Tuy bản thể của Tà Thần rất đáng sợ, nhưng may mắn chính là, Tà Thần thường lấy phương thức hình chiếu xuất hiện, hơn nữa cường độ lớn nhỏ không đều.
Dù là như vậy, mức độ nguy hiểm cũng rất cao, một khi có hình chiếu xuất hiện, Cục giải quyết tai hoạ thường sẽ tổ chức nhiều thành viên chính thức tiến hành xử lý, thực tập sinh không có tư cách tham gia.
Đây chính là điều khiến Kanzaki Rin rầu rĩ.
Lấy thân phận của thực tập sinh, nếu có thể giết chết một hình chiếu của Tà Thần, tuyệt đối là công tích to lớn.
Vượt xa lúc trước giết Vampire cùng yêu quái.
Nhưng nói ra ai tin?
Chuyện này giống như cảnh sát khu vực đột nhiên báo cáo, nói một mình trấn áp một nhóm tội phạm quốc tế lớn.
Ngươi định đóng vai superhero trong điện ảnh sao?
Kanzaki Rin nếu dám báo cáo mình đơn độc phá Tà Thần, thứ nhận được tuyệt đối không phải là khen ngợi, mà là hoài nghi và điều tra.
Không thể bại lộ thân phận của Phương Thành, vì vậy nàng phải tìm người đến giúp đỡ, chia sẻ một chút hỏa lực.
Sau khi nghe Kanzaki Rin giải thích, Phương Thành sờ cằm rơi vào trầm tư, chợt nhớ tới một việc: “Nói đi nói lại, mỗi lần cô cầm thi thể quái vật trở về lĩnh công, có tiền thưởng không?"
Kanzaki Rin: (눈 _ 눈)
Nàng dùng tay vịn trán, chỉ cảm thấy đầu đau sắp nứt, hoàn toàn theo không kịp mạch não của Phương Thành.
Phương Thành hỏi lại: “Có tiền thưởng không?"
Kanzaki Rin căm tức nhìn hắn: “Tôi còn đang đau đầu nên xử lý chuyện sau này như thế nào, cậu lại còn hỏi có tiền thưởng hay không?"
Phương Thành vẫn hỏi lì: “Vậy rốt cuộc có hay không?"
"Giờ là thời điểm để nói loại chuyện này sao?"
"Cô nói sang chuyện khác, chột dạ?"
"Cút!"
Kanzaki Rin hóa sư tử Hà Đông rống to, Phương Thành thấy tốt thì lấy, mang theo chìa khóa xe rời đi.
Nàng còn chưa kịp thở phào, smartphone bỗng nhiên nhận được một tin nhắn, mở ra xem, là Phương Thành gởi tới.
"Ăn mảnh, không biết xấu hổ, chán ghét ghét!"
Kanzaki Rin mặt tối sầm, gần như muốn bóp nát smartphone, hít sâu nhiều lần dưới mới miễn cưỡng ngăn chặn cơn tức.
Tiền thưởng thực ra có, nhưng đối với Kanzaki Rin thì không tính là nhiều, song phương hợp tác đều đã nói rất rõ, Phương Thành sờ thi thể được chỗ tốt, nàng dùng thi thể đổi công tích, công tích đương nhiên bao gồm tiền thưởng.
Hơn nữa thằng khốn này ăn của nàng uống của nàng dùng của nàng, vẫn còn mặt mũi đề cập tiền thưởng với nàng.
Satō Hayato đang lén lút nhìn sang bên này, Kanzaki Rin lập tức trừng qua: “Nhìn cái gì vậy, ngồi xổm xuống!"
Satō Hayato đùng một cái, hai tay ôm đầu trực tiếp ngồi xỗm trên mặt đất.
Kanzaki Rin lúc này mới cầm lấy smartphone, do dự vài giây, mới bấm số của Kamikawa Takumi.
Nàng vẫn hy vọng giữ một khoảng cách với người anh cùng cha khác mẹ này, nhưng chuyện đêm nay trừ anh ta ra thì không còn ai có thể xử lý giúp.
Kanzaki Rin thực sự không muốn từ bỏ công lao này, nếu không... muốn đi vào trung tầng của Cục, thì không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào.
Cân nhắc mãi, cũng chỉ có thể làm như vậy.
Nhanh chóng có người nhận máy, giọng nói cao hứng của Kamikawa Takumi vang lên: “Rin-chan, hiếm thấy em chủ động gọi điện thoại cho onii-chan, có chuyện gì nào?"
