giúp đỡ thì không thành vấn đề, nhưng không có lý do gì vì hai huynh muội này mà mạo hiểm, đây là kết luận sau khi lý trí tự đặt câu hỏi.
Chỉ là trong đầu hiện lên nụ cười ngượng ngùng của Satō Mai, còn có dáng vẻ oan uổng sau khi bị trêu chọc của Satō Hayato, tâm trạng của Phương Thành có chút phiền muộn.
Hắn đã nỗ lực giữ khoảng cách với mọi người, vì sao lại còn như vậy.
Khoảng chừng nửa giờ sau, tiếng chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Phương Thành đi tới mở rộng cửa, đứng ở ngoài cửa quả nhiên là Satō Hayato.
Gã trông vô cùng tiều tụy, tóc rối bù, viền mắt sưng đỏ, sắc mặt tái nhợt, hai mắt hiện đầy tơ máu.
Phương Thành thở dài: “Vào đi."
Satō Hayato yên lặng đi theo hắn vào phòng khách, có chút mờ mịt cùng luống cuống, mãi đến khi Phương Thành rót cho hắn một ly nước mới hồi phục tinh thần lại.
"Phương đồng học..."
Satō Hayato vừa mở miệng bèn nghẹn ngào: “Xin lỗi... tớ thật sự hết cách..."
Gã chỉ là một học sinh cấp 3 bình, vòng xã giao giới hạn trong gia đình và trường học, người duy nhất trong vòng xa giao, chính là 'Thực tập sinh' Phương Thành trong Cục giải quyết tai hoạ.
Đối với việc em gái mất tích, Satō Hayato tự trách đến nổi gần như không thể thở nổi, nhưng giờ gã không có cách gì hết.
Cho nên dù đã bị cự tuyệt trong điện thoại, gã cũng muốn tìm tới thử một lần.
Phương Thành không để ý chuyện làm sao Satō Hayato tìm được nhà của mình, việc này hỏi chủ nhiệm lớp là biết ngay.
Hắn hỏi: “Cảnh sát nói như thế nào?"
Satō Hayato dùng ống tay áo lau nước mắt: “Cảnh sát nói đang cố gắng điều tra... nhưng bọn họ có khi nào có thể tìm người mất tích an toàn trở về? Chờ bọn họ điều tra xong, em gái của tớ đã sớm..."
"Cục giải quyết tai hoạ có tham gia không?"
"Không có, cảnh sát nói phải là án đặc biệt mới có thể xin Cục giải quyết tai hoạ tham gia... tớ nói cho bọn họ biết kẻ bắt cóc Mai nhất định là tà giáo đồ, bọn họ mới nói sẽ xin, nhưng cần đến 2 ngày!"
Đôi mắt của Satō Hayato đỏ bừng, càng nói càng kích động.
Phương Thành để mặc gã phát tiết, chờ gã quở trách cảnh sát tệ hại xong, mới chậm rãi nói: “Nếu như là giết quái vật hoặc tà giáo đồ, tớ còn có chút kinh nghiệm, nhưng tìm người thì tớ thật sự không rành, rất xin lỗi, chuyện này tớ bất lực."
Satō Hayato kinh ngạc nhìn Phương Thành, hai chân mềm nhũn muốn quỳ xuống.
Phương Thành bước lên trước xốc gã lên: “Đừng làm chuyện không có ý nghĩa."
Satō Hayato trông coi Phương Thành hai mắt, rốt cuộc minh bạch hắn là nghiêm túc.
"Đúng đúng... xin lỗi, đã quấy rầy."
Satō Hayato khom người chào Phương Thành thật sâu, nhưng sau đó xoay người từ từ đi ra cửa chính, không cầm được nước mắt chảy xuống từ khuôn mặt, rơi trên sàn nhà.
Phương Thành trầm mặc nhìn bóng lưng của gã, càng lúc càng khó chịu.
...
Satō Hayato đi ra khỏi nhà của Phương Thành, tựa như cái xác không hồn di chuyển ở trong hành lang.