Kanzaki Rin không khỏi có chút hổ thẹn, Kamikawa Takumi mặc dù không đàng hoàng, nhưng là một người anh rất quan tâm em gái.
Mà nàng bởi vì nguyên nhân của bản thân, lại không thể không xa lánh thân nhân duy nhất này.
Bây giờ nghe giọng của anh trai, ở sâu trong nội tâm của Kanzaki Rin cũng cảm thụ được một ít ấm áp của tình thân, khóe miệng cong lên một nụ cười.
Nàng đang định nói, lập tức nghe trong smartphone truyền đến một tiếng thét chói tai của phụ nữ cái loại, khiến người ta mặt đỏ tới mang tai.
Kamikawa Takumi cũng kêu 'Oa' một tiếng, sau đó bùm bùm chát chát một hồi, không biết đang làm cái gì.
Vài giây sau, giọng của Kamikawa Takumi mới lần nữa vang lên.
"Rin-chan, không phải như em tưởng tượng đâu Rin-chan! Onii-chan không làm chuyện gì bậy..."
- Rầm!
Kanzaki Rin lạnh lùng cắt đứt trò chuyện, chút áy náy trong lòng trực tiếp bay đi theo gió.
Nàng chợt nhớ tới, hình như vẫn chưa lấy lại Kim Cương Chử từ trong tay của Phương Thành.
Tên khốn kia cố ý chọc giận nàng, rõ ràng chính là vì để cho nàng không có tinh lực nhớ tới việc này.
"Ai!"
Kanzaki Rin ngây ngẩn một hồi, sau đó thở dài thật sâu, chỉ cảm thấy nhân gian tồi tệ, trái tim bé bỏng thật mệt mỏi.
Kiếp trước nàng rốt cuộc tạo nghiệt gì, kiếp này mới có thể đụng phải hai thằng cha thèm đòn như thế.
...
Kamikawa Takumi lấy thời gian nhanh nhất chạy tới tầng thứ tư.
Y muốn vãn cứu hình tượng của mình ở trong lòng em gái, không thể để cho em gái nghĩ y vừa nghe điện thoại vừa làm chuyện biến thái.
Mà Satō Hayato cũng không biết mình đã gặp thoáng qua thần tượng.
Sau khi gã bị nhân viên của Cục giải quyết tai hoạ đến hiện trường mang về tiếp thu tra hỏi theo thông lệ, gã ghi nhớ căn dặn của Kanzaki Rin, hoàn toàn không tiết lộ sự tồn tại của Phương Thành.
Sau khi câu hỏi kết thúc, Satō Hayato lại gặp được cha mẹ cùng em gái.
Sau khi gã mất tích, người trong nhà vô cùng nóng ruột, trước tiên báo án, tận đến nửa đêm mới được Cục giải quyết tai hoạ thông báo đến nhận người.
"Nii-chan ngốc quá đi, mua xì dầu không thể chờ ban ngày rồi mua sao?"
Ở cổng chính của Cục, Satō Mai hướng về phía anh trai mắng to, hoàn toàn không để ý cha mẹ ở bên cạnh.
Satō Hayato vội vàng nói: “Mai-chan, xin lỗi, nii-chan đã để cho em phải lo lắng."
"Hừm, ai sẽ lo cho loại người ngu ngốc như nii-chan chứ."
Satō Mai kiêu ngạo quay đầu đi, nhưng hai mắt của cô bé sưng húp, chắc chắn đã khóc cách đây không lâu.
Cha mẹ của hai anh em đứng ở một bên, khắp khuôn mặt là nụ cười may mắn, thế đạo này, người mất tích còn có thể tìm về cũng không nhiều.
Lúc người một nhà đang ở vui vẻ hòa thuận, không có chú ý tới trong bóng tối ở con đường đối diện có một kẻ đang đứng.
Đây là một phụ nữ xinh đẹp gợi cảm, body nóng bỏng khiến ai nhìn cũng muốn vào tù, tuyệt đối là loại gái mà Phương Thành thích.
Nàng nhìn chằm chằm một nhà bốn người ở con đường đối diện, thuận tay nhận điện thoại.
"Đúng, lúc tôi chạy đến, hộ giáo Shiraishi các hạ, cùng với 2 vị giáo sĩ khác, đã tuẫn giáo, mong linh hồn của bọn họ có thể tiến nhập Cực Lạc Thiên Quốc, vĩnh hưởng hạnh phúc."
"Việc báo thù tạm thời để qua một bên, giờ tôi đang ở trước cổng của Cục giải quyết tai hoạ, ha ha, ngươi đoán tôi phát hiện cái gì?"
Ánh mắt của người phụ nữ khoá chặt ở trên người của Satō Mai, hai mắt tỏa sáng, đầu lưỡi đỏ bừng khẽ liếm lấy đôi môi đỏ thắm: “Tôi phát hiện một Thánh Chủng mới."
Satō Mai đang chuẩn bị lên xe bỗng nhiên rùng mình.
Nàng nhìn chung quanh một chút, không phát hiện ra gì, mới dưới sự thúc giục của mẹ cúi đầu tiến vào trong xe.
Cùng lúc đó, Phương Thành cũng đã lái xe của Kanzaki Rin về đến nhà.
Hắn trước tiên thận trọng giấu đi Kim Cương Chử, sau đó mới tắm đổi một bộ quần áo, ngồi vào trước máy vi tính.
Đêm nay rút được 3 hạng năng lực, một đọc hiểu một thông dịch, đều là loại văn hóa.
Hạng năng lực thứ ba là tầm nhìn vong linh, làm cho Phương Thành không cần mượn trang bị trợ giúp, vẫn có thể chứng kiến linh thể.
Thật ra Phương Thành rất hài lòng với 3 hạng năng lực này, nhưng so với đêm nay suýt chút nữa mất mạng, thì có vẻ không đủ.
Hắn mở máy vi tính ra, bắt đầu ở trên mạng thăm dò Cực Lạc Giáo.
Hơn hai giờ sau, Phương Thành mới duỗi người, rót cho mình chén trà, đứng ở bên cửa sổ ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài, suy tư về tài liệu và tin tức vừa nhìn thấy.
Trong những năm đầu tiên, khi chưa bị xếp vào tà giáo, tốc độ truyền bá của Cực Lạc Giáo cũng rất nhanh, hơn nữa theo sát thời sự, đưa ra các phương pháp truyền đạo khác nhau cho các nhóm tuổi khác nhau.
Làm thiệp và đồ chơi cho trẻ em, làm bơ truyền giáo cho thanh thiếu niên và bán rất chạy tại Comic-Con.
Cung cấp hỗ trợ việc làm và các khoản vay nhỏ cho thanh niên, tư vấn tâm lý cho người trung niên, và cung cấp dịch vụ điều dưỡng cho người cao tuổi.
Cực Lạc Giáo thậm chí còn tung các idol nữ xinh đẹp lên mạng, dùng ca hát và các hoạt động offline, để tuyên truyền Cực Lạc Thiên Quốc tịnh thổ, khiến cho đám fan như bị trúng độc.
Không thể không nói, người phụ trách truyền giáo của Cực Lạc Giáo chắc chắn là một thiên tài, có người nói bọn họ còn chuẩn bị chế tác phim hoạt hình và điện ảnh để quảng bá cho bản thân.
Nếu tiếp tục như vậy xuống, Cực Lạc Giáo không chừng có thể trở thành một tôn giáo hợp pháp khổng lồ.
Chỉ là tà giáo chung quy là tà giáo, theo quy mô mở rộng, Cực Lạc Giáo cũng bắt đầu nổ ra nhiều vụ bê bối nối tiếp nhau, tạo ra nhiều thảm án kinh hoàng.
Sau đó Cực Lạc Giáo bị xếp vào tà giáo, bị chính quyền đàn áp mọi mặt, không thể không chuyển sang bí mật truyền giáo, nhưng sinh mệnh lực vẫn ngoan cường.
Những thứ này chỉ cần lên mạng là có thể tra được, có lẽ còn nhiều thứ không tra được.
Trong đầu của Phương Thành hiện lên khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Asaka Myōe, yên lặng uống cạn chén trà, lên giường ngủ.
Hôm sau, lúc Phương Thành đi tới trường học, vừa mới vào phòng học, bèn thấy Satō Hayato mặt mũi bầm dập, cứ như bị người ta đánh.
Hắn kinh ngạc nói: “Satō, tối hôm qua sau khi tớ rời đi Kanzaki đã đánh cậu?"
Satō Hayato quay đầu nhìn Phương Thành, trong đôi mắt gấu mèo tràn đầy u oán cùng bi phẫn.
"Phương đồng học, cậu phải chịu trách nhiệm với tớ."