Đợi đi đến trước thang máy, gã nhận được điện thoại của mẹ, kêu gã mau về nhà.
Một đứa con gái đã mất tích, vô cùng có khả năng không về được, không thể để cho con trai cũng cùng mất tích.
Satō Hayato đồng ý khẩn cầu của mẹ, sau khi chấm dứt cuộc gọi lại ngây người, chậm rãi ngồi xỗm trên mặt đất, dúi đầu vào đầu gối, phát ra tiếng khóc uất nghẹn.
"Chú em, ở đó khóc cái gì thế?"
Một thanh âm kỳ quái bỗng nhiên vang lên bên cạnh, Satō Hayato ngẩng đầu lên, bèn thấy một người đàn ông xa lạ đứng ở bên cạnh gã.
Gã này khoảng hơn ba mươi tuổi, trông có chút quen mắt, dường như đã gặp ở đâu rồi.
Đêm hôm khuya khoắt còn đội mũ lưỡi trai trên đầu, đang ân cần nhìn gã.
Satō Hayato lắc đầu, chậm rãi đứng lên, ánh mắt cứ như mất đi tiêu cự, vô cùng mờ mịt.
Gã đội mũ lại hỏi: “Có phải gặp phải chuyện gì thương tâm rồi không, nói cho chú nghe đi."
Satō Hayato cũng không muốn để ý đến gã đội mũ, mà tự tay nhấn nút thang máy.
Gã đội mũ kiên nhẫn: “Có phải đang lo lắng an nguy của em gái chú em hay không?"
Satō Hayato toàn thân chấn động, chợt quay đầu nhìn đối phương: “Mày..."
Gã đội mũ lúc này nhếch môi cười: “Là bọn chú bắt cóc em gái của chú em."
Trong chớp nhoáng này, Satō Hayato chỉ thấy đầu của mình cứ như nổ tung.
Đầu tiên là trống rỗng, sau đó lửa giận che mất lý trí.
"Đồ khốn!"
Gã rống giận nhào tới gã đội mũ, nhưng sau một khắc bèn cảm thấy trời đất quay cuồng, thân thể hoàn toàn mất đi cân bằng.
Ngay sau đó bốp một tiếng rõ to, cơn đau truyền từ lưng và cái ót, gã văng mạnh vào vách tường, bị gã đội mũ dùng một tay bóp cổ rồi giơ lên.
Satō Hayato thở khó khăn, mặt đỏ lên, tay chân gã, giùng giằng, từ trong miệng phun ra câu nói đứt quảng: “Trả... em gái... trả lại cho tao..."
"Khó mà làm được, em gái của chú em là thánh nữ."
Gã đội mũ lại cười nói: “Nhưng chú em không cần lo, nàng rất hạnh phúc, có thể tiến nhập Cực Lạc Thiên Quốc hầu hạ chí cao thần, mà những kẻ vô tín giả như chú em, thật đáng tiếc phải xuống địa ngục, bị ngọn lửa giận dữ vĩnh viễn đốt cháy."
Satō Hayato đã không nghe được gã trung niên đang lảm nhảm những gì, gã cảm thấy lỗ tai ông ông, miệng cùng mũi không hút được không khí nào, ý thức dần dần mờ nhạt.
Gã đội mũ đang muốn bẻ gãy cổ của Satō Hayato, đột nhiên nhận thấy được nguy hiểm.
Gã đội mũ vội rút tay rút về, một lưỡi dao đỏ tươi từ trước mặt xoay tròn bay qua, nếu như tốc độ rút tay về chậm một chút nữa, có lẽ sẽ bị chặt đứt.
Gã đội mũ quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một thiếu niên đứng ở cách đó không xa.
"Tại sao lại giết người trước cửa nhà tao..."
Phương Thành nhìn chằm chằm đối phương, mặt không đổi sắc hỏi: “Mày có biết lau nền rất rắc rối không?